37. : Yêu Nghiệt


Người đăng: ptx1994

Dưới ánh mắt chăm chú cùng kinh ngạc của đám người, bức tượng nam tử kia như
lại có được sinh mệnh bắt đầu chuyển động, hai cánh tay bằng cốt thạch cứng đờ
lúc này nhưng lại đột nhiên hoạt động chân thật như người thường. Chỉ thấy
trên đôi tay đó loé lên kim quang, thạch thủ liên tục kết thành những ấn pháp
kỳ lạ, theo mỗi ấn pháp của nam tử, toàn bộ không gian bắt đầu bị dẫn động,
trên đỉnh đầu của mọi người bắt đầu hiện ra từng đoàn hoa văn to lớn, từ trên
hóa văn phóng ra từng tia sáng bắn lên người của tất cả mọi người. Giống y hệt
như lúc họ được truyền vào Hoang Nguyên, không gian bắt đầu vặn vẹo uốn lượn
lên rồi tất cả đều biến mất, toàn bộ đều biến mất, không chỉ là người mà ngay
cả mười tám toà Thiên Môn cũng đồng dạng biến mất trong hư không, chỉ còn lại
đó một ngọn đại sơn đứng sừng sững.

Lúc họ xuất hiện trở lại thì liền phát hiện không gian trước mặt đã thấy đổi,
khắp nơi đều là vách tường và lối đi ngã rẽ, đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện
ở trong không gian này tất cả mọi nơi hoàn toàn không có gì khác biệt, mà trái
lại còn chỉ có một điểm chung duy nhất đó là tất cả mọi thứ, tất cả đều như
một khuôn mà làm ra, hoàn toàn giống nhau như đúc, bây giờ đứng yên một chỗ
thì không sao nhưng trong lòng mỗi người bọn họ dám chắc, chỉ cần bọn họ nhấc
chân bước ra khỏi nơi khởi điểm này thì sẽ không có cách để phân biệt được
phương hướng. Bởi vì nơi này sau khi quan sát bọn hắn đã nhận định phiến không
gian này chắc chắn là một toà Mê Cung, mà còn là một toà Mê Cung vô cùng rộng
lớn.

Bốn người Tôn Dương sau khi mở mắt ra thì vô cùng kinh ngạc nhìn nhau, bởi vì
bọn hắn lúc này đều đang xuất hiện cùng một chỗ, hoàn toàn khác với những
người khác đã bị tách ra và truyền vào không gian riêng. Ba người thiếu niên
kỳ quái không hiểu, lúc trước bọn hắn còn nhớ là Đỗ Cẩm Linh đã từng nói “ Sau
khi Thiên Môn khởi động thì tất cả đều sẽ bị tách ra rồi truyền đi “ thế nhưng
hiện tại đây là chuyện gì, vì sao bọn hắn vẫn còn có thể đứng chung một chỗ
với nhau. Nhưng không đợi bọn hắn băn khoăn lâu, một câu nói của Cẩm Linh vang
lên làm cho ba người liền hiểu ra, đưa tay sờ sờ vệt máu trên cổ mình mà cười
khẽ... “ Các không cần phải thấy lạ, tất cả là vì ta đã dùng máu của mình khắc
lên người các ngươi để tạo đội, không bị ảnh hưởng bởi truyền tống của trận
pháp “

--- Ồ còn có thể ăn gian như vậy nữa sao… Hắc hắc…! Phan Thanh Xương nghe vậy
thì cười tiếu ý nói.

--- Ta sẽ không giải thích nhiều, đợi đến lúc tìm được Thiên Môn thì các
ngươi tự nhiên sẽ biết…! Cẩm Linh lơ đễnh một bộ lười giải thích, nàng cũng
không cần để ý đến mấy tên kia, trực tiếp bước ra đi thẳng về phía trước,,
nàng vừa đi vừa đưa sờ nhẹ trên vách tường, ánh mắt chuyên chú như muốn tìm
kiếm chút gì đó dị thường khác biệt ở nơi này.

Cả ba tên nam tử cũng yên lặng tiến lên đi theo Cẩm Linh, trong ánh mắt của ba
người lúc này đều lộ ra từng sắc thái khác nhau, Phan Thanh Xương thì biết đây
là một toà mê cung tất cả mọi nơi đều giống nhau như đúc, cho nên để đề phòng
bị lạc hướng hắn đưa ngón tay thon dài có bao bọc ma pháp ý định muốn khắc lên
trên vách tường một dấu để làm ký hiệu, nhưng hắn lại không ngờ sau khi khắc
xong một chữ trong tên của mình, hắn liền bày ra vẽ mặt tận hưởng đắc ý, kiểu
như “ Các ngươi thấy ta có nhanh trí không? “

“ Haizz “ thế nhưng một tiếng thở dài của Cẩm Linh liền lập tức như xối cho
hắn một gáo nước lạnh, mới làm cho hắn giảm bớt cái vẽ tự sướng kia lại một
chút, thật không chịu nỗi.

