Chương 109: Tình yêu xa xỉ



- Về phần tình yêu của ngài, đích thật là không có giá trị gì. Tình yêu của ngài hỗn loạn không chịu nổi. Thậm chí khiến ta cảm thấy khinh thường khi gọi đó là chuyện



tình yêu.



- Cái này, thật đúng là ngượng quá.



Minh Diệu bĩu môi. Bị người khác bình luận chuyện tình yêu của mình không có giá trị gì, đích xác là không vui.



- Thời gian ta ra đời còn có thầy bói nói ta có số đào hoa.



- Có quyến rũ được nhiều nữ nhân hay không ta không biết, nhưng tình yêu của ngươi cho dù là cho không ta cũng không muốn.



Lilith khinh thường hừ một tiếng.



- Nhưng mà trên người của ngài đích xác có một thứ đồ vật khiến ta cảm thấy rất hứng thú.



- Là cái gì?



Lilith thè lưỡi liếm liếm cái môi đỏ tươi.



- Ánh mắt của ngài, ta thật sự vô cùng hứng thú.



- Cô cũng thật là biết chọn.



Minh Diệu nhíu lông mày.



- Đôi mắt của ta đích xác là còn giá trị hơn tình yêu của ta nhiều.



- Đó là tự nhiên, ta là thương nhân, tự nhiên sẽ không làm buôn bán lỗ vốn.



Lilith bày ra bộ dáng gian thương, chà xát đôi tay.



- Có một việc, ta luôn luôn rất muốn hỏi cô.



Minh Diệu đổi đề tài.



- Vì sao lại lấy đi tình yêu của người giao dịch.



- Có một việc, tôi luôn luôn rất để ý.



Minh Diệu chuyển đề tài.



- Vì sao mỗi lần cô đều lấy đi tình yêu của người giao dịch? Đối với một ác ma mà nói, tình yêu thì có lợi ích gì?



- Vô ích sao?



Lilith nghiêng đầu nhìn Minh Diệu.



- Như vậy thì ngài nói cho ta biết, tình yêu đối với nhân loại các ngài có lợi ích gì?



Minh Diệu sửng dốt, hắn chưa từng nghĩ qua vấn đề này.



- Tình yêu đối với nhân loại các ngài mà nói, chẳng qua là xa xỉ phẩm mà thôi.



Lilith nói ra một câu Minh Diệu nghe không hiểu.



Nhìn thấy bộ dạng không hiểu ra sao của Minh DIệu, Lilith nhẹ nhàng lắc đầu.



- Nhân loại các ngài đã làm bẩn tình yêu, khiến nó hoàn toàn thay đổi. Tình yêu của nhân loại hiện tại đã trộn lẫn rất nhiều thứ không cần thiết. Như là tiền tài, danh vọng, rất nhiều, rất nhiều. Cái này đã không còn là tình yêu nữa rồi.



- Cô không có quá nghiêm trọng vấn đề đó chứ.



Minh Diệu cảm thấy lời nói của Lilith có chút giật gân.



- Nhân gian có tình yêu thực sự hay không.



- Có, ta biết vẫn phải có.



Lilith cắt đứt lời nói của Minh Diệu.



- Nhưng mà cái loại tình yêu chân chính này, đã ít lại càng ít, gần như là đã tuyệt tích rồi.



- Tình yêu là một loại hy sinh, một loại hy sinh tự nguyện.



Lilith dừng một chút, nói tiếp.



- Mà bây giờ mọi người kết hợp, lại trộn lẫn quá nhiều thứ không cần thiết, yêu cầu đối với tiền tài là nhiều nhất. Tình yêu đã thay đổi bản chất, từ một loại hy sinh đơn thuần, biến thành một loại yêu cầu hồi báo. Cái này đã không còn được gọi là tình yêu nữa rồi.



- Chính xác, ở trong xã hội bây giờ, tình yêu thực sự so với lúc ta vẫn còn trẻ thì yếu ớt hơn nhiều.



