Chiến Đấu Của Thiên Tướng


Người đăng: ptx1994

“ Ta nói con mẹ ngươi hoà thượng khốn kiếp, tốt nhất lần sau ngươi đừng nên
gặp lại ta a, nếu không tiểu gia sẽ nhổ trụi tóc ngươi “ Tôn Dương vừa lết
theo đường cũ trở về thành vừa bực bội, trong miệng lời thô tục không ngừng
chửi ầm lên, nguyên bản cũng là vì lúc nãy hắn khó khăn lắm mới tìm được một
tên khó chơi như hòa thượng, vốn cứ ngỡ là là sẽ được đánh một trận sảng
khoái, nào ngờ tên kia đang đánh nửa chừng lại dùng bí Pháp bỏ chạy làm cho
hắn hận đến ngứa răng, chỗ phát tiết đột nhiên biến mất cho nên hiện tại hắn
liền cấp tốc quay về tìm hai cái lão già xui xẻo kia để phát nộ khí.

Lại nói bên trong thành lúc này đã lộn xộn thành một đống, mấy toà kiến trúc
cũ nát bên trong thành đều bị quét bay mất tăm mất tích, khắp nơi đều là hỏa
diễm cháy hừng hực đang xen với lá cây bay tán loạn, cùng dây leo giăng đầy
không gian, thỉnh thoảng còn có bốn đạo thân ảnh chớp động dưới ánh lửa va
chạm nhau làm bùng nổ từng đạo sóng kình lực càn quét khắp nơi, bốn đạo thân
ảnh này tự nhiên là Kiều Mộng Cầm và Tuyết kỷ đang giao tranh cùng hai lão già
Ma Pháp sư, qua mội hồi chiến đấu kịch liệt, rốt cuộc các nàng đã phát hiện ra
điểm yếu của hai lão già này.

Hai lão Ma Pháp sư này tuy có kỹ năng khống chế và công kích cực mạnh, nhưng
về mặt phòng ngự và tốc độ thì lại rất yếu, các nàng đã chú ý đến điểm này, vì
vậy cho nên đã cố tình thi triển tốc độ và kỹ năng cận chiến mạnh nhất để áp
sát hai lão, nhưng nào ngờ hai lão già này không hổ là chồn sống lâu năm thành
cáo, hai lão biết điểm yếu của mình đã bị các nàng nắm được, cho nên cự ly các
đòn công kích bắt đầu rút ngắn lại, thân ảnh cũng liên tục đổi vị trí không
cho các nàng cơ hội tiếp cận.

“ Hừ hai lão già này đúng thật là ranh ma… Để ta xem các ngươi tránh một chiêu
này của ta như thế nào? “. Tuyết Kỷ nghiến răng hậm hức, đôi mắt đẹp ánh lên
vẻ khó chịu cùng buồn bực, sau đó nàng vẩy tay lên không trung ngay lập tức
một đóa hồng liên tuyệt đẹp hiện ra bay lơ lửng trước mặt nàng, đoá hoa sen
này phát ra ánh sáng mờ ảo nhàn nhạt, mang đậm vẻ thần bí nhưng lại khiến cho
người nhìn liền cảm giác được sự thánh khiết kỳ ảo, lại mơ hồ tản mát ra khí
tức nguy hiểm giống như đang đối mặt với Đế Vương.

Khi đóa hoa sen này vừa xuất hiện nét mặt tươi cười của Tuyết Kỷ cũng trở nên
nghiêm túc hẳn lên có vẽ rất cung kính, hai cánh tay nàng thon dài trắng mịn
nhẹ nhàng nâng đóa hồng liên lên khẽ hô “ Tịnh Đế Tiên Liên, Vạn Liên Quy Nhất
Tâm, Vạn Tâm Quy Nhất Thể “ theo tiếng hô của nàng đoá hồng liên bay đến trên
đỉnh đầu nàng xoay tròn, một người một liên như hợp lại thành một toả ra hồng
sắc thêm đậm đặc, xung quanh thân thể nàng hoá ra ngàn vạn cánh hoa sen bay
lượn, không gian cũng bắt đầu bạo khởi cuồng phong, cánh hoa như dung hoà vào
thiên địa điên cuồng loạn chuyển động, lấy nàng làm trung tâm mà xoay tròn cắt
xé không gian.