Phan Thanh Xương ti hí nheo mắt nhìn theo cánh tay đang chỉ chỏ của Cẩm Linh,
hắn lập tức trợn to mắt nhìn trên các vách tường xung quanh, nơi nào cũng có
đầy dãy cái ký hiệu mà hắn vừa mới khắc lên kia. Trong lòng hắn thầm rủa “ Bà
mẹ nhà nó, chơi gì kỳ vậy? Chơi vậy sao chơi? “

Sùng Văn mỉm cười nhìn Phan Thanh Xương lắc đầu, sau đó hắn lại như không để
ý, tiếp tục quan sát xung quanh đôi mày nhíu lại như đang suy nghĩ tính toán
gì đó.

Về phần Tôn Dương, hắn cũng bắt đầu tập trung tinh thần cảm ứng những dao động
vận chuyển ở phiến không gian này, hắn chỉ là một người chỉ mới bước vào tu
luyện chưa được bao lâu, đối với các loại như trận pháp này hắn thật giống như
với một tờ giấy trắng không khác nhau chút nào.

Hiện tại hắn cảm ứng cũng là thông qua Thần Phách ở trong thân thể mà cảm ứng,
chứ không phải là dùng thần niệm. Bởi vì mới lúc vừa rồi, hắn đã thử phát ra
thần niệm để dò sét, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ở trong phiến không gian
này thần niệm của mình phát ra như đã bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó mạnh
mẽ ép trở về mà không thể phản kháng. Nói như vậy thì mấu chốt chính là nằm ở
đó, rất có thể thần niệm chính là mấu chốt để tìm Thiên Môn ẩn dấu, vì vậy vị
Thánh Hoàng kia đã cố tình bày ra cấm chế, chế trụ không cho người tiến vào
Trận có cơ hội sử dụng Thần Niệm.

Thời gian ước chừng gần một ngày trôi qua, cả bốn người liên tục băng qua
xuyên lại trong toà Mê Cung căn bản không có lối thoát này, cả bốn người đều
dùng đủ mọi cách để trả xét và tìm kiếm vị trí của Thiên Môn. Nhưng khiến cho
cả đám buồn bực là dù cho bọn họ có dùng thủ đoạn như thế nào thì bốn bức
tường vẫn dửng dưng như vậy, không hề có nửa điểm lay động hay biến hoá dị
thường nào cả, làm cho cả đám chạy loạn muốn choáng váng cả đầu óc.

Tôn Dương ngay cả Yêu Huyễn Ma Đồng cũng mở ra rồi, nhưng chung quy vẫn không
thể như thường lệ có thể, mỗi khi mở ra đều có thể nhìn thấu mọi vật ẩn dấu
hay khí tức dao động. Nhưng ngay lúc này lại không thể nào phát huy được nữa
điểm uy lực, Tôn Dương vò đầu bứt tóc như muốn phát điên, cả đám đã ngây ngốc
trong này đã gần một ngày rồi cứ chạy qua chạy lại cũng chỉ giống như là đang
đứng một chỗ, điều này làm cho hắn hết sức là buồn bực. Hắn nóng nảy liền nhấc
tay dùng lực đấm mạnh một cái vào vách tường để phát tiết, nhưng nào ngờ một
quả đấm này ngay khi hắn đấm ra thì trên vách tường vẫn như cũ không hề có gì
run chuyển, duy chỉ có là Thần Phách đang ngồi lơ lửng trên đoá Tinh Liên
trong khí Hải của hắn lúc này lại đột nhiên mở trừng mắt, vương người đứng dậy
Tướng giáp trên người tỏa ra hào quang lấp lánh, khí phách vạn trượng, trải
qua lần Ly Châu dị biến thành Tinh Liên Thần Phách cũng theo đó mà lột xác trở
nên ngưng thực và có khí chất hơn nhiều, từ trong đôi mắt màu tím yêu dị loé
lên như có thể thông thấu thu hết tất cả hết thảy mọi thứ vào trong mắt.

Tôn Dương kinh dị, lúc này thông qua ánh mắt của Thần Phách hắn rõ ràng có thể
nhìn thấy rõ ràng mọi thứ mà lúc nãy mình không thể nhìn thấy, từ trong đáy
lòng hắn lúc này đột nhiên dâng lên một mảnh khiếp sợ nhìn tràn cảnh trước mắt
và khắp nơi trong Mê Cung. Xương trắng chồng chất khắp mọi nơi, có bộ tử thi
thì ngồi dựa vào vách tường kiểu như trước lúc chết đã vô cùng tịch mịch và
tuyệt vọng, có bộ thì như là điên cuồng trước lúc chết tư thế nằm sấp trên
đường đi nhưng vẫn cố nhổm người dậy dùng hay tay cố bò trườn thân thể kiểu
như không hề cảm tâm. Rất nhiều rất nhiều bộ dáng thể hiện đủ loại bị ai tuyệt
vọng, Tôn Dương nhìn tràn cảnh này không khỏi một trận mồ hôi lạnh đầy đầu,
hắn thầm nghĩ “ Thật đáng sợ, đây có lẽ là thì thể của các cường giả cũng xông
vào tìm bảo vật giống như mình, nhưng không tìm được lối ra cho nên bị mắc kẹt
chết ngay trong trận pháp này, với lại số lượng người đã được tích lũy hàng
trăm vạn năm qua cho nên mới có tình trạng xương trắng chồng chất khắp nơi như
thế này, chỉ là do được trận pháp dấu đi cho nên đám người mình mới không thể
phát hiện.

