Chính Thức Là Võ Giả


Người đăng: ptx1994

Tiếp những ngày sau đó nhờ có Huyền Trân mà cuộc sống của Tôn Dương và Nhược
Hi dễ dàng hơn một chút, nàng kiếm cho hai người hai bộ đồ, rồi ra con suối
ngoài thành tắm rửa thay y phục mới, thức ăn cũng là do nàng bắt linh thú mang
về...

Tôn Dương những ngày qua cũng đã khôi phục ít nhiều, hắn dựa theo thông tin mà
Huyền Trân truyền cho bắt đầu vận hành thổ nạp huyền khí theo kiểu thông
thường, ban đầu cứ một ngày hắn ngồi suốt như vài canh giờ, thổ nạp rồi tập
trung ý niệm vào nắm bắt những kinh mạch trong người, để dễ dàng tiếp súc và
dẫn truyền huyền khí thổ nạp từ bên ngoài vào cơ thể theo ý muốn rồi đưa xuống
tụ lại ở đang điền.

Vậy mà mấy ngày trôi qua mặt dù Tôn Dương đã rất cố gắng, nhưng mãi vẫn không
có kết quả ngược lại mỗi lần do ngồi lâu, nên dẫn đến hai chân tê dại lưng thì
nhức, mỏi không chịu được....

Huyền Trân thấy vậy cũng không ngăn cản hắn mà còn khích lệ, con đường tu
luyện là như vậy nếu không cố gắng kiên trì thì nhất định sẽ bị kẻ khác nuốt
chững...

Cô nàng Nhược Hi cũng không hiểu ca ca đang làm gì thấy hắn tập trung như vậy
nên cũng không quấy rầy.....

Tôn Dương ngày qua ngày cứ như vậy, kiên trì suốt một tháng nhưng vẫn không
cảm nhận được gì. Cho đến tối hôm nay khi tất cả đã tĩnh lăng trong màng đêm,
hắn nằm trên chiếu rơm trăng qua trở lại, không ngủ được, trong đầu cứ lần mò
xem những thông tin mà Huyền Trân đưa cho hắn, xem mình có bỏ xót chỗ nào
không nhưng vẫn không phát hiện thiếu xót chỗ nào. Hắn bực bội vùng người dậy
ngồi xếp bằng, nhưng cũng không có thổ nạp mà vẫn cứ ngồi như vậy không động
đậy.

Cả người hắn thả lỏng, tĩnh lặng hoà với sự yên tĩnh của màng đêm, cứ như vậy
nữa canh giờ trôi qua cả người Tôn Dương đang nhắm mắt thả lỏng, bỗng hắn chú
ý đến hai cánh tay của mình, hắn vẫn duy trì cảm nhận như vậy không mở mắt ra,
chỉ thấy trên hai cánh tay hắn như có thứ gì đó đang bò bên trong, chạy dồn
dập cùng nhịp với nhịp tim, mới đầu hắn chỉ cảm ứng được sơ qua nhưng sau đó
hắn càng tập trung thì cảm giác càng rỏ ràng, rồi dần dần hắn bất giác chìm
vào nhập định.

Hiện giờ không chỉ tay, mà hắn dường như cảm nhận được quy trình vận hành của
toàn thân mình, tay chân, nhịp tim, ngay cả hai mạch hai bên huyệt thái dương
khó cảm nhận nhất cũng bị hắn cảm ứng được, hiện tại hắn chìm đắm trong cảm
giác lân lân toàn thân, cảm nhận được máu huyết trong cơ thể vận chuyển rỏ
ràng. Tuy nhiên hắn cũng không vui mừng mà vẫn giữ bình tĩnh, bắt đầu áp dụng
thổ nạp huyền khí cơ bản, lần này Tôn Dương cảm nhận rỏ ràng cứ mỗi lần hắn
thổ nạp là lại có một cảm giác êm mát nhè nhẹ chạy xuôi theo huyết mạch trong
cơ thể.

Tôn Dương cứ chìm trong nhập định như vậy không biết trãi qua bao lâu, thành
quả này khiến hắn cũng rất vui mừng, tuy nhiên vẫn không giám phân tâm vì hắn
sợ nếu như hắn xuất hiện ý nghỉ lệch lạc thì cảm giác này sẽ biến mất.

Có điều hắn vẫn không biết huyền khí hắn thổ nạp vào người, toàn bộ tất cả đều
bị một viên châu màu hồng nhạt dẫn xuống đang điền hút hết vào trong, sau đó
lại phóng ra trở lại theo đường kinh mạch phát tán đi khắp cơ thể hắn, cọ rửa
cũng cố kinh mạch yếu ớt của hắn. Nhưng hết thảy những thứ này hắn không thể
phát hiện được, hắn chỉ mới bắt đầu cảm giác, không có lực cảm ứng cường đại
như võ giả chân chính.

Cho đến ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao trên đỉnh đầu. Hai người Huyền Trân
và Nhược Hi thấy Tôn Dương cứ ngồi im như vậy không nhúc nhích, Nhược Hi thì
lo lắng, còn Huyền Trân thì ngược lại, nàng lại cảm thấy kinh ngạc và vui mừng
bởi vì nàng biết, Tôn Dương như vậy có nghĩa là hắn đã bắt đầu nắm bắt được
quy trình vận hành kinh mạch của bản thân.

