Người đăng: ptx1994
Hai mươi ngày sau…
Trên không trung hai bóng người đang dùng tốc độ như thiểm điện xẹt qua không
trung, làm cho vô số người đang bay trên trời cũng vô cùng kinh ngạc nhìn theo
“ Tôn Dương ca ca chúng ta đi ròng rã cả hai mươi ngày rồi, cũng may phiến đại
lục kia gần với Sa Hỏa đại lục này, nếu không chỉ sợ là trước khi Chiến Cổ
Hoang Nguyên kết thúc thì chúng ta vẫn chưa đến được Sa Mạc Hoang Nguyên rồi.
“
“ Ừ ha ha, việc này có lẽ còn phải cảm tạ mấy con siêu cấp Oán Linh kia, nếu
không nhờ có chúng nổi điên, đuổi chúng ta chạy trối chết thì tốc độ cũng
không mau đến vậy ha ha.. “ Tôn Dương vừa đưa tay vệt đi mồ hôi trên trán, vừa
cười ha ha hào sản nói làm Tuyết Kỷ trợn trừng mắt.
Hai mươi ngày trước sau khi đánh cho tên Thần Lân một trận thì Tôn Dương cũng
không dừng lại, hắn liền trực tiếp rời khỏi thành, vốn dĩ Kiều Mộng Cầm đã có
ý mời hắn vào đoàn đội của nàng cùng đi, thế nhưng hắn đã từ chối, thứ nhất là
hắn thích đơn độc dễ hành sự, thứ hai là hắn nhìn ra được ánh mắt bất thiện
của mấy tên nam tử trong đoàn, vì không muốn sinh phiền toái cho nên liền dứt
khoát cự tuyệt, chỉ bỏ lại một câu hẹn gặp Kiều Mộng Cầm ở Sa Mạc Hoang Nguyên
rồi dẫn theo Tuyết Kỷ rời đi.
Trong thời gian hai mươi ngày, hai người mặc dù đã dốc hết sức đi đến vùng
trung tâm, nào ngờ giữa đường lại gặp mấy đầu Oán Linh siêu cấp rượt đuổi làm
cho hai người bỏ chạy thục mạng suốt mấy ngày, tốc độ cũng tăng nhanh gấp đôi
bình thường, mệt muốn rụng trứng, vậy mà tên nam nhân này vẫn còn nhe răng
cười đến biến thái như vậy, làm cho nàng hận đến ngứa răng.
Nhưng mà thời gian cũng không có bỏ phí, ở bên trong Thần Phách vẫn liên tục
dốc sức tu luyện, không ngừng suy diễn lĩnh ngộ tuyệt kỹ của Không Gian Pháp
Tắc và công Pháp Vũ Luyện Cầm Sát Quyết, hắn cảm thấy tu luyện bộ công pháp
này tuy lợi ích rất nhiều nhưng càng lĩnh ngộ sâu lại càng sinh ra sát khí quá
nặng, hắn sợ mình sẽ có một ngày bị sát khí tăng lên ăn mòn ý chí, cho nên
những ngày qua đã thử lợi dụng năng lực Tịnh hoá của Tinh Liên xem có thể đem
những sát khí kia đồng hoá hay không. Kết quả làm hắn ngoài ý muốn là sát khí
không những không thể đồng hoá, mà còn khiến nó càng trở nên ngưng thực hơn,
sát khí vây quanh Thần Phách hoá thành từng sợi hắc khí nhỏ mà dung nhập vào
bên trong thanh Hắc Cầm, khiến cho khí tức của nó lại càng thêm thần bí quỷ
dị, lại tăng thêm vài phần lăng lệ khiến nó không ngừng rung lên như đang hưng
phấn vì được tẩy rửa, thế nhưng Tôn Dương vẫn không dám để cho tình trạng này
kéo dài, liền dứt khoát ngừng việc đồng hóa sát khí, lúc này Hắc Cầm mới an
tĩnh trở lại, sau đó Tôn Dương lại để cho Thần Phách phân ra một nửa Hồn lực
để tu luyện Tuyệt Khúc Khuynh Thành rồi mới an tâm hướng Sa Hỏa thành mà bay
đi.
