Thủ Đoạn Ngoan Cường


Người đăng: ptx1994

Nhìn đồng thịt nát trước mắt, Tôn Dương sắc mặt không hề biến đổi, còn tiện
nhất chân phóng ra Tạo Hoá lực dẫm một cước, lập tức toàn bộ máu thịt trước
mặt hướng về phía trước bắn đi, tựa hồ trong mắt hắn đó chỉ là một đống bùn
nhão, bước qua thêm bẩn chân, còn không bằng ném đi cho khuất mắt. Một hành
động này của hắn cơ hồ khiến cho tâm người càng thêm phát lạnh, lúc này họ mới
ý thức được tên thiếu niên này đích sát là đang thật sự nổi giận.

Tôn Dương hai mắt màu tím có sát khí lượn lờ lưu chuyển, hắn quét nhìn một đám
người phía trước, bao gồm cả hơn một trăm người bị hắn đánh trước đó đang yếu
ớt nằm trên đất, ngữ khí băng lãnh thốt ra từng chữ “ Ngoại trừ người của Tà
Long giáo, tất cả người còn lại đều cút hoặc chết. “

Hơn một trăm người dưới đất nghe vậy thì như được đại xá, lập từ dưới đất vùng
dậy, nhao nhao hướng vào cổng thành mà bỏ chạy, lúc này chỉ còn lại đám người
tới cứu viện kia là không thèm để ý đến lời của Tôn Dương, mà ngược lại trong
mắt còn lóe lên sát ý nồng đậm.

Phía sau Tôn Dương là một mảnh người đông nghịt, những người này hầu hết đều
là người bị chặn ở bên ngoài cổng thành, còn có vô số người từ sa bay đến nhìn
thấy nơi này đang náo nhiệt nên cũng gia nhập hàng ngũ để xem chiến, lúc này
cũng có ba nhóm người ùng ùng kéo nhau bay đến, người dẫn đầu trong ba nhóm
người này nếu như Tôn Dương nhìn thấy hẳn sẽ nhận ra bọn họ, chính là mấy
người Kiều Mộng Cầm đang dẫn người của mình bay đến. Nàng bay trên không trung
từ xa nhìn vào đám đông, nàng đã nhận ra được Tôn Dương, nhất thời trong lòng
không khỏi một trận lo lắng, nàng mặc kệ người của mình ở phía sau, thân hình
lập tức hoá thành một đoàn kim quang, nàng bay đến hạ xuống bên cạnh Tuyết Kỷ,
đang tính mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì? Thấy vẻ mặt Tuyết Kỷ ngưng trọng
hơi lắc đầu, ý bảo nàng đừng lên tiếng, thấy vậy Mộng Cầm cũng chỉ đành ôm
nghi hoặc cùng lo lắng đứng bên cạnh mà nhìn Tôn Dương, cả người hắn đang chìm
trong sát khí.

Đúng lúc này một đạo thanh âm vang lên “ Hừ tu sĩ của Lục Địa thế giới các
ngươi cho rằng người của Ngũ Hành thế giới ta dễ bắt nạt thế sao? “ Người lên
tiếng chính là thủ trưởng của nhóm người Ngũ Hành thế giới, hắn thân là người
cầm đầu, vậy mà trơ mắt nhìn Tôn Dương lật tay liền giết đi một cường giả Kiếm
Sư đỉnh phong của mình, như thế nào không khiến hắn tức giận cho được, hắn lấy
ra Pháp trượng cầm trên tay, đám người phía sau hắn cũng nhao nhao xuất ra khí
thế đang chuẩn bị xuất thủ, nhưng lại có một đạo âm thanh từ đâu đó rất xa
vang lên “ Cơ Lạp dẫn người trở về, chuyện này Minh Hội chúng ta không can dự
vào. “ m thanh vang vọng đâu đó từ xa xôi bên trong thành vọng ra, làm cho một
đám người Minh Hội vừa nghe được liền không do dự lập tức thu lại khí thế, rút
lui vào trong thành, chỉ là trước khi xoay người rời đi, ánh mắt Cơ Lạp rơi
trên người Tôn Dương giọng nói âm trầm “ Ta đã chú ý ngươi, chuyện này vẫn
chưa xong đâu. “

Tôn Dương chỉ nhếch miệng cười lạnh một tiếng không trả lời, trong lúc hắn
đang nghi hoặc người vừa lên tiếng kia là ai, thì lại thêm một đạo thanh âm
mang theo bá khí vang lên “ Bàn Phổ người của chúng ta không có thương vong,
chuyện này bỏ qua đi, nhanh trở về. “ Lúc này đám người xung quanh lại một
trận kinh ngạc, hai thế lực kia vậy mà trực tiếp bỏ qua cho Tôn Dương không hề
truy cứu, điều này làm cho một đám người thật khó hiểu.