Đúng lúc này Tôn Dương mí mắt giật giật bắt đầu mở ra, nhìn hắn bây giờ tinh
thần sáng lạng tỉnh táo, không phát hiện ra có chút gì là mệt mỏi rủ rượi do
một đêm không ngủ, hay tê chân và đau lưng do ngồi lâu nữa, cảm nhận được sự
thay đổi này Tôn Dương cũng rất bất ngờ và vui mừng, thật không ngờ chỉ mới
nắm bắt quy trình vận hành trong cơ thể đã có lợi ích lớn như vậy nếu như
chính thức bước vào tu luyện thì sẽ như thế nào nữa đây.

Nghỉ như vậy trong lòng Tôn Dương bỗng dân lên một cổ nhiệt huyết cùng mong
chờ....

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, trong những ngày sau đó do Nhược Hi đã được Huyền
trân chiếu cố chăm sóc, nên Tôn Dương đã hoàn toàn yên tâm vùi đầu vào điên
cuồng tu luyện, vẫn cứ như thế huyền khí hắn thu nạp nào cơ thể đều bị viên
châu màu hồng kia hút đi, rồi lại xuất ra cứ mỗi ngày như vậy trôi qua màu
hồng của viên châu lại nhạt đi một ít, thay vào đó là màu trắng trong, dần dần
hình thành lưu chuyển.... Một tháng... Hai tháng.... Một năm sau, hai năm sau,
hai năm qua Tôn Dương cứ như kẻ điên, điên cuồng thôi thúc hình thức thổ nạp
huyền khí phổ thông.

Càng cảm nhận được thành tựu hắn càng hăng hái tu luyện không ngừng...

Huyền Trân hai năm qua chứng kiến hắn như vậy cũng khiến nàng cảm thấy kinh
dị, liên tục trong một năm không ngừng nghỉ, mà dùng phương thức thổ nạp huyền
khí phổ thông từ từ tôi luyện thân thể như vậy, vậy thì căn cơ kinh mạch của
hắn đã dẻo dai vững chắc đến mức nào, nàng cảm nhận được rỏ ràng khí lực của
Tôn Dương đang dần mạnh lên, thế nhưng kỳ quái là nàng không không hề cảm nhận
được một tia huyền lực nào dao động trong cơ thể hắn và cả khí chất phàm nhân
của hắn, vẫn như vậy không hề thay đổi, nhưng rỏ ràng khí lực hiện tại của hắn
thể hiện ra cho thấy đã sắp tiếp cận cảnh giới đầu tiên nhập đạo của nhân loại
Huyền Linh võ giả điều này khiến nàng không tài nào lý giải nỗi, nàng thầm
nghỉ....

“Hắn thật sự là một phàm nhân tư chất bình thường sao, chỉ dựa vào một công
thức thổ nạp bình thường còn chưa được tính là một phần của Tâm pháp, trong
vòng hai năm mà đã luyện được như vậy, nếu như theo đà này có công pháp tốt
cho hắn tu luyện, cộng thêm tài nguyên bồi đắp không biết mười năm sau hắn sẽ
đạt tới trình tự gì nữa...

Giữa đang lúc nàng trầm tư suy nghỉ, bên phía Tôn Dương trong cơ thể hắn xảy
ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, hắn vẫn đang ngồi thổ nạp vận hành, viên
châu màu hồng trong cơ thể lúc này như đã lột sát, từ màu hồng bây giờ đã
chuyển hẳn sang trong suốt, lúc này nó đang toả ra lưu quang cực mạnh như có
thứ gì đó bị đè nén sắp bung ra.

Tôn Dương cũng đã cảm nhận được kinh mạch của mình như đang tự động vận
chuyển, mỗi lúc một nhanh dần mỗi lúc càng thêm căng ra, cho đến khí căng ra
đến mức đau nhức khiến khuôn mặt hắn méo mó vặn vẹo, hắn hoảng sợ không biết
chuyện gì đang xảy ra chỉ biết cắn răng chiệu đau đớn. Huyền Trân thấy dị
trạng của Tôn Dương như vậy khẻ nhíu mày...

Nhược Hi thì hoảng sợ lo lắng hỏi...

Huyền Trân tỷ tỷ, ca ca hắn làm sao vậy tại sao lại đau đớn như vậy...

Huyền Trân không trả lời, đang định tiến lại xem xét Tôn Dương thì lúc này hắn
đã đứng bật người dậy, ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng quái dị tại vì đau
đớn khiến hắn khàn đặc cả cổ họng...

Cùng lúc đó quanh thân Tôn Dương phóng xuất ra một luồng khí trong suốt, kích
ra bốn phía khí thế hắn cũng dâng lên một cách mạnh mẽ, Huyền Trân thấy vậy
thì kinh ngạc thân thể yểu điệu chớp nhoáng lao qua chắn trước mặt Nhược Hi.

Tôn Dương lúc này kình khí tan đi, hắn dần bình ổn lại luồng khí trong suốt
kia như một ngọn lữa đang dũ động quanh thân hắn, Huyền Trân biết Tôn Dương
bây giờ đã không còn yếu ớt nữa, hắn đã vững vàng bước vào tu luyện đạt được
Huyền Linh cảnh trung kỳ đỉnh phong thế nhưng khí chất trên người hắn vẫn cứ
như vậy không bởi vì thực lực tăng lên mà biến hoá, vẫn như củ giống như một
phàm phu tục tử bình thường không hơn không kém...


Tuyệt Thế Phàm Nhân - Chương #5