Những người đứng xem nhìn cái vòng xoáy được tạo nên bằng cánh sen to lớn kia,
ánh mắt ai nấy đều không kìm được vẻ rung động, đương nhiên những người ở đây
không ai ngu ngốc cho rằng những cánh sen mềm mỏng kia chỉ là để làm màu cho
đẹp, mỗi một cánh sen đó nếu luận về độ sắc bén thì tin chắc cũng không thua
gì một thanh bảo kiếm Lam phẩm thậm chí là Tử phẩm.

Mà hai lão già hiện tại đang đối mặt với một chiêu này sắc mặt cũng biến đổi
trở nên khó coi, hiển nhiên một chiêu này đã có đủ lực uy hiếp đến sinh mệnh
của các lão, lão già áp chế rung động trong lòng gầm lên một tiếng, quanh thân
lão lục quang gia tăng cường thịnh, vô số dây leo từ bốn phương tám hướng cũng
vọt ra lao thẳng đến chỗ của Tuyết Kỷ, dây leo giống như độc xà bay lượn một
mảnh dày đặc gần như che kín không trung.

Đồng thời hướng bên này lão già còn lại cũng nộ hỏa trùng thiên, chỉ thấy Ma
thạch trên đầu quyền trượng của lão cũng phát ra hỏa diễm đỏ rực phóng thẳng
lên trời, ngay lập tức trong nháy mắt đã đem bầu trời đốt thành một mảnh đỏ
rực, ngay cả những đám mây cũng bị biến thành hỏa diễm thiêu đốt trên bầu
trời, mọi cảnh vật trong bóng đêm dưới một màn này đều được chiếu sáng, để cho
những người đứng xem đều nhìn rõ diện mục của bốn người, đồng thời họ cũng cấp
tốc rút lui ra càng thêm xa tránh tai bay vạ gió.

Kiều Mộng Cầm nhìn ba người đã phát thế công cường mảnh như vậy trong lòng
cũng thoáng rung động, nàng nhìn ba chiêu thức đang ngưng tụ cuồng bạo kia tự
nhiên cũng nhìn ra được sức hủy diệt của chúng khi phát tán sẽ khủng bố đến
mức nào, trong lòng nàng thoáng do dự chốc lát ngay sau đó ánh mắt cũng loé
lên sự kiên định, ngay lập tức ngồi khoanh chân tại chỗ trên không trung cách
phía trước nàng lại nhiều ra thêm một thanh Phượng Vũ Kim Cầm tinh xảo, tản
mát ra khí tức cường đại, mười ngón tay ngọc lướt trên dây đàn khẽ động, nhất
thời trong thiên địa vang lên những chuỗi âm thanh trầm thấp lắng đọng, thiên
địa linh khí từ bốn phương tám hướng theo dòng âm thanh kia mà cuốn đọng lại,
từng đoàn năng lượng màu kim sắc theo mỗi tiếng đàn vang lên cũng tụ lại trong
hư không như đang thai nghén ra một vật gì đó cực kỳ khủng bố đáng sợ.

Chỉ trong vài nhịp thở giữa không gian phía trước Kiều Mộng Cầm một kim cầu to
lớn đã hình thành, khí tức khủng bố từ bên trong phát ra khiến cho người người
không khỏi một trận mồ hôi rét lạnh, nàng lúc này như dung hoà vào thiên địa,
nhìn qua thì chỉ giống như một nữ hài đang nhàn nhã đánh đàn, hết thảy những
thứ lực lượng đáng sợ kia đều không hề liên quan đến nàng, thế nhưng rõ ràng
theo từng tiếng đàn của nàng vang lên thì khí thế trên kim cầu kia càng tăng
lên kinh khủng hơn, cuối cùng chỉ nghe một âm thanh êm dịu từ trong miệng nàng
phát ra “ Phượng Vũ Hoá Tam Sinh “ “ Đi “ theo âm thanh của nàng vừa dứt không
gian cũng trở nên lắc lư rung động, kim cầu giống như mặt trời đêm phát ra kim
quang càng thêm chói mắt, một cổ khí tức thượng cổ mà cao quý bắt đầu tản ra
uy áp cường đại đè nén xuống.

