Người đăng: ptx1994
Bốn bề trở lại tĩnh lặng yên ắng, mặt nước biển lăng tăng gợn những con sóng
nhỏ, vũng nước đục màu đen cũng dần dần hoà vào biển lớn mênh mông mà tan đi
rồi biến mất, mọi sự trở về như cũ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lúc này đây
sự yên tĩnh này lại khơi dậy tham vọng trong đám người để họ lại bắt đầu rục
rịch tiến tới, giữa những cơn sóng tràn từng chiếc bè nhỏ lại bắt đầu nối đuôi
nhau chậm chạp tiến về phía trước, vừa đi vừa cẩn thận đề phòng những tình
huống bất ngờ tương tự như lúc nãy xảy ra.
Bốn người Tôn Dương vẫn đứng ở nơi đó nhìn qua, họ muốn quan sát xem sẽ có
diễn biến nào xảy ra nữa không rồi mới hành động, đợi cho đến khi nhìn đám
người phía trước đã có người tiến đến gần toà Thiên Môn thứ nhất mà không có
xảy ra biến cố gì. Phan Thanh Xương thấy vậy mặt mày hớn hở, hắn liền vui vẻ
kêu lên.
Quả nhiên qua được rồi, vậy bây giờ chúng ta có thể yên tâm rồi ha ha..!
Ách nhưng mà chúng ta qua bằng cách nào bây giờ, chúng ta không có bè ở nơi
này cũng không thể phi hành…! Cẩm Linh nghe vậy cô nàng liền xụ mặt lại hỏi.
Tôn Dương cũng bất đắc dĩ, hắn lắc đầu cười khổ, hai tay kết ấn gọi ra Tinh
Liên đang trong trạng thái búp sen nhưng đây chỉ là hư ảnh, búp sen ban đầu
chỉ nhỏ bằng một bàn tay rồi dần dần biến lớn lên nở ra thành một đoá hoa sen
tinh khiết trong suốt, đủ cho bốn người đứng trên đó. Hắn đặt chân lên trước
rồi quay sang nhìn ba người đang kinh ngạc mà ra hiệu nói “ Các ngươi còn nhìn
gì nữa mau đi thôi..!
Cẩm Linh sau khi ngạc nhiên cô nàng liền vui vẻ tung người nhảy lên đứng bên
cạnh Tôn Dương, còn lại hai người Sùng Văn và Phan Thanh Xương đứng nhìn nhau
cười cười như muốn tạo cho hai người Tôn Dương chút riêng tư. Vì thế Sùng Văn
vẫn vẻ mặt đạm nhiên lắc đầu nói “ Hai người cứ từ từ thong thả mà trò chuyện
với nhau, ta và Phan Huynh qua đó trước ngán chân đám người kia trước.. “
Trong sự kinh ngạc của Tôn Dương và Cẩm Linh, Sùng Văn đưa tay bắt lấy tiểu
Quy đang ngủ gà ngủ gật ở trên vai hắn xuống ném ra ngoài nước biển mà hô lớn
“ tiểu Quy đừng ngủ nữa có trò hay chơi rồi đây…! “ Con Rùa vàng nhỏ đang
trong mộng đẹp lại bị người ném vào nước làm nó choàng tỉnh lại, vừa nghe Sùng
Văn nói là có trò chơi thì hai mắt lim dim của nó mở bừng ra như vui vẻ “ Vút
“ một cái liền hóa thành một đoàn sáng tốc độ cực nhanh lao trở về dưới chân
Sùng Văn, cái đầu nhỏ cọ cọ vào chân hắn như một con chó nhỏ bộ dáng làm cho
Phan Thanh Xương đứng bên cạnh há hốc mồm “ Con Rùa biến thái này cũng thật
biết nịnh bợ “
Sùng Văn cười cười rồi nhìn tiểu Quy chỉ ra đám người đang xa xa ngoài biển dụ
dỗ “ Mau đưa chúng ta qua bên đó đi, nếu chậm trễ thì bảo vật sẽ bị người lấy
hết đó “ Không ngờ con Rùa nhỏ vừa nghe xong mặt đang hớn hở bỗng nhiên bày ra
bộ dáng đanh lại và gấp gáp, nó lao ra một đoạn cả thân hình bé nhỏ đột nhiên
lay động lóe lên kim quang chói mắt ánh sáng rực rỡ, khi kim quang thu lại mấy
người ngạc nhiên nhìn phía trước, lúc này là một con Rùa vàng khổng lồ với cái
mai to lớn rắn chắc.