Ngay cả Tôn Dương nghĩ mãi cũng không ra, những người kia vì sao không truy
cứu hắn, nghĩ không ra hắn cũng lười không suy nghĩ nửa, nếu đối phương đã cho
hắn mặt mũi, tự động rút lui thì tất nhiên hắn cũng không ngông cuồng tự ngạo
mà khiêu khích bọn họ, dù sao những thủ trưởng đứng đầu đám người đó cũng đều
là cường giả Thiên Tướng hậu kỳ thực lực mạnh mẽ, nếu như hắn cường ngạnh chỉ
sợ cũng không chống đỡ nổi, vì vậy để cho họ rút lui ngược lại cũng là chuyện
tốt.

Chỉ trong chốc lát hắn trầm tư, lại một đạo thanh âm vang lên “ Hỏa Long dẫn
người lui cả đi, nhường đường cho hắn vào thành. “ Trên mặt Hỏa Long là một bộ
tức giận, nhưng lại không thể không rút lui, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn
chằm chằm vào Tôn Dương, như muốn nhớ kỷ khuôn mặt hắn, đang muốn dẫn người
rời đi thì chợt một đạo âm thanh băng lãnh ngang ngược của Tôn Dương vang lên.
“ Đi, ta cho các ngươi rời đi sao? Hai người các ngươi cút… Không cút thì ở
lại chết chung với bọn hắn. “

Tôn Dương vẻ mặt âm trầm, lời nói ngang ngược chỉ tay vào hai tên nam tử Áo
bào màu trắng nhạt, không kiêng nể nói. Đám người Hỏa Long dừng lại bước chân,
trong lòng hắn thầm cười lạnh “ Tên ngông cuồng ta còn lo không có cớ để giết
ngươi, nếu ngươi đã không biết điều như vậy thì đừng trách ta độc ác. “ Mà hai
tên nam tử Áo trắng nhạt kia cũng là mặt đầy tức giận, bọn hắn nào nghĩ đến
tên thiếu niên này lại càn rỡ như vậy, cư nhiên không đặt bọn hắn vào trong
mắt.

“ Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, hừ ngươi tưởng ta không dám giết ngươi
sao? “ Hỏa Long nổi giận, ngữ khí lạnh lùng nhìn Tôn Dương nói, trong con
ngươi hắn lóe lên một đạo sát mang lăng lệ như có hoả diễm thiêu đốt hừng hực.

“ Cho dù ngươi không giết ta thì ta cũng sẽ giết ngươi, ngươi không cần phải
lải nhải nhiều như vậy?. “ Tôn Dương cũng không yếu thế, sát cơ trên người lộ
ra không hề che giấu. Chuyện đến nước này mọi người cơ hồ cũng đã hiểu rõ, thì
ra mục tiêu của Tôn Dương ngay từ đầu đã nhắm vào nhóm người này, nhìn sát cơ
mãnh liệt như vậy, khẳng định là cừu hận của hắn đối với đám người kia hẳn là
không nhỏ.

Mà Hoả Long tự nhiên cũng hiểu, nguyên lai là tên thiếu niên này từ đầu tới
cuối đều nhắm vào mình, thấy Tôn Dương đối với mình không hề che giấu sát cơ,
trong người hắn cũng có một cổ lửa giận xông lên đỉnh đầu, người như hắn từ
trước đến giờ chỉ có hắn đi áp chế người khác, nào có nghĩ tới vậy mà có người
dám động sát tâm với mình, chạm đến kiêu ngạo của hắn, bảo hắn như thế nào
không nổi giận đây, nghĩ vậy ánh mắt hắn đột nhiên băng lãnh trở nên dữ tợn,
từ trên người bốc lên một hoả diễm bao quanh thân thể, ngón tay móc thành lợi
trảo sắc bén bao phủ hoả diễm, tốc độ nhanh như thiểm điện hướng về phía cổ
họng Tôn Dương mà móc tới, lực lượng đáng sợ phong tỏa ra, đốt trong không
gian trở nên nóng bức hừng hực, nhiệt độ hư không cũng vì thế mà trở nên vặn
vẹo.

Tôn Dương cảm nhận được cổ áp bức đáng sợ này, hắn mơ hồ cảm giác da thịt trên
thân thể mình một trận bỏng rát, toàn thân như bị nhiệt hoả đáng sợ bao phủ áp
chế đi lực lượng của mình, chỉ dựa vào một kích này hắn biết mình không thể
trực diện đón đỡ, căn bản là thực lực cách nhau quá lớn, thế nhưng để cho đám
người này rời đi thì hắn lại không cam lòng.