Ngay lúc này mọi người chỉ thấy một đôi cánh chim to lớn mở ra từ bên trong
kim cầu, sau đó lại loé lên hiên ra trước mắt mọi người là hư ảnh một đầu Kim
sắc Phượng Hoàng mang trên mình khí tức thượng cổ và uy áp cường đại, đầu
Phượng Hoàng vừa ra liền lập tức theo âm thanh của Kiều Mộng Cầm hướng hai lão
già mà bay đi, kéo theo một chuỗi ánh sáng kim sắc xẹt ngang qua bầu trời. “
Đi “ “ Đi “ “ Đi “ Kèm theo đó ba âm thanh cũng đồng thời vang lên, không gian
cũng theo đó mà điên cuồng bạo động, cuồng phong gào thét, không gian bị thiêu
đốt bốc cháy, cát đá bị cuốn bay lên tận trời cao.

Cánh hoa sen từ trong vòng xoáy tách ra thành từng đoàn ầm ầm phóng đi hung
mãnh như những con giao long điên cuồng trùng kích trực diện với vô số dây leo
phát ra từng trận năng lượng trùng kích càn quét bừa bãi, chính lúc này ở phía
trên bầu trời đang rực cháy cũng bắt đầu phát sinh dị biến, những đám mây đang
bốc cháy đột nhiên cuốn lại hoá thành một vòng xoáy đỏ rức càng thêm ẩn chứa
khí tức thiêu đốt hủy diệt cuồng bạo, từ trung tâm vòng xoá hình thành vô số
quả cầu lửa rơi xuống bùng nổ tàn phá mọi thứ, mà đa phần chúng đều là hướng
về phía Kiều Mộng Cầm mà oanh kích xuống.

Kim Phượng ngửa đầu tề minh, nó mở ra đôi cánh to lớn phóng thẳng lên cao, cả
thân hình giống như một mũi tên nhọn trực tiếp xuyên qua những hoả cầu, khí
thế khuếch trương càng thêm hung mãnh, một đường hướng trung tâm vòng xoáy mà
đâm tới, lão già dùng hoả diễm thấy vậy thì kinh hãi thét lên thế nhưng đã
không còn kịp, chỉ nghe từ trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, thương
khung rung động kích liệt như muốn sụp đổ, lão già hét thảm một tiếng từ trong
miệng phun ra đầy máu tươi, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng thế nhưng cam lòng
hay không lão cũng không còn cơ hội, ngay lúc lão vẫn còn ngửa mặt lên trời
gào thét thì cổ họng đã bị người đâm xuyên một kích, lập tức chết không nhắm
mắt, người vừa mới xuất hiện này chính là Tôn Dương, ngay lúc vòng xoáy hỏa
diễm kia bị phá thì hắn cũng đồng thời về kịp, hắn thấy Kiều Mộng Cầm bị sóng
kình phản chấn cho bay xuống đất khóe miệng chảy máu thì ngay lập tức giận dữ,
không nói hai lời trực lấy ra thanh Điểm Thương Kích dùng một kích đâm xuyên
qua cổ họng lão.

Giết lão già này xong hắn cũng không dừng lại, cả người trực tiếp nhảy vào bên
trong khu vực hai người đang chiến đấu đứng chặn phía trước người Tuyết Kỷ,
hai tay hắn huy động năng lượng cực nhanh ngay tức thì hư không phía trước
ngực hắn hiện ra một mũi khoan lớn đang cuồng bạo động xoáy tròn, mũi khoan
xoáy tròn với tốc độ cực nhanh phát ra từng trận âm thanh như máy móc, khí tức
hủy diệt tàn phá phóng thích ra khiến cho người lông tóc dựng đứng “ Đi “ Một
tiếng quát của hắn vang lên, mũi chủy ầm ầm phóng đi cuốn theo không gian như
sóng thần bộc phát, trực tiếp xoắn nát toàn bộ dây leo rồi lao thẳng đến phía
lão già đang trợn mắt.

Ầm một tiếng kinh thiên động địa vang lên, năng lượng bùng nổ thổi bay mấy toà
kiến trúc ở gần đó, khói bụi mù mịt bốc lên cao, khi mọi thứ qua đi sự rung
động của mọi người càng là thêm cứng đờ, chỉ thấy nới đó bây giờ chỉ còn lại
một bãi bình địa bằng phẳng, ánh mắt khiếp sợ không thể tả khi nhìn về Tôn
Dương, không ai biết hắn là ai chỉ biết hắn là một thiếu niên vô danh mới mười
bảy tuổi nhưng lại nắm giữ thực lực khủng bố có thể hủy diệt cả cường giả
Thiên Tướng cảnh.


Tuyệt Thế Phàm Nhân - Chương #56