49. : Tập Kích


Người đăng: ptx1994

Từ trên không trung từng đoàn huyết vụ như mưa máu theo thân người rơi xuống,
Tôn Dương ngồi ở trên cao nhìn xuống sắc mặt hắn lúc này có phần hơi trắng
bệch, nhưng đôi con ngươi vẫn lưu chuyển một màu tím yêu dị, ánh mắt âm trầm
lạnh lẽo nhìn đám người phía dưới, gần hai mươi cao thủ toàn bộ đều là từ Địa
Tướng cảnh trở lên, trong đó còn có gần phân nửa là cường giả có tu vi cảnh
giới cao hơn chính mình, nhưng mà đây cũng không phải là mối lo của hắn, thứ
mà hắn lo lắng nhất là mấy cổ khí tức cường đại vẫn còn đang ẩn mình chưa lộ
diện kia, vừa rồi lúc đám người cùng nhau phát động công kích Kiều Mộng Cầm là
lúc mấu chốt hắn đang lĩnh ngộ ra Tam Nguyệt trong Hà Giang Cửu Nguyệt Khúc
của Tuyệt Khúc Khuynh Thành, mặc dù lúc đó hắn đang trong thời gian lĩnh ngộ
nhưng tất cả mọi chuyện bên ngoài hắn đều thấy rất rõ, đây chính là chỗ biến
thái của Tôn Dương, nếu như là người khác đối với việc đang trong thời kỳ lĩnh
ngộ thì sẽ không bao giờ biết được chuyện bên ngoài bởi vì tinh thần toàn bộ
đều đã tập trung bên trong thân thể, dưới tình huống này nếu như có người
ngoài tới tập kích thì kẻ đó nhất định chỉ có con đường chết, nhưng mà Tôn
Dương thì không như vậy, bởi vì nguyên nhân tu luyện của hắn có chút đặc thù
hay có thể nói là cách mà hắn tu luyện không giống với nhân sĩ bình thường, có
lực lượng sử dụng nhưng không phải là nguyên lực, có Nguyên đan của yêu thú
nhưng lại không phải yêu thú.

Bởi chính vì như vậy cho nên thứ mà hắn tu luyện ra không phải là hồn lực
phiêu động hư ảnh mà là Thần Phách có hình dáng thực chất giống hệt với bản
thể, mà Thần Phách và Thần niệm của hắn tuy cùng chung một chủ tu nhưng lại
phân biệt tồn tại độc lập, vì lý do này cho nên khi Thần Phách của Tôn Dương
đang tập trung suy diễn công pháp thì Thần niệm của hắn vẫn có thể phóng thích
ra ngoài để dò xét. Mới đầu hắn cũng thấy rất đáng kinh ngạc vì thực lực của
Kiều Mộng Cầm đồng thời cũng rất tức giận vì đám người khốn kiếp kia thay nhau
tập kích nàng, nhưng vì thấy nàng vẫn còn ứng phó được cho nên hắn cũng đành
cắn răng tiếp tục kiên trì lĩnh ngộ ra đạo mặt trăng thứ ba, đâu ai ngờ tới
mấy tên khốn kiếp kia lại làm ra sự tình triệt để chọc hắn hoá giận, một đám ô
hợp cư nhiên vô sỉ như vậy hùa nhau ức hiếp một nữ tử. Chuyện đến nước này hắn
cũng không thể có tâm tư ngồi yên sau lưng một nữ nhân mà tu luyện nữa, lửa
giận bùng phát sát khí bị ép xuống lúc này hắn cũng không đè nén nửa, toàn bộ
đều phóng thích ra ngoài phá tan gian phòng mà xông thẳng lên trời, Tôn Dương
bạo phát không nói hai lời liền trực tiếp lấy Hắc Cầm quỷ dị ra sử dụng thức
Hà Giang Cửu Nguyệt Khúc trong Tuyệt Khúc Khuynh Thành đem một đám người chấn
đến thần hồn điên đảo, trực tiếp phun máu trên không trung, nhưng hắn cũng
thật không ngờ một chiêu này tuy là chỉ mới lĩnh ngộ đến tiểu thành ngưng tụ
ra hai đạo bán nguyệt, nhưng khi phát động công kích gần như rút đi toàn bộ
Thần niệm và Tạo hoá lực của hắn khiến hắn suýt chút nữa không chịu nổi mà
rụng từ trên không trung xuống.