Nhìn một trảo sắc bén đỏ rực đang cấp tốc lao về phía mình, Tôn Dương mặt dù
đang giận nhưng vẫn còn lý trí, ngay lập tức như nhớ tới chuyện gì đó, ý nghĩ
trong đầu lóe lên, hắn thi triển Pháp Tắc Không Gian mà gần đây hắn có được
lĩnh ngộ mới, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười âm tàn, tại trong hư
không, một ngón tay điểm ra, tức thì không gian trước mặt hắn một cái lỗ đen
vòng xoáy từ từ mở ra, đồng thời vô thanh vô thức từ phía sau lưng đám người
của Tà Long giáo cũng lặng lẽ hiện ra một cái vòng xoáy màu đen.

Một trảo của Hỏa Long căn bản là quá nhanh, nó xuyên qua bên trong cái lỗ đen
trước ngực Tôn Dương, lập tức vang lên một tiếng hét thảm, nguyên một đám
người thở dài tưởng chừng như kết cục của Tôn Dương đã định, nhưng khi bọn họ
định thần lại thì chỗ Tôn Dương vừa đứng, thân ảnh hắn tại trước mắt mọi người
dần dần tan biến, hoá ra Tôn Dương sớm đã biến mất, tốc độ nhanh đến mức chỉ
để lại nơi đó một đạo tàn ảnh đang dần tan biến, mà tại nơi phát ra tiếng hét
thảm kia, khi bọn họ nhìn lại thì ai nấy đều lộ ra một vẻ hoảng sợ nồng đậm.

Sắc mặt của Hỏa Long cũng đột biến trở nên tái nhợt, hắn giận dữ không nói nên
lời, nhìn thân thể của mình đang đứng gần vị trí của Tôn Dương lúc nãy, một
kích này đáng lý ra phải xuyên qua thân thể Tôn Dương mới đúng, lại nhìn một
trảo của mình hiện tại đang từ một cái lỗ đen khác, ở phía sau cắm xuyên qua
lồng ngực của sư đệ mình mà không thể nào tin được, chuyện này là thật.

Hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Hắn chỉ biết ngay khi cái lỗ đen kia vừa
xuất hiện thì hắn đã có cảm giác không ổn, nhưng vì một trảo lúc đó đã không
thể rút lại, vì vậy hắn chỉ đành thuận thế xuyên qua, nhưng nào ngờ một chiêu
này của Tôn Dương lại âm hiểm như vậy. Khi hắn định thần lại chợt nhớ tới Tôn
Dương thì lại không thấy bóng dáng hắn đâu cả.

Hỏa Long mang theo nộ khí rút cánh tay đang xuyên ở lông ngực của tên sư đệ
mình về, thân thể tên kia lập tức ầm ầm ngã xuống đất, hiển nhiên là đã chết
đến không thể chết hơn được nữa “ Lâm Sư đệ, Lâm Sư đệ. “ Mấy đạo thanh âm gào
thét vang lên, đám người Tà Long giáo ánh mắt đỏ bừng đảo quanh tìm kiếm thân
ảnh của Tôn Dương, bất chợt một cổ khí tức cuồng bá từ trên đỉnh đầu của một
tên đệ tử khác của Tà Long giáo đánh úp xuống, tên này hoảng sợ liền theo bản
năng tung ra một kích để ngăn cản “ Rắc Rắc “ thanh âm tiếng xương nứt vỡ vang
lên, kèm theo một tiếng hét thảm thiết đau đớn chói tai trong hư không, lại
một người nữa bị đánh văng ra xa, thân thể hung hăng đập vào tường thành rồi
ngã lăn xuống đất, trên miệng phun đầy máu tươi, cánh tay thì bị đánh nát mềm
như cọng bún, ngay cả ngực cũng bị đánh lõm vào một mảng lớn, xương sườn đều
bị đánh gãy, hắn nằm trên mặt đất khó khăn hít thở vài cái rồi trực tiếp lăn
ra đất không còn động tĩnh, không biết là còn sống hay là đã chết.

Tôn Dương một kích đắc thủ liền thi triển Không Gian Pháp Tắc xé ra không
gian, lập tức chui vào bên trong rồi biến mất, khi hắn xuất hiện trở lại thì
đã ở cách xa đám người một khoản, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng không có tia
thương hại nào, đối với thực lực chênh lệch, hắn sẽ không ngu ngốc mà đi giao
phong chính diện với Hoả Long, bởi vậy ngay từ đầu hắn đã đưa ra lựa chọn,
trực tiếp bỏ qua những kẻ có thực lực mạnh, bắt đầu lấy những kẻ yếu nhất làm
mục tiêu mà hạ sát trước, dù sao một con kiến nhỏ cũng có thể lay được càng
cua, không bằng giết bớt chướng ngại nhỏ trước, như vậy áp lực sẽ giảm đi một
phần vẫn dễ thở hơn.


Tuyệt Thế Phàm Nhân - Chương #65