Ba người còn lại vốn vẫn như trước vẫn đang vắt óc suy nghĩ và không ngừng tìm
kiếm vị trí của Thiên Môn, không hề hay biết những nơi mà họ đi qua đã dẫm lên
vô số xương trắng, nhưng bất chợt lúc này chỉ nghe Sùng Văn đột nhiên hô lên
một tiếng vang dội “ Tìm ra rồi, là ở bên kia “

Mọi người nhìn lại theo hướng mà Sùng Văn chỉ, nhất thời hai người Phan Thanh
Xương và Cẩm Linh đều ngơ ngác nhìn qua, rồi sau đó nở nụ cười cổ quái nhìn
Sùng Văn, trong lòng thầm nghĩ “ Liệu vị Tam Thái Tử này có phải chạy loạn
trong Mê Cung một ngày mà đầu óc đã choáng váng đến ảo tưởng rồi hãy không?
Làm gì có thứ gì ở đó đâu chứ ? ”

--- Đúng là tìm thấy rồi, cmn ẩn dấu thế này lại còn không cho sử dụng Thần
Niệm thì làm sao mà kiếm…! Tôn Dương đưa mắt nhìn lại hư không cách chỗ bọn
hắn không xa, chỉ thấy nơi đó có một cái bóng mờ giống như một cánh cửa trong
suốt đang trôi nổi lợn cợn gần như hoà nhập với không khí kia, trong lòng hắn
không khỏi tặc lưỡi, ngày cả khi hắn dùng đến Yêu Huyễn Ma Đồng mà cũng không
thể nhìn thấy được nó, hiện tại dưới sự xuyên thấu của Thần Phách lại may ra
chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy mờ mờ nhạt nhạt.

Đây chính là kết quả mà Sùng Văn ngay từ đầu đã tận lực nghiên cứu, hắn đối
với trận pháp cũng có tạo nghệ không nhỏ dù sao cũng là một Phù sư, muốn vẽ
đươic Phù thì cũng phải am hiểu trận pháp, nhưng dù sao đối với loại Trận Pháp
như Thập Bát Thiên Môn Trận này cấp bậc quá cao, lý giải cũng rất khó, đáng lẽ
ra Sùng Văn cũng cực kỳ rối rắm, tích cực suy diễn nhưng mãi vẫn không cách
nào tính ra được quy luật vận hành của Trận. Hắn gần như thoái chí từ bỏ ý
định tìm Thiên Môn, nhưng rồi ánh mắt hắn lại chợt loé lên, trong đầu hắn nhớ
lại từng vị trí của từng toà Thiên Môn lúc trước khi còn ở trên ngọn đại sơn
kia, rồi lại nhớ lại những hoa văn đan xen chằng chịt trên mặt sân kia, tuy
những hoa văn kia nhìn qua thì giống như móc nối liền mạch với nhau, nhưng
thực chất chúng đã bị tách ra thành mười tám ô riêng biệt và ứng với mỗi vòng
tròn trong mỗi ô. Lúc này vòng tròn chính là ứng với thiên môn, bức tượng nam
tử kia chính là đại sơn nằm chính giữa, không thể nghi ngờ những hoa văn chạy
lộn xộn kia chính là ứng với tầng tầng Mê Cung này, hay nói một cách chính xác
thì nó chính là một tấm bản đồ để di chuyển trong Mê Cung, tất cả đều được
hiện lại trong đầu Sùng Văn cũng may lúc trước hắn đã có quan sát qua hoa văn
trên Trận Pháp. Hắn đem mọi thứ liên kết lại với nhau rồi sau đó tính toán
chuẩn xác ra vị trí mà Thiên Môn đang ẩn dấu, tuy không thể nhìn thấy nhưng
vẫn có thể chỉ rõ vị trí.

Cả bốn người dưới sự chỉ dẫn của Sùng Văn liền lập rất dễ dàng thông qua các
ngõ ngách đi đến trước toà thiên môn đầu tiên này mà không còn bị chật vật
chạy loạn như trước nữa, cả đám người thở phào một hơi như trút được gánh
nặng, nếu đã nắm được mấu chốt của Trận Pháp rồi thì những tầng sau có thể sẽ
dễ thở hơn rồi.


Tuyệt Thế Phàm Nhân - Chương #37