Minh Diệu gật gật đầu, đối với lời nói của Lilith hắn không có gì để phản bác lại.



- Ý nghĩa rộng lớn sau lưng tình yêu đích thực chính là hôn nhân.



Lilith chậm rãi tiếp tục nói.



- Hiện tại hôn nhân đã bị rất nhiều người lợi dụng, trở thành trốn tránh thống khổ, đạt được của cải quyền lợi. Tình yêu đã mất đi tác dụng, hiện tại hôn nhân chỉ là đại biểu cho việc giao phối mà thôi, đơn thuần là một loại hành vi sinh sản.



- Chúng ta cũng chỉ là người bình thường.



Minh Diệu thở dài một hơi.



- Vật chất là điều kiện cơ bản nhất để sinh tồn, nếu không có đồ ăn, còn có tâm tư gì đi nói chuyện ái tình.



- Ta chưa từng phủ nhận việc tình yêu không cần vật chất ủng hộ.



Lilith không đồng ý với lời nói của Minh Diệu.



- Tình yêu cần vật chất, để cho tình yêu của ngươi nồng đậm, có thể dùng toàn bộ vật chất để che đậy, khi không còn tình yêu nữa, sự lợi hại của một tia vật chất sẽ được thể hiện rất rõ ràng.



- Nhân sinh ngắn ngủi có vài chục năm, muốn làm cho cuộc sống của mình tốt một chút không có gì là sai.



Minh Diệu thở dài một hơi.



- Cô không phải nhân loại, sẽ không thể hiểu được loại cảm giác này.



- Cho nên ta mới nói, tình yêu đối với nhân loại mà nói, là xa xỉ phẩm.



Trong ánh mắt của Lilith mang theo một tia gì đó Minh Diệu nhìn không rõ. Dường như là một loại ghen tị.



- Nhân loại có sống lâu cũng chỉ là vài thập niên mà thôi, tình yêu đối với bọn họ mà nói, căn bản không có ý nghĩa tồn tại đặc thù.



- Đối với loại người như cô, đã trở thành ác ma không biết bao nhiêu năm rồi, tình yêu có vẻ quan trọng hơn.



Minh Diệu cười cười.



- Cô sợ cô độc, cho nên cần một người yêu cô thật lòng để cùng với cô vượt qua nhân sinh buồn chán. Kỳ thật cô cũng là yêu cầu hồi báo mà thôi. Yêu cầu một người có thể làm bạn với cô cả đời.



- Có lẽ là như thế.



Lilith không có phủ nhận lời nói của Minh Diệu.



- Cho nên ta mới lấy đi tình yêu của người giao dịch, khiến cho con người kết bè kết đội buông tha đối với việc chống đỡ. Như vậy thì tình yêu đương nhiên là mất đi giá trị tồn tại mà rời xa nhân loại. Ta làm như vậy, cũng có thể là để bảo tồn một chút kỷ niệm đối với tình yêu. Nếu không ta sợ trong tương lai dài lâu sau này, ta sẽ quên mất tình yêu có bộ dạng nào.



Minh Diệu nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói ra.



- Nếu như lấy đi tình yêu thực sự của những người giao dịch thì có chút tàn nhẫn. Nhân sinh tuy rằng ngắn ngủi, có thể là không có tình yêu thì nhân sinh cũng sẽ không hoàn chỉnh.



- Ta biết, cho nên ta mới đưa lại cho bọn họ những thứ khác.



Lilith nở nụ cười, nụ cười kia mang theo vẻ tàn nhẫn.



- Dùng khát khao thật sự của bọn họ để thay thế, làm cho bọn họ không còn nhớ đến tình yêu của bọn họ nữa.



- Dương Bội Gia chết, là bởi vì nàng đã hết tuổi thọ sao?



Minh Diệu hỏi.



- Đúng.



Lilith gật gật đầu.



- Tiểu nữ sinh kia dùng năm mươi năm thọ nguyên của mình để đổi lấy lợi ích.