Sùng Văng thân thể nhẹ nhàng bay lên đứng trên lưng tiểu Quy rồi nhàn nhã gọi
“ Phan huynh còn chờ gì nữa? Lên đi “ Phan Thanh Xương đang há hốc miệng nghe
Sùng Văn gọi thì sực tĩnh, hắn tung người bay lên đứng bên cạnh Sùng Văn miệng
cười cười nói “ Có một con Linh thú thật là tốt nha, đặc biệt là loại biến
thái như vậy, sau này ta cũng phải kiếm một con mới được.. “
Sùng Văn chỉ cười gật đầu không nói, hắn dẫm nhẹ chân lên mai rùa một cái ra
hiệu cho tiểu Quy bắt đầu đi, tiểu Quy nhận lệnh liền lập tức hoá thành một
đoàn sáng giống như điện chớp mà lao đi, kèm theo đó là một tiếng hú dài sảng
khoái của Phan Thanh Xương. Tiểu Quy một đường lao đi kéo theo những làn sóng
ầm ầm tách ra hai bên, nháy mắt đã băng kết giới lao lên sát phía sau đám
người kia. Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, bỏ lại Tôn Dương và Cẩm Linh vẫn
còn đang trân trối há hốc miệng tại chỗ “ Vị Tam Thái Tử này quả thật không
đơn giản “
Đoá Tinh Liên trong suốt bắt đầu bay lên tà tà trôi dạt trên mặt nước biển,
Tôn Dương lúc này đứng trên đó đón gió biển, Áo bào theo chiều gió bay tà tà
phất phới toát lên một vẻ tiêu sái tự nhiên làm cho Cẩm Linh đứng bên cạnh
nhìn mà ngẩn người. Tôn Dương như trầm ngâm có vẻ do dự gì đó nhưng cuối cùng
cũng lên tiếng hỏi “ Nàng hiểu được bao nhiêu về Thập Bát Thiên Môn Trận “ đây
là điều mà hắn băn khoăn muốn làm rõ để phòng khi xông vào trận còn biết mà
ứng phó.
Cẩm Linh suy tư chốc lát rồi khuôn mặt xinh đẹp giản ra nghiêm túc nói “ Ta
cũng không hiểu nhiều lắm, cũng chỉ là đại khái sơ lượt thôi “
Tôn Dương nghe mà kinh ngạc và lạnh cả sống lưng, nếu đúng thật như vậy thì
quả là quá khó khăn rồi, sức mạnh của đám thú kia đáng sợ như vậy nếu thật sự
phải đối đầu thì chỉ sợ là nuốt không trôi chúng rồi. Tôn Dương lại im lặng
thầm suy tính trong đầu một chút rồi lại quay sang hỏi tiếp “ Chỉ như vậy thôi
sao? Còn có thông tin nào nữa không? “
Không có, ta chỉ biết có vậy thôi… Tại lúc còn ở nhà ta rất lười đọc sách
cho nên không biết gì nhiều..! Cẩm Linh gãi gãi đầu ngượng ngùng trả lời.
Vậy thì để đến đó rồi tính, nếu như thật sự không được thì rút lui thôi..!
Lại nói phía trước một đám người đang tà tà lướt đi, nhìn ai nấy mặt mày hớn
hở vì đã đến sát dưới chân ngọn đại sơn sắp tiếp cận một toà Thiên Môn thứ
nhất nằm thấp nhất. Bỗng dưng lúc này tất cả đều sững người dỏng tai nghe
ngóng, phía sau họ một chuỗi âm thanh hú dài khoái chí giống như có người đang
chơi một trò chơi mang cảm giác mạnh mà hứng thú hú lên, nguyên đám người nhìn
lại ánh mắt đều trợn trừng sợ hãi nhìn chòm sáng phía sau đang bắn lại gần với
tốc độ kinh hoàng.
Những người có thực lực vừa đủ để nhìn rõ vật phía sau, nhưng cũng chỉ là
loáng thoáng nhìn thấy hình bóng một con Rùa vàng to lớn cõng hai tên thiếu
niên trên lưng mà lao tới “ Là mấy tiểu tử kia “ có người lẩm nhẩm.
Rất nhanh dưới ánh mắt săm soi kinh ngạc của mọi người, con Rùa vàng cứ như
thể lướt vào chốn không người, ngang nhiên đâm thẳng vào những chiếc bè xui
xẻo nằm trên đường đi của nó, những chiếc bè này bị nó đâm vào hất tung lên
rồi tan tành nát bét mà rơi lả tả trên mặt nước. Một tràng cười dài thú vị
vang lên từ kẻ đứng trên mai Rùa làm cho những người bị đâm trúng nghe mà bực
bội phát ghét, ai nấy đều tức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không làm gì
được.
Tiểu Quy một đường phóng nhanh rồi đáp nhanh, nháy mắt nó đã mang Sùng Văn và
Phan Thanh Xương đến trước cổng Thiên Môn đứng trên một mặt sân rộng, phía
trước là hai cái cột đá ngọc thạch cao hút, tiểu Quy ngửa đầu nhìn Toà Thiên
Môn trước mặt, trong mắt nó đầy vẻ tham lam nó thè lưỡi liến quanh miệng một
vòng để thể hiện sự thèm thuồng của mình, ngay sau đó lại quay lại cảnh giác
nhìn đám người phía sau vừa mới bò lên kia với ánh mắt cảnh cáo và đề phòng
như muốn nói “ Nơi này là ta đến trước bảo vật phải thuộc về chúng ta “
Hai người Sùng Văn phóng tinh thần lực cảm nhận dò xét những người đến sau
kia, lập tức cả hai đều nhướng mày mà kinh ngạc bởi vì bọn hắn phát hiện trong
số những người này, có rất nhiều người cùng cảnh giới và trên cảnh giới của
bọn hắn và còn có mấy người thực lực cực mạnh đã dùng tinh thần lực phản kháng
lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi vẫn yên lặng đứng đó tiếp tục
quan sát, bất chợt hai hàng chân mày của Phan Thanh Xương nhíu lại hắn truyền
âm nói với Sùng Văn “ Sùng huynh ở trong đám người này có vài người đã bị đoạt
xá, ta cảm nhận trong linh hồn của bọn hắn tà khí rất nặng “
Sùng Văn cũng khẽ gật đầu “ Ta cũng có chút cảm giác, nhưng không rõ ràng nên
không thể xác định được… Trước mắt cứ yên lặng xem mục đích của chúng đã, chờ
Tôn huynh đến rồi tính tiếp… “