30. : Tôn Dương Bá Đạo


Người đăng: ptx1994

Cuối cùng cuộc chiến nghiêng về một phía cũng đã đến hồi cuối. Tôn Dương bay
lên phía trên đối diện với hai người Lão Phạm và Lão Nguyễn, nói tính ra thì
hắn cũng không có thâm thù đại hận gì với hai người này, chỉ là lần trước ăn
hôi được con boss cho nên mới chọc tức bọn họ…

Vì vậy Tôn Dương cũng không muốn phải ra tay tàn bạo giống như hai người Sùng
Văn nên hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu khiến cho mọi người phải ngoác mồm…


  • Hai vị hai người đã lớn tuổi rồi… Ta không nở động thủ… Hay là thế này nhé…
    Ta chỉ đập hai vị mỗi người một cái rồi hai vị dao chỉ giới cho ta… Xong đường
    ai nấy đi nhẹ nhàng mà đơn giản hai vị thấy thế nào…!

…. Ách…. Cái mẹ gì vậy chứ… Hắn là đang đàm phán hay là đang muốn đánh nhau
vậy…! Có người buồn bực mắng một câu… Hai trận trước đã rất đặc sắc rồi, cứ
ngỡ trận này cũng rất thú vị, nào ngờ tên này vừa mở mồm lại là thương lượng
chứ…

Sùng Văn và Phan Thanh Xương cũng nhìn nhau rồi lắc đầu, tỏ ý cứ để tùy ý hắn…


  • Hừ… Cút đi đồ giang tặc… Muốn cuỗm đồ của lão tử sao, ngươi đừng có mơ…!
    Lão Phạm tức giận cương cổ lên nói


  • Đúng vậy… Hừ tiểu tử ngươi mà cũng học đòi muốn dùng nhu cương hỗn hợp để
    dụ bọn ta sao…? Ngươi còn non lắm…! Lão Nguyễn cũng không chịu nhượng bộ thẳng
    miệng mà nói…


  • Hai vị hà cớ gì mà phải chấp mê bất ngộ như vậy chứ… Cái gì buông tay được
    thì cứ buông tay… Không buông tay được thì ta đến cầm giúp cho… Lúc đó hai vị
    có thể an tâm mà buông tay… Hì hì… Để ta đọc cho hai vị nghe một bài giảng về
    đạo mềm thì nắn rắn thì buông nhé


Một thân tài sản khổng lồ

Mang chi cho nặng nên làm thiện tâm

Kiếm người đáng cậy mà cho

Đồ quý vừa mềm lại vừa to

Người cầm thấy sướng đưa là lấy ngay

Ta cầm ta nắm cả ngày..

Giữ gìn cẩn thận kẻo sợ đồ hư

Muốn đưa cũng phải lựa người

Nam mềm Nữ cứng mới vui đôi đường

Hàng mềm thì cứ đưa ta

Loại cứng thì cất từ từ mà dùng

Đồ ngon nhưng cấm người già

Vô tâm bất lực cứ đưa ta dùng

Tôn Dương như một lão cao tăng đắc đạo đứng giữa trời xanh lầm bầm lui tới mấy
bài đạo Đức và giáo dục nói đến muốn méo mồm, mà độ hoá cho hai người trước
mặt này, cái gì mà kinh đạo Pháp thiên thu không làm mà cũng có thể giàu, cái
gì mà bỏ công cầm giúp cũng mệt tấm thân, mấy bộ kinh văn đạo Pháp này chỉ có
hắn và hai tên đồng đạo kia hiểu với nhau còn có một số người đọc có thể ngộ
ra được tinh túy trong đó thì cũng có thể hiểu…

Hắn cứ lải nhải làm cho người nghe mà ức chế muốn xịt khói đầu…


  • Cái quái gì vậy chứ… Hắn đang nhân cơ hội khai đàn giảng Pháp sao… Thật hại
    não quá…!