- Năm mươi năm tuổi thọ?



Minh Diệu nhíu mày.



- Giao dịch này của cô dường như là không quá hợp lý đi. Lấy địa vị tiền tài của Dương Bội Gia, dùng năm mươi năm thọ nguyên để trao đổi, dường như có chút quá nhiều.



- Đương nhiên, năm mươi năm thọ nguyên không có khả năng chỉ lấy được quyền lợi nho nhỏ như vậy.



Lilith nhìn thấy trong ánh mắt của Minh Diệu tràn đầy hoài nghi, thần bí nở nụ cười.



- Bởi vì thứ nàng trao đổi càng thêm quý trọng hơn.



- Thứ còn quý trọng hơn? Là cái gì?



- Cô độc.



- Cô độc?



Vẻ mặt của Minh Diệu mê mang.



- Làm sao mà nàng lại trao đổi thứ này.



- Đương nhiên là không phải nàng đổi cho mình.



Khóe môi của Lilith nhếch lên hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.



- Là cho Âu Phàm, Dương Bội Gia dùng bốn mươi năm thọ nguyên để đổi lấy sự cô độc vĩnh viễn cho Âu Phàm.



- Làm sao có thể?



Đáp án này khiến cho Minh Diệu có chút khiếp sợ.



- Hai người bọn họ không phải là tình lữ sao? Ý của ta là đang nói đến trước khi giao dịch với ngươi.



- Đúng.



Lilith gật gật đầu.



- Hơn nữa yêu vô cùng sâu đậm. Tình yêu của người trẻ tuổi vô cùng tinh khiết, không hề trộn lẫn lợi ích hay quyền lợi gì cả. Ánh mắt đầu tiên của ta cũng nhìn trúng tình yêu của hai người bọn họ. Nhưng sau khi Âu Phàm dùng tình yêu của hắn để trao đổi thiên phú của mình, tiểu cô nương đáng thương kia cảm giác mình bị thương tổn, nàng liền dùng loại phương thức này vừa làm thương tổn chính mình vừa làm thương tổn người đã phụ lòng mình. Ngài cũng biết, tình yêu càng khắc sâu, thì thời gian sẽ làm nó biến chất, sẽ thay đổi thành oán hận mãnh liệt. Giữa yêu và hận, cùng lắm chỉ cách nhau có một sợi tóc mà thôi.



- Khi đến thời gian bọn họ ước định với cô, cô liền giết bọn họ sao?



Ánh mắt của Minh Diệu híp lại, theo suy nghĩ của hắn, hai tay của nữ ác ma xinh xắn trước mắt này cũng được coi là dính đầy máu tươi.



- Hàng hóa gì thì cũng đều có hạn sử dụng.



Lilith nhẹ nhàng khoát tay áo.



- Sau khi giao dịch, ta sẽ lấy đi trái tim của người giao dịch, trái tim kia chính là nơi chứa đựng tình yêu. Làm vật thay thế, ta sẽ để trái tim của chính mình vào ngực người giao dịch. Nói như vậy, người giao dịch có thể tiếp tục cuộc sống bình thường, cũng sẽ không bởi vì mất đi tình yêu mà trống rỗng trong lòng. Bởi vi hắn đã không còn tim.



- Cho nên ở sâu trong ngực của Phạm Đồng mới phát hiện một viên đá làm thành trái tim.



Minh Diệu gật gật đầu.



- Làm người giao dịch của cô, thân thể đã chết. Dường như hắn còn chưa chờ được tới thời gian ước định với cô.



- Cái đó và ta không có quan hệ.



Lilith mở tay ra, làm thành một động tác không có chuyện gì.



- Ta cũng không có nói rằng sau khi giao dịch phải bảo vệ mạng sống cho người giao dịch. Trước thời gian ước định sẽ được ở trong vòng bảo vệ của ta.



- Như vậy thì Âu Phàm là thế nào?



Minh Diệu tiếp tục hỏi.



