Chương 107: Thiên sứ giống như ác ma



Diệp Trọng lắc đầu, kéo Minh Diệu lên, nhẹ nhàng đặt tay ở trên trán hắn, liền có quang mang bạch sắc bao phủ Minh Diệu.



Bạch quang dần dần tán đi, Minh Diệu dùng sức phất phất cánh tay.



- Hắc, một chiêu này của ngươi thật sự là rất thuận tiện, nếu có thể được, nhất định ta sẽ học.



- Đây chính là tuyệt mật của bộ tộc Yêu Hồ, làm sao có thể để cho ngươi học được dễ dàng như vậy.



Diệp Trọng lườm hắn một cái.



- Thế nào, cần nghỉ ngơi chốc lát không?



- Cần, đáng tiếc là không có thuốc lá.



Minh Diệu vỗ vỗ miệng, hiện tại nếu như có điếu thuốc thì tốt hơn.



- Ngươi bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?



Diệp Trọng kỳ quái nhìn Minh Diệu.



- Không bao lâu sau khi ngươi đi.



Minh Diệu vỗ bụi đất ở trên người, vẻ mặt bất cần.



- Phải biết rằng ngươi đem một đứa bé tám tuổi ném cho ta, còn mình thì chạy mất, ta phải làm một vị phụ thân giả, áp lực rất lớn.



- Bớt nhiều lời.



Diệp Trọng cau mày, không hề tin tưởng đối với lý do Minh Diệu đưa ra.



- Lần này trở về ngươi đã thay đổi rất nhiều rồi.



- Rất nhiều sao? Ta không cảm thấy.



Minh Diệu cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.



- Chỉ có thể nói rằng ta đã già rồi.



- Xem ra mấy năm nay ngươi cũng không có giống như suy nghĩ của ta.



Diệp Trọng nhìn thấy Minh Diệu nở nụ cười như có chút gì đó dối lòng, tựa như đang suy nghĩ.



- Nhưng mà cũng tốt.



- Có ý tứ gì?



Minh Diệu cảm thấy có chút kỳ quái đối với thái độ của Diệp Trọng, dường như là muốn nói lại thôi.



- Không có gì, nghỉ ngơi xong rồi, đi đi thôi.



Diệp Trọng lắc lắc đầu, không có tiếp tục nói về đề tài này.



- Hiện tại Tiểu bàn tử thế nào?



- Vẫn như vậy.



Minh Diệu thở dài một hơi.



- Không thể tùy ý hoạt động, chỉ có thể hoạt động ở trong không gian đứt gãy.



- Không cần để ý.



Diệp Trọng vỗ bả vai Minh Diệu.



- Ngươi đã cố hết sức rồi, hơn nữa cũng phải trả một cái giá lớn.



- Ta biết.



Minh Diệu cười cười, nhưng mà có chút miễn cưỡng.



- Cho nên hiện tại mỗi lần ta đến đó cũng đều làm ra bộ dạng vênh váo đắc ý, khiến cho tên mập mạp kia hiểu được là hắn vẫn nợ ta.



- Hiện tại Tiểu Manh quả thật là tốt chứ?



Diệp Trọng đang nhớ đến con gái.



- Sao có thể không tốt.



Minh Diệu lườm hắn một cái.



- Có ăn có ngủ, cái gì cũng đều không cần quan tâm, nếu không thì ta với ngươi đổi vị trí.



Minh Diệu nghĩ nghĩ, nói tiếp.



- Nhưng mà có chuyện ta muốn nói cho ngươi biết, không lâu trước, Tiểu Manh đột nhiên thức tỉnh một lần. Nhưng mà lúc sau lại khôi phục bình thường.



- Thức tỉnh rồi sao? Cũng không sai biệt nhiều.



Diệp Trọng nghe được tin tức này cũng không kinh ngạc.



- Dù sao nàng cũng qua sinh nhật mười tám tuổi rồi, giác tỉnh cũng là chuyện tình đương nhiên.



- Ngươi có nghĩ tới hay không, rốt cuộc làm sao bây giờ?



Minh Diệu nhíu mày, sinh sống với Diệp Tiểu Manh nhiều năm như vậy, hắn đã sớm xem Tiểu Manh như người nhà của mình. Đối với việc Diệp Tiểu Manh giác tỉnh máu huyết yêu hồ hắn cũng có chút bận tâm. Nhưng mà Minh Diệu cũng chỉ lo lắng trong nháy mắt, sau đó lại bình thường trở lại. Ba ba của nàng đang ở chỗ này, còn không đến phiên hắn lo lắng. Vấn đề khó giải quyết này thì cứ để cho Diệp Trọng xử lý đi.



Mất tích mười năm trở về cũng không thể không làm gì cả.



- Kỳ thật ta cũng có chút mê mang.



Diệp Trọng nghĩ nghĩ nói.



- Mặc dù trong thân thể Tiểu Manh đang chảy dòng máu của ta, nhưng mà ta hy vọng nó có thể giống như mẫu thân của nó, làm một người bình thường, ít nhất như vậy thì cũng có thể an toàn hơn một chút.