Một chiêu này của hắn cũng bởi vì đồng thời công kích nhiều người cùng lúc cho
nên lực lượng bị phân tán chia nhỏ ra không ít, nếu như đối tượng công kích là
khoảng chừng năm cao thủ cùng giai Tôn Dương dám tự tin bằng vào một chiêu này
đủ để mạt sát hết thảy cả năm người. Sự rung động lúc này ngoài trừ hắn ra thì
không ai có thể hiểu rõ, Tuyệt Khúc Khuynh Thành một bộ tuyệt kỹ mà hắn chỉ
vừa mới lĩnh ngộ ra được một góc của toà băng sơn mà đã khủng bố như vậy rồi,
hắn tin tưởng nếu như có một ngày hắn đem toàn bộ tinh hoa của môn tuyệt kỹ
này lý giải thấu triệt thì khả năng lật trời đảo đất tuyệt đối không thành vấn
đề, huống chi đây là dưới tình huống hắn không có am hiểu gì về cầm nghệ, chỉ
là theo diễn luyện của Thần Phách mà đánh ra một khúc mà thôi. Lại nói đến bộ
công Pháp Vũ Luyện Cầm Sát Quyết kia cũng biến thái không kém, lúc thi triển
ra lại có thể tăng lên cường độ linh hồn ở một mức nhất định, gia trì thêm
mười phần trăm công kích chủ công vào chiêu thức, cộng thêm uy lực của Hắc
Cầm, toàn bộ đều cộng hưởng với nhau rất hoàn mỹ.

Sắc mặt của đám người lúc này lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là bị một kích
vừa rồi của Tôn Dương chấn cho bị thương không nhẹ, ngay cả mấy tên lúc đầu
cùng nhau công kích Kiều Mộng Cầm dưới một chiêu này cũng cảm thấy linh hồn
trong thân thể như bị đao cắt đau đớn khó tả, lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn
cho như muốn nứt ra thành từng mảnh mà rỉ máu. Bọn hắn cũng không phải kẻ ngu
tự nhiên biết một chiêu này của Tôn Dương là bởi vì đã bị phân tán lực lượng
cho nên mới có kết quả như vậy, nếu như một chiêu đó mà đơn độc công kích một
người bất cứ ai ở đây thì không thể nghi ngờ là chỉ có một kết cục chết rất
thê thảm, giờ phút này trong lòng bọn hắn tuy kinh hãi nhưng cũng không có ai
có ý định thối lui, trong số bọn hắn đều là người trẻ tuổi của các đại gia tộc
và tông môn đại phái có ai không phải là thiên tài, chỉ là chẳng qua tài không
bằng Tôn Dương mà thôi, bọn hắn cũng ý thức được một chiêu vừa rồi của Tôn
Dương mạnh mẽ như vậy chắc chắn là đã tiêu hao không ít lực lượng, vì vậy suy
đoán được tình trạng của Tôn Dương lúc này lực lượng trên người hắn chắc chắn
còn dư lại không nhiều.

Mà người kinh ngạc nhất không phải ai khác mà là Kiều Mộng Cầm, nguyên lai
nàng cũng là một người tu luyện cầm đạo, cũng có một thành tựu nhất định thảo
nào khi mới bắt đầu nàng nhìn khí tức mà Tôn Dương phát ra lại có cảm giác
quen thuộc như vậy, nhưng mà một chiêu vừa rồi kìa thật sự để lại cho nàng quá
mức rung động, rung động một cách mãnh liệt nàng tuy là có công pháp cấp bậc
cao và tạo nghệ cầm đạo cường đại nhưng cũng không có đến mức bá đạo biến thái
như Tôn Dương, nàng dám khẳng định chắc chắn tuyệt kỹ của mà Tôn Dương sử dụng
cấp bậc chắc chắn cao hơn khả năng nhận biết của mình rất nhiều. Giờ phút này
Tôn Dương đã thu liễm lại sát khí hạ xuống đứng bên cạnh Kiều Mộng Cầm, thanh
Hắc Cầm quỷ dị kia cũng đang bay lơ lửng bên cạnh tay trái của hắn toả ra hắc
vụ nhàn nhạt bốc lên, những ký tự văn ngữ trên mặc Hắc Cầm đang không ngừng
lưu chuyển kỳ dị, nàng kinh hãi hết nhìn chằm chằm bóng lưng của Tôn Dương sau
đó lại nhìn vào thanh Hắc Cầm bên cạnh hắn, trái tim nàng bất giác rung lên
từng trận dữ dội, nàng rõ ràng cảm nhận được khi đứng trước thanh Hắc Cầm này
Phượng Vũ Cầm bên trong càn khôn trạc của nàng liên tục run lên như cực kỳ sợ
hãi, Phượng Vũ Cầm của nàng cấp bậc cũng đã là Thánh khí vậy mà đứng trước cây
đàn màu đen quỷ dị này lại có dấu hiệu sợ hãi cực độ, từ dó có thể thấy cấp
bậc của thanh Hắc Cầm này tuyệt đối đã ở cấp bậc bán Thần Khí trở lên.