“ Càng đến gần Sa Hỏa thành thì nhiệt độ càng nóng nhĩ? Với loại nhiệt độ này
những tu sĩ từ Tam Linh cảnh trở xuống, nếu dám bước vào lãnh địa của Sa Hỏa
thành khẳng định là sẽ bị nướng chết a. " Tuyết Kỷ bay trên không trung, trên
mặt cũng thấm mấy giọt mồ hôi óng ánh, làn da của nàng vốn rất trắng lúc này
cũng đã hiện lên vẻ hơi đỏ hồng trông cực kỳ kiều diễm nói.
“ Ta cũng nghĩ vậy, Sa Hỏa thành không hổ là vùng trung tâm của Hoang Nguyên,
nơi này khắc nghiệt như vậy rất thích hợp cho việc tu luyện cường độ thân thể.
Những cường giả ở đây có lẽ yếu nhất cũng phải là từ Địa Tướng cảnh trở lên,
bên trên khẳng định là đã từng có cường giả Bán Thần tọa trấn… “. Tôn Dương
nhìn cảnh tượng xung trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tiếng thở dài tiếc
nuối, nơi này đã từng xảy ra chiến đấu của cường giả cấp bậc Bán Thần đỉnh
phong, khắp mọi nơi ở đây đều tàn tạ đổ nát hơn những nơi khác rất nhiều, có
nhiều khe nứt sâu hút không thấy đáy kéo dài vô tận, giống như bị một kiếm cực
kỳ kinh khủng chém đứt đại địa, có nơi thì mặt đất bị lõm xuống đem mọi thứ
chôn vùi đến mấy ngàn dặm giống như bị người dùng một chưởng đánh sập, có nơi
thì năng lượng vẫn còn ba động hội tụ không ngừng càn quét cắt xé không gian
trên trời và dưới đất.
Tôn Dương nhìn hết thảy những thứ này, càng đến gần Sa Hoả thành thì hắn càng
hoảng sợ, những sự tàn phá quy mô lớn này, gần như đem một toà Đại lục gần
bằng một nửa cương thổ của đại thế giới hoàn toàn phá không còn nguyên vẹn,
đây là phải cần thực lực mạnh đến mức nào mới có thể làm được đến một bước
này, một chưởng đánh sập đại địa, một kiếm cắt đôi đại lục, thật đáng sợ quá
mức tưởng tượng.
Tôn Dương thầm nghĩ “ Nếu như có một ngày ta có thể nắm giữ được loại thực lực
này, liệu có phải là sẽ rất dễ dàng đem những kẻ kia ra tùy ý chém giết để báo
thù cho tất cả người trong thôn hay không..? “ Trong lòng hắn bất giác lại
sinh ra cảm giác khao khát mãnh liệt, chỉ có không ngừng mạnh lên, không ngừng
tăng lên thực lực mới có thể giúp mọi người báo thù, mới có thể đường đường
chính chính che chở cho Huyền Trân bảo vệ nàng, đây chính là lời hắn đã hứa.
Tuyết Kỷ cũng đồng dạng rất kinh hãi khi nhìn thấy những vết tích chiến đấu ở
bên dưới, bản thân nàng vốn là một Hồng Liên Tiên Hồ, được thiên địa dưỡng dục
sinh ra từ bên trong một đoá Tịnh Đế Hồng Liên, sau đó được Huyền Trân vô tình
phát hiện mang nàng về nuôi dưỡng, từ nhỏ nàng lớn lên ở rừng U Minh, trong tư
tưởng của nàng thì tỷ tỷ chính là người có sức mạnh lớn nhất mà nàng đã từng
nhìn thấy rồi, ngay cả khi tỷ tỷ bị người tập kích, độ kiếp thất bại thì nàng
vẫn luôn giữ vững tín nhiệm này, cho đến hiện tại khi nhìn thấy những vết tích
chiến đấu kinh khủng này thì nàng mới biết hoá ra mình vẫn còn quá xem thường
thế giới bên ngoài, vẫn là ếch ngồi đáy giếng rồi.