- Vì sao mà hắn lại không giống với những người khác. Ta nghe nói cô đã từng ngăn cản hắn tự sát.



- Hắn có ý nghĩa bất đồng.



Lilith nở nụ cười. Bên trong tiếng cười kia mang theo vẻ đắc ý.



- Thật ra hắn là quảng cáo sống của ta. Hơn nữa ta còn đáp ứng với Dương Bội Gia sẽ để hắn vĩnh viễn cô độc. Đương nhiên là ta không thể để cho hắn chết sớm như vậy được.



- Cô làm như vậy không thấy là có chút tàn nhẫn sao?



Minh Diệu nhíu mày.



- Cô độc là một loại tra tấn thực tàn khốc.



- Vậy thì sao?



Lilith khinh thường hừ một tiếng.



- Giao dịch chính là giao dịch, ta thông cảm với cô độc của hắn, như vậy thì ai thông cảm cho sự cô độc của ta. Phải biết ta thừa nhận sự cô độc này, chính là vô cùng vô tận.



Minh Diệu còn muốn nói gì. Lilith khoát tay áo.



- Không cần phải nhiều lời như vậy, nói chuyện giao dịch của chúng ta đi.



- Giao dịch?



Minh Diệu cười cười.



- Chính bản thân ta cũng không biết ta muốn cái gì.



- Tiền tài? Quyền lợi? Nữ nhân? Cái gì cũng có thể?



Lilith nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Minh Diệu.



- Ta rất có thành ý.



Minh Diệu lắc lắc đầu.



- Thật ngại quá, những thứ đó cũng không phải là thứ ta muốn. Hoặc có lẽ là ta rất thỏa mãn với cuộc sống của ta bây giờ.



- Nghĩ kỹ đi, nhất định ngài sẽ muốn cái gì đó.



Lilith nói.



- Dục vọng của nhân loại là vô cùng vô tận, nhân loại có thể đạt tới vô cầu không tồn tại.



- Không sai, thật sự là ta cũng có thứ mong muốn.



Minh Diệu nghĩ nghĩ.



- Chỉ tiếc là, so với cái giá phải trả thì có giá trị kém hơn nhiều lắm, không đáng để ta phải trả giá.



Minh Diệu đứng lên.



- Ta muốn trở về, có thể không?



Nhìn Minh Diệu, Lilith cắn môi, dường như là đang đấu tranh gì đó. Qua một lúc lâu mới thở dài nói.



- Được rồi. Dù sao ta cũng là thương nhân đứng đắn, loại chuyện tình ép mua ép bán không phải là tác phong của ta. Nếu sau này nghĩ ra cái gì đó thì cứ nói cho ta biết, nhất định ta sẽ cho ngài một giá cả thỏa mãn.



Lilith đưa một tờ giấy vẽ thành hình ngôi sao sáu cánh đưa cho Minh Diệu.



- Nếu có giao dịch, muốn nói cho ta biết. Chỉ cần mặc niệm tên của ta ở trong lòng là được.



Minh Diệu còn chưa nhìn thấy rõ ràng, trước mắt liền hiện lên một đạo bạch quang sáng chói khiến hắn không mở mắt ra được. Hắn cảm giác đầu của mình có chút choáng váng, tiếp theo liền mất đi tri giác.



Đợi đến khi Minh Diệu tỉnh lại, hắn đã nằm ở trên ghế salon trong văn phòng của Ada. Hắn ngồi dậy nhìn thấy Từ Mẫn và Ada đứng ở trước bàn làm việc vội vàng tìm thứ gì đó trên máy tính. Hắn có chút tò mò liền đi tới. Dường như là Ada đang liên hệ với người nào đó, nhưng mà đều là tiếng anh, Minh Diệu xem mà không hiểu.



- Này, Ada đang làm gì vậy?



Minh Diệu nhẹ nhàng chọc chọc Từ Mẫn.



- Không được ồn ào. Minh Diệu bị ác ma bắt đi, Ada đang liên hệ với bạn bè ở Châu Âu xem có phương pháp gì có thể đưa hắn trở về hay không.