“ Các nàng không có vấn đề gì chứ? “ Tôn Dương ngữ khí lạnh nhạt hỏi hai người
Kiều Mộng Cầm.

Kiều Mộng Cầm khẽ cắn môi làm như u oán sau đó nhoẻn miệng cười dịu dàng lắc
đầu “ Không có việc gì, chỉ là bị nhiều người vây công như vậy hơi có ủy khuất
một chút.. “

Tôn Dương gật đầu một cái không có nhìn nàng, đôi mắt màu tím lạnh lùng quét
nhìn đám người phía trước tiếp tục nói “ Tốt, đa tạ hai người đã giúp ta, việc
còn lại giao cho ta..”. Hai nàng gật đầu đáp ứng một cái liền cùng nhau hạ
xuống mặt đất, Tôn Dương quét nhìn đám người lại cười lạnh một tiếng giọng nói
mang theo sóng âm vang vọng lên rơi vào trong tai đám người “ Hừ hừ, Ta và các
ngươi nước sông không phạm nước giết, nếu như các ngươi đã vô cớ giết tới cửa
thì ta cũng thể không đáp lễ… Tất cả các ngươi hôm nay một người cũng đừng
hòng mơ tưởng còn sống..” Ngữ khí băng lãnh ngông cuồng của hắn vừa dứt xung
quanh ngoài những người đã bị trọng thương ra còn lại đều là cười lạnh, ngày
cả những người đến xem náo nhiệt ở phía ngoài xa cũng cảm thấy tên thiếu niên
này quá ngông nghênh tự đại, đứng trước nhiều cao thủ như vậy mà hắn dám lớn
tiếng phán tử cho tất cả những cao thủ kia, này có phải là quá kiêu ngạo rồi
không.

“ Hừ ngạo khí cũng thật lớn, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên sớm nhã con Phong
Linh kia ra cho ta, có như vậy mấy ra còn có một con đường sống… Nếu không hừ
hừ..” Tên nam tử lúc trước đã tung ra đại thủ ấn kia nghe Tôn Dương dùng ngữ
khí kiêu ngạo nói chuyện, hắn cũng vốn là người tâm cao khí ngạo làm sao chịu
được liền lập tức đáp trả. Hắn chính là Kim Lịch là đệ tử tông môn Phong Cấm
tông ở Chung Ly đại lục là đại lục gần với Sinh La đại lục của Tôn Dương, hắn
một lời nói ra liền bày tỏ toàn bộ tâm tư của những người ở đây, cả đám người
lập tức đồng tình phóng ra khí thế trên người hướng Tôn Dương mà ép tới. Hắn
khẽ hừ lạnh một tiếng sát khí trên người lại bốc lên như thủy triều hung hăng
đối chọi gay gắt “ Hoá ra các ngươi là vì vật nhỏ kia mà đến, nếu đã như vậy
thì bắt đầu từ ngươi trước đi..” nói dứt lời Tôn Dương lập tức thi triển thân
pháp tốc độ nhanh như yêu mị lướt đi trong bóng tối, vin trí góc độ biến ảo
bất định thay đổi liên tục, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Kim Lịch, bàn
tay mở ra thủ chưởng ầm ầm hướng đỉnh đầu hắn mà phách xuống.


Tuyệt Thế Phàm Nhân - Chương #49