Không riêng gì hai người, kể cả những người từ khắp nơi ở các hướng khác nhau
bay đến nơi này cũng đồng dạng có chung một cảm giác như nhau đó chính là rung
động, sợ hãi cùng kính phục. Nhưng hiện tại trong lòng bọn họ cảm giác thì
cũng chỉ có thế mà thôi, bởi vì toà thành phía trước mới chân chính là nơi mà
bọn họ hướng tới, nơi đó chính là đích đến cuối cùng của lần thí luyện này,
trong vài ngày sắp tới, tất cả những người đang có mặt trong Hoang Nguyên giới
đều sẽ tập trung về nơi này, không vì chuyện gì khác, mà chính là vì nơi này
sẽ là nơi tiếp theo sẽ xuất hiện dị vật của đợt thí luyện lần này, do vậy
những ngày tới khẳng định là sẽ rất khốc liệt, nơi này sẽ liên tục nổi lên gió
tanh mưa máu.
Những kẻ có thực lực yếu, nếu có ý muốn tham gia tranh đoạt thì khẳng định sẽ
bị mạt sát không còn một mống. Một số cự đầu của Tam đại thế giới nhất định là
đã có tính toán, phái ra hậu bối tinh Anh của mình đi tranh đoạt bảo vật, mà
tu sĩ có thực lực tầm hạng trung ở nơi này thì lại chiếm phần lớn số đông, vì
vậy cuộc tranh đoạt lần này nhất định sẽ không tránh khỏi một trận chém giết
thành biển thây mưa máu, số lượng người của ba thế giới gộp lại không phải là
con số nhỏ, trừ số người đã chết ra, chí ít cũng phải có đến mấy trăm vạn
người, với số lượng người thế này, ai dám nói có đủ thực lực để trấn áp toàn
bộ.
Giữa lúc hai người Tôn Dương chỉ còn cách Sa Hỏa thành chỉ một đoạn, họ muốn
giữ nguyên trạng thái bay thẳng vào thành thì đột nhiên sắc mặt hai người đại
biến, chỉ cảm thấy hàng trăm đạo khí tức hướng về phía hai người ép xuống, sau
đó liền có mấy đạo công kích bất ngờ lao đến, trực tiếp công kích khiến hai
người phải thả mình hạ xuống đất tránh né, không riêng gì hai người, mà tất cả
những người khác vừa bay đến cũng bị một màn này dọa cho chấn kinh. Sau khi
bọn họ vừa chạm đất ổn định lại thân hình thì lại có một đạo âm thanh hừ lạnh
cuồng ngạo vang lên “ Hừ một lũ ngu xuẩn, không muốn chết thì hạ xuống hết cho
ta, kẻ nào dám bay lên… Giết… “
Nguyên một đám người nhao nhao hạ xuống đất, họ đứng trước cổng thành không
ngừng nghiến răng nhìn lên mấy tốp người bên trên cổng thành, trên tường thành
lúc này có ba nhóm người ăn mặc khác nhau, ba người dẫn đầu là ba tên nam tử
mặt mày đang lạnh lùng nhìn xuống đám người bên dưới, người vừa lên tiếng là
tên nam tử dẫn đầu nhóm người đứng giữa, ánh mắt hắn đang cao ngạo quét nhìn
tất cả người vừa đến bên dưới, khóe miệng không ngừng nổi lên tia cưới lạnh
khinh thường, sau đó hắn lại nói tiếp “ Các ngươi nghe ta nói đây, ở đây có ba
thế lực đại diện cho nhân sĩ của ba thế giới, trong số các ngươi mỗi người chỉ
có ba sự lựa chọn, một là người nào thuộc thế giới nào thì có thể chọn lựa gia
nhập vào thế lực của thế giới đó mới được vào thành, hai là lập tức cút khỏi
nơi này, ba là có thể tùy ý xông vào rồi bị giết.. “
Những người bên dưới nghe vậy thì đều trợn mắt tức giận, những kẻ này là đang
muốn lôi kéo thế lực sao? Đây rõ ràng là đang ép người quá đáng, bọn chúng dựa
vào cái gì chặn cổng thành không cho người ngoài bước vào. Có một vài người