Từ Mẫn cũng không ngẩng đầu lên, tức giận hồi đáp.



Chứng kiến Ada thở dài một hơi, Từ Mẫn vội vàng đi đến gần hỏi.



- Thế nào, không được sao?



- Không có cách nào.



Ada bất đắc dĩ lắc đầu.



- Dường như là Minh Diệu bị đưa tới một cái không gian độc lập. Nếu như không có được tọa độ, căn bản là chúng ta không thể tìm được hắn.



- Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?



Từ Mẫn hung hăng đập một quyền xuống bàn.



- Đáng ghét.



- Này…Ta đã trở lại.



Minh Diệu gãi gãi đầu, tất cả tinh lực của hai nữ nhân này đều đặt ở trong phiền muộn. Lại không có ai chú ý tới hắn đã trở lại.



- Này…



Minh Diệu bất đắc dĩ gãi gãi đầu.



- Tôi đã trở lại.



Hai người Ada và Từ Mẫn nhìn thấy Minh Diệu thì sửng sốt một lúc lâu. Sau đó mới đồng thanh hét ầm lên. Cái thanh âm có tần số cao kia khiến cho cửa sổ thủy tinh cũng bị chấn động. Minh Diệu gắt gao bịt kín lỗ tai lại.



- Anh…Anh.



Từ Mẫn chỉ vào Minh Diệu, lại nói không nên lời.



- A, nữ ác ma kia đã đưa tôi trở lại, thái độ cũng không tệ lắm.



Minh Diệu đại khái nói một chút chuyện đã xảy ra cho Từ Mẫn và Ada. Về phần chuyện tình gặp Diệp Trọng, tự nhiên là hắn bỏ qua. Theo như lời nói của Diệp Trọng, người đã bức bách khiến hắn phải chạy trốn mười năm trước còn chưa bắt được.



Mà lần này trở về dường như cũng là lén lút. Cho nên Minh Diệu quyết định giấu chuyện này ở trong bụng. Kể cả Tiểu Manh cũng không cho biết. Đợi cho tới thời gian thích hợp, tự nhiên Diệp Trọng sẽ xuất hiện.



- Cậu nói là ác ma kia để cho cậu đi dễ dàng vậy sao?



Ada có chút kỳ quái.



- Điều đó không có khả năng. Theo tôi được biết, ác ma kia cũng không phải là người dễ nói chuyện. Nếu mà muốn dùng lời lẽ để lừa gạt thì là chuyện không thể nào. Bởi vì ác ma mới là đại sư nói dối.



- Trong mắt của tôi, nàng cũng chỉ là một người đáng thương.



Minh Diệu nhớ tới lời nói của Lilith, thở dài một hơi.



- Mỗi ngày đều nhìn thấy tình yêu của người khác ở trước mặt mình. Cho dù có thể cảm nhận được mùi vị của tình yêu thì cũng là tình yêu của người khác. Bản thân cô ta căn bản không chiếm được tình yêu. Một cô gái khát nước lấy được một cái bình đựng nước của người ta, lại không thể mở được nắp bình. So với việc không lấy được cái bình còn khó chịu hơn.



- Anh không phải muốn nói là ác ma kia bắt anh đi cũng chỉ là vì muốn thảo luận chuyện tình yêu gì đó đấy chứ.



Từ Mẫn cảm giác Minh Diệu còn có chuyện gì chưa nói.



- Đúng là đơn giản như vậy.



Minh Diệu không có nói ra chuyển biến khát vọng trong lòng mình. Dù có nói chuyện đó ra cho người khác thì họ cũng sẽ không hiểu được. Minh Diệu chưa từng nói cho người khác biết thân thế của mình. Mà Từ Mẫn và Ada cũng biết ý không hỏi. Các nàng cảm thấy được nếu tới thời gian thích hợp, Minh Diệu sẽ tự mình nói ra.


U Minh Trinh Thám - Chương #117