  • Đúng vậy… So với ra tay đánh người thì việt cứ trói người ta rồi ngồi một
    bên mà lãi nhải như vậy chỉ sợ là không chịu được sùi bọt mép mà chết mất…!


  • Mà cái bài này sao ta cứ thấy quái quái vậy nhỉ…


Đám người xung quanh bực bội bàn tán với nhau…

Bên này cô nàng Cẩm Linh nghe hắn đọc mà khuôn mặt đỏ bừng bừng như gất chín,
xấu hổ không chịu nỗi… Cái gì mà muốn đưa cũng phải lựa người… Nam mềm Nữ cứng
mới vui đôi Đường chứ… Hỗn đang này học đâu ra mấy cái này vậy chứ…?

Mà hai người nạn nhân là Lão Phạm và Lão Nguyễn cũng như muốn phát điên hai
tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà hắn vẫn chưa có chịu dừng lại, cứ nói đến nỗi
cho hai người đầu óc bắt đầu quay cuồng choáng váng…

Lại thêm hai giờ trôi qua lúc này Lão Phạm người có tính tình nóng nảy nhất đã
bắt đầu có dấu hiệu hai mắt trợn ngược, còn Lão Nguyễn thì râu tóc dựng ngược
lên miệng xì bọt trắng..

Thế mà Tôn Dương vẫn không có dừng lại, hắn vẫn cứ nhai lui nhai tới cái câu
mềm nắn rắn buông kia…

Đến lúc này thì đừng nói là hai nạn nhân đang nghe trực tiếp mấy cái bài giảng
hại não kia của hắn, mà những người xung quanh nghe cũng như muốn xù tóc,
người trên không thì lảo đảo muốn rụng, người dưới đất thì lung lay muốn ngã.
Thật không chịu nỗi cái tên nham hiểm này, cái này còn thâm độc hơn cả trực
tiếp đánh người nữa a….


  • Được… Được… Được rồi ngươi mau dừng lại đi đừng đọc nữa ta ta sắp không
    chịu nỗi rồi… Cho ngươi muốn lấy gì thì lấy rồi đi nhanh đi, ta sợ ngươi quá
    rồi…! Lão Phạm cưối cùng không chịu nổi nên lên tiếng trước đầu hàng.


  • Ta… Cả ta cũng vậy… Ngươi muốn lấy thì cứ lấy đi, mau tha cho chúng ta đi…
    Đáng sợ quá…! Lão Nguyễn cũng không chịu nỗi nữa lập tức theo bước Lão Phạm
    hai tay dâng đồ cho Tôn Dương.


  • Ách… Hai vị làm vậy sợ là không tiện lắm đâu, như này thì giống như là ta
    đang ép buộc bóc lột hai vị quá, thôi hay là để ta giản lại một lần nữa..! Tôn
    Dương ra vẻ đạo mạo kiên quyết không ăn hối lộ nói.


  • Tiện tiện rất tiện… Bọn ta là cam tâm tình nguyện mà… Ngươi mau lấy đồ rồi
    đi đi ta xin ngươi đấy…!


Phen này thì tất cả mọi người đều giật mình há hốc mồm… Con mẹ nó… Có chuyện
quái gì vậy chứ… Hai tay dâng đồ còn cầu xin hắn lấy đi nữa… Đúng là gặp quỷ
rồi mà…!


  • không lẽ hai người kia nghe hắn giản đã ngộ được đại đạo rồi chăng, vậy nên
    mới dâng lên lễ vật để tạ ơn hắn..!

Lại một trận bàn tán rì rầm vang lên, chuyện Tôn Dương dùng miệng nói cho hai
cường giả Địa Tướng đến thất điên bát đảo đã bắt đầu truyền đi đến những nơi
khác trong Hoang Nguyên… Cùng theo đó là tiếng tăm của Sùng Văn và Phan Thanh
Xương cũng bay đi xa.