- Nếu mà tiếp tục kéo dài như vậy, ta sợ Tiểu Manh vẫn sẽ biến thành yêu.



Minh Diệu nhớ tới bộ dáng bạo tẩu đêm đó của Diệp Tiểu Manh thì rùng mình một cái. Cái loại lực lượng này, hắn không thể đối kháng được.



- Nếu như ngươi muốn cho nàng một cuộc sống như người bình thường, vậy thì nhanh nghĩ biện pháp cân bằng lại yêu huyết đang rục rịch trong người của nàng.



- Trở về đi, chờ khi về ta sẽ cho ngươi một quyển tâm pháp.



Diệp Trọng gật gật đầu.



- Quyển tâm pháp này là ta vô tình lấy được, hẳn là có thể áp chế yêu huyết trong người Tiểu Manh.



- Tâm pháp?



Minh Diệu có chút kỳ quái.



- Nhưng mà Tiểu Manh tu luyện thứ này sẽ không làm cho yêu huyết thức tỉnh sao? Phải biết rằng ta luôn luôn không dám dạy cho Tiểu Manh bất cứ pháp thuật linh tinh gì. Thậm chí cả phim kinh dị cũng không dám cho nó xem, chỉ sợ kích thích làm cho yêu huyết giác tỉnh. Nhưng mà như vậy thì cũng chỉ kéo dài thêm được thời gian một năm mà thôi.



- Cái này khác.



Diệp Trọng giải thích nói.



- Bản tâm pháp này nghe nói là do một người nửa người nửa yêu viết từ trước kia rất lâu, tác dụng chính là để áp chết yêu huyết trong cơ thể không bị kích thích mà giác tỉnh. Chắc là có tác dụng.



- Vậy thử xem đi.



Minh Diệu gật gật đầu.



- So với việc mỗi ngày đều lo lắng nó sẽ giác tỉnh thì tốt hơn. Phải biết rằng nó cũng không phải là có yêu huyết tinh khiết, nếu mà thức tỉnh rồi, rất có thể sẽ không thể khống chế được tư tưởng hành vi, không biết sẽ làm ra sự tình gì. Tựa như là một quả bom không biết khi nào thì sẽ nổ mạnh vậy. Thực khiến cho người ta đau đầu.



- Chuyện này xong xuôi ta sẽ đưa Tĩnh Tâm Quyết cho ngươi, ngươi hướng dẫn Tiểu Manh tu luyện thử xem.



Diệp Trọng nói.



- Ta còn có một số việc chưa giải quyết xong, cho nên vẫn phải phiền ngươi chiếu cố cho nó. Nói tới chuyện này cũng thật hổ thẹn, ta là cha nhưng dường như không hợp với con gái của mình. Từ khi Tiểu Manh sinh ra tới giờ, thời gian chung sống với ta vẫn chưa tới một năm. Ta cũng hoài nghi là hiện tại ta đứng ở trước mặt của nó, nó có thể nhận ra được ta hay không.



Nhìn thấy bộ dạng cảm khái của Diệp Trọng, Minh Diệu kỳ quái hỏi.



- Ta rất hiếu kỳ, ngươi vẫn không chịu nói, rồi cuộc là năm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho ngươi phải chạy trốn mười năm, mười năm này ngươi đã ở nơi nào vậy?



- Nói thì dài dòng.



Diệp Trọng thở dài, lắc đầu.



- Sau này có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi biết.



- Ngươi không nói, tự nhiên ta cũng sẽ không hỏi.



Minh Diệu nhìn thấy Diệp Trọng, ánh mắt có chút mờ đi.



- Ta chỉ là rất tò mò, rốt cuộc là nữ nhân nào có thể khiến cho ngươi thần hồn điên đảo, nhiều tuổi như vậy vẫn còn yêu, lại còn sinh ra Tiểu Manh?



- Người nữ nhân kia sao…



Diệp Trọng nhìn về phương xa, trong ánh mắt mang theo một tia ôn nhu.



- Một người nữ nhân rất không tầm thường đâu.



- Chỉ sợ là ngươi muốn làm chuyện một đêm, kết quả không nghĩ tới là đã trúng chiêu, biến thành ngoại tình chứ.



Minh Diệu bĩu môi.



- Bằng vào cái túi da này của ngươi, chỉ sợ là nữ nhân kia còn không thèm buông tha ngươi. Nhưng mà ta biết các ngươi ỷ vào vẻ đẹp của hồ yêu, làm hại không ít con gái đàng hoàng.



- Này, ngươi cho ta là sắc lang chuyên lừa đảo sao.



Diệp Trọng nghe được lời nói của Minh Diệu thì dở khóc dở cười.



- Không khác nhau nhiều.



Minh Diệu nhỏ giọng than thở một câu.



- Đi thôi, đừng để mọi người suốt ruột chờ đợi.


U Minh Trinh Thám - Chương #115