hậm hực biết những kẻ trên kia không phải dễ chọc, lại không muốn đầu nhập bọn
họ cho nên đang muốn rời đi hướng cổng thành khác để tiến vào, một tên nam tử
khác liền lên tiếng nói “ Các ngươi không cần đi vòng vô ích, cả bốn mặt cổng
thành đều bị người của các thế lực khác canh giữ, các ngươi không vào được,
nhanh biết điều một chút đi. “
“ Hừ các ngươi dựa vào cái gì lại độc chiếm thành không cho chúng ta vào
trong… Khốn kiếp để ông đây đạp cửa xông vào xem các ngươi làm gì được ta..? “
Trong đám người rốt cuộc có một người nóng nảy lên tiếng, vừa dứt lời hắn liền
lách mình nhảy lên tung ra một đạo chưởng ấn, đem mấy tên tu sĩ đang đứng canh
bên dưới quét bay, sau đó lao thẳng đến ầm ầm đánh lên cửa thành, bất quá khi
tay của hắn còn chưa chạm được đến cửa thì trong hư không đã có một đạo ánh
sáng lóe lên trong nháy mắt rồi lập tức biến mất, mà người kia thì lại đứng im
tại chỗ hai mắt trợn to lên, từ trên cổ hắn một đường máu nhỏ như sợi tơ đang
rỉ ra mỗi lúc một nhiều, sau đó điên cuồng phun trào theo thân hình hắn ngã
rạp xuống đất.
Một đám người bên này thấy có người đã tiên phong nên bắt đầu rục rịch, chỉ là
hiện tại nhìn được một màn này lại đều câm như hến, một kiếm vừa nãy cắt qua
thật sự quá nhanh, căn bản là những người ở đây không ai nhìn thấy được, đương
nhiên ngoại trừ hai người Tôn Dương và một số người có thực lực tương đối. Từ
khi hạ xuống đất thì Tôn Dương vẫn luôn lẳng lặng đứng đó ánh mắt thật sâu
quan sát đám người, khóe miệng hắn chỉ hiện lên một tia cười nhạt, những người
trên tường thành tuy đều có thực tương đối cao, nhưng muốn ngăn cản hắn vào
thành là chuyện không thể nói miệng được.
Sở dĩ Tôn Dương vẫn còn đứng đó là vì hắn đang suy nghĩ thầm khen những kẻ đã
lập nên những thế lực chỉnh thể này quả thật là thông minh, bọn hắn tuy có
thực lực nhưng biết là không thể chống lại số đông cho nên dứt khoát lập ra
một thế lực, đem những cá nhân nhỏ yêu kia gom lại một chỗ điều khiển dưới tay
mình, như thế đến lúc tranh đoạt bảo vật thì sẽ đem hết đám chốt thí này ném
ra cho bọn họ cắn xé với những thế lực khác, tạo nên thế cầm chân lẫn nhau,
lúc đó mới chính là lúc những kẻ có thực lực đứng đầu như bọn hắn mới rãnh tay
đi tranh đoạt bảo vật.
Tôn Dương đứng vân vê cằm càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, khoé miệng hắn càng
hiện rõ nụ cười tà mị, mục tiêu ban đầu của hắn là vào nơi này để tập luyện và
tranh đấu cùng thiên tài của các nơi khác, mà hiện tại thời khắc đó đã đến sắp
có long tranh hổ đấu rồi, hắn thầm nghĩ “ Bảo vật tới tay hay không cũng không
sao, nhưng đây là cơ hội hiếm có, nhất định phải đem mấy cái thiên tài kia
quấy một trận gà chó không yên mới được he he “
Tuyết Kỷ trên mặt đã đeo một tấm sa mỏng che nửa khuôn mặt lại, nàng nhìn
những người xung quanh thấy họ đã bắt đầu thi nhau nhao nhao chọn gia nhập thế
lực, lại nhìn Tôn Dương lúc này ánh mắt hắn trong suốt thâm thúy, hắn lại còn
đang vân vê cằm nở nụ cười tà mị, trong lòng nàng không khỏi thở dài “ Haiz
đoán xem kiểu này là sắp có đại sự rồi đây hi hi. “