Tôn Dương cười hì hì đem hai cái chỉ giới của hai người thu vào tay, rồi quay
sang hai người Sùng Văn và Phan Thanh Xương nói..


  • Hai vị đạo hữu xong việc rồi, mau thu hồi lực lượng đi..

Hai người gật đầu, thu lại lực lượng lập tức …. Tủm…. Tủm…. Tủm…. Tủm… Bốn
tiếng rơi xuống nước, bốn người nổi lềnh bềnh trên nước vô lực mà giãy giụa…

Hai người bị đánh mất đi sức lực thì mọi người còn chấp nhận và lý giải được,
nhưng còn hai người bị Tôn Dương nói cho thành ra như vậy thì thật không ai
hiểu nỗi…

Nhưng trong chuyện này hết thảy đều không qua được mắt hai người Sùng Văn và
Phan Thanh Xương… Bởi vì lúc nãy bọn rõ ràng cảm nhận được có một nguồn tinh
Thần lực cường đại xâm nhập phá hủy đi tinh thần của hai người kia, khiến cho
họ suy sụp mất đi tinh thần chiến đấu, còn vì sao họ lại sợ hãi như vậy thì
chỉ có một mình Tôn Dương mới biết.

Trong ba người không thể nghi ngờ Sùng Văn chính là người có tinh thần lực
mạnh nhất.. Vậy mà cũng không nhìn ra được thủ đoạn phía sau của Tôn Dương.

Đó là bởi vì lúc nãy Tôn Dương luôn miệng liên tục nói để đánh lạc hướng bọn
họ, rồi sau đó dùng Yêu Huyễn Ma Đồng tạo ra huyễn cảnh đưa họ vào trong đó.
Tạo dựng nên vô vàng tình huống sầu bi thảm khốc thế nên mới khiến cho họ sợ
hãi như vậy..


  • Được rồi hai vị đạo hữu, chúng ta vào Lăng Mộ thôi… Chơi đùa vậy cũng có
    lời rồi… Ha ha..! Tôn Dương nhìn hai người Sùng Văn nói


  • Hè hè… Tôn huynh cũng thật bá đạo nha… Dùng miệng cũng có thể nói chết
    cường giả…! Sùng Văn cười hè hè nói…


  • Đúng vậy… Đúng vậy… Hai người bọn ta thì đánh đến đỏ mắt, tốn sức tốn lực…
    Còn Tôn huynh thì chỉ tốn nước bọt… Ai zà thật là ganh tị a…! Phan Thanh Xương
    nói


  • Theo ta thấy thì chỉ có mình ngươi là phải vận động tay chân chứ mấy… Ta
    thấy hắn cũng chỉ ném ra hai tờ giấy rách chứ đâu có làm gì đâu…! Cẩm Linh
    đứng bên cạnh Tôn Dương cũng chen miệng vào nói.


Làm cho Phan Thanh Xương thì ức chế hậm hực còn Sùng Văn thì thiếu chút nữa
ngã tõm xuống nước…

Cô nàng này cũng thật biết đã kích người, hai tấm phù Nện cấp 3 hắn cực lực
lắm mới vẽ ra được còn là phẩm chất cao nhất Kim Linh Phẩm vậy mà từ trong
miệng nàng ta lại biến thành hai tờ giấy rách…!( Sùng Văn ức chế)


  • Được rồi bây giờ chúng ta vào thôi…! Tôn Dương lại lần nữa đề nghị

Xong xuôi đoàn người Tôn Dương Bốn người lần lượt xuyên qua cửa không gian rồi
biến mất, theo đó một đám người phía sau cũng ồ ạc đổ xô nhau tiếng vào, bầu
không khí náo nhiệt lúc nãy bây giờ trở nên tĩnh lặng lại, đám người ở trên bờ
biển không thể tiến vào cũng bắt đầu kéo nhau rời đi…


Tuyệt Thế Phàm Nhân - Chương #30