Chương 14: Lễ Noëll



Cái mông là nơi mẫn cảm nhất của Vương Trân Trân, Lý Vân vuốt ve chỗ đó làm cho nàng xấu hổ đến độ có thể chảy ra nước, trong miệng càng phát ra âm thanh rên rỉ mê người.



- Trân tỷ, chị không có sao chứ.



Lý Vân cố nén dục hỏa công tâm, một bộ dạng lo lắng hỏi. Phía xa Lữ Tuấn cũng mang vẻ mặt mập mờ, bộ dáng như xem được một cuộc vui hoàn hảo. Cùng lúc ở lầu hai, Hồng gia cũng ở đấy xem cuộc vui. Chỉ là hắn đối với hồ ly tinh cũng nảy sinh hứng thú, so sánh với nữ nhân bây giờ mình đang đùa giỡn, hồ ly tinh này tựa hồ có sức hấp dẫn hơn.



- Ta không sao, chúng ta trở về đi…!



Vương Trân Trân đẩy Lý Vân ra, liếc mắt với Lữ Tuấn tựa như là muốn thị uy, liền ôm cánh tay Lý Vân chậm rãi rời đi.









Sau khi về nhà, Lý Vân theo Vương Trân Trân đi vào phòng khách, nhịn không được mở miệng:



- Trân tỷ, cũng muộn như vậy rồi, sao chị lại còn đi tìm chứ?



Vương Trân Trân liền giải thích:



- Người bá bá nông dân kia đã đến đây tìm ta, hắn thấy cậu không có ở đây nên đã đi rồi, ta nghĩ hắn nhất định lại đi tìm cậu liều mạng. Ta lo lắng cho cậu nên mới mang Thần Nông xích đuổi theo, phí nhiều tinh lực mới tìm được cậu, ai ngờ cậu lại đang nhàn nhã đi uống rượu.



- Đúng, ta trên đường có gặp qua Trương Đại Quốc, bộ dáng của hắn giống như rất mất mát.



Vương Trân Trân nói:



- Không phải cậu chỉ dùng một chiêu, làm cho hắn tâm phục khẩu phục đấy chứ?



Lý Vân nói:



- Ta chưa có bổn sự lớn như vậy… Bất quá chúng ta hôm nay là thi đấu văn, không phải đấu võ, hắn như thế là vì bị ta mắng đấy.



Nói xong, Lý Vân liền đem tình huống cụ thể nói một lượt cho Vương Trân Trân nghe.



Nghe xong Lý Vân giải thích, Vương Trân Trân nhất thời bật cười:



- Tiểu Lý, cậu quá đáng rồi, cậu làm như vậy, Trương Đại Quốc nhất định uất ức đến chết.



- Đúng, cậu có vẻ rất quan tâm tới Hải Quỳnh tiên nữ?



Vương Trân Trân đột nhiên hỏi.



Lý Vân vội vàng nói:



- Không có chuyện đó đâu… Ta cũng không biết nàng ta là người như thế nào mà.



Lý Vân trong lòng lại nói thêm, nữ nhân kia sờ soạng không cho, ngủ cũng không cho ngủ, thật là phiền toái, có quỷ mới thích nàng.



- Ừm…!



Vương Trân Trân nghe vậy mừng thầm trong người.



- Vậy cậu không có ý định tìm bạn gái nữa sao?



Vương Trân Trân hỏi một câu đầy ẩn ý.



- Bây giờ còn không có thời gian rỗi, hơn nữa ta cũng không có tiền.



Lý Vân tùy ý nói.



Vương Trân Trân cười nói:



- Ta cho cậu tiền… Gần đây sinh ý cửa hàng không tệ, ta nghĩ ta rất nhanh trở thành một phú bà trăm vạn.



- Không bằng chị bao nuôi ta đi?



Lý Vân nói đùa.



- Được a…!



Vương Trân Trân nhận lời ngay.



- Haha, nói đùa thôi…!



Lý Vân nói:



- Một đại nam nhân như ta sẽ không đi làm trai bao đâu. Thời gian không còn sớm, ta đi ngủ trước đây. Trân tỷ, chị cũng đi ngủ đi.



- Ừm…!



Vương Trân Trân ngữ khí tựa hồ có chút mất mát.



….






Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua một tháng, ngày mai là lễ Giáng Sinh. Mặc dù thời tiết ngày càng lạnh, nhưng không ngăn được không khí vui mừng. Gần tối, trên trời có tuyết rơi, nhưng trên đường cái người qua lại vẫn như cũ đông lườm lượp, nguyên một đám trên mặt biểu tình vui sướng. Các cửa hàng bên đường cũng đã trang trý lại hoàn toàn mới, hầu như mỗi cửa nhà đều có một cây thông Noel, một ít giới kinh doanh có tiền thậm chí còn tìm người giả trang ông già Noel đứng bên đường phát tặng những món quà nhỏ, mượn cơ hội này để thu hút sinh ý.



Lý Vân thật không rõ, chỉ là ngày lễ của bên Tây mà thôi, hà cớ gì phải long trọng như vậy.



Trở lại trong thôn, mới đi vào cửa chính, hỏa yêu Vương Đại Sơn liền ôm trong lòng tiểu mao đầu đi đến, cười hì hì nói:



- Thật là tốt a, bà chủ phát thưởng, 800 tiền lì xì, đủ cho ta ăn mấy ngày mì xào… Hề hề, lão đại, bà chủ đang đợi ngươi, ngươi tranh thủ thời gian vào đi thôi.



- Ngươi thật nghĩ mì xào ngon hơn so với thịt người?



Lý Vân đột nhiên thấp giọng hỏi một câu.



- Ừ…!



Vương Đại Sơn thần sắc nghiêm túc nói.



Ai, yêu quái đáng thương. Yêu quái không ăn thịt người, lại ăn đồ người làm. Không biết là thời đại đại tiến bộ hay là yêu quái có lòng thương người đây.



- Meo…!



Tiếu mao đầu kêu một tiếng, liền từ trong lòng Vương Đại Sơn nhảy vào trong lòng Lý Vân, sợ hãi nói:



- Ngươi có thể ôm ta một cái không?



- Vậy đây không phải đang ôm sao?



Lý Vân khẽ cười một tiếng, đưa tay vuốt đám lông xù trên trán mèo yêu một cái, vừa cười vừa nói:



- Mấy ngày này sống tốt a, cơ thể lớn thấy rõ. Đúng, ngươi tại sao không thể hóa thành hình người, mẹ của ngươi rốt cuộc có thân phận gì?



- Ta cũng không biết…!



Mèo yêu mượn lúc này nói thêm:



- Cho nên tiểu mao đầu rất đáng thương nha, ta đáng thương chết đi mà. Lão đại, ngươi cùng bà chủ hiện tại chính là thân nhân của ta. Mẹ ta, ài, ta cũng không biết, chúng ta bị tách ra từ khi ta rất nhỏ, ta cái gì cũng đều nhớ không rõ… Meo meo, tiểu mao đầu thật đáng thương nha…



- Ha ha!



Nhìn mèo yêu trong lòng cố ý đùa giỡn, Lý Vân khẽ cười một tiếng, đánh một cái vào trên đầu nó, nói:



- Được rồi, đừng giả bộ… Trước khi mẹ ngươi chưa có đến, trước hết cứ giữ ngươi ở chỗ này. Bất quá tiểu tử ngươi đừng có cứ chạy tới phòng trọ của người ta, nhất là mấy cái làm thiếp tỷ(làm ** thì phải), ngươi không có việc gì đi trộm quần lót người ta làm gì? Ngươi không sợ bị nhiễm bệnh hả… Nhớ kỹ, sau này cho dù có muốn đi nhìn trộm cũng phải đi cái gia đình đàng hoàng a.



- Tuân mệnh…!



Tiểu mao đầu hoan hô một tiếng, nói:



- Lão đại vạn tuế, lão đại anh minh.



- Lão đại, như vậy có tốt không?



Vương Đại Sơn vuốt đầu suy nghĩ nói:



- Các nàng không có quần lót sẽ bị cảm lạnh… Mua lại còn phải tốn tiền.



- Haha, meo meo…!



Một người một mèo, cùng lúc phát ra hai tiếng cười quái dị. Vương Đại Sơn trung thực vẻ mặt mù mờ không biết gì.



Ôm tiểu mao đầu, đẩy cửa lớn phòng khách của hồ ly tinh ra, Lý Vân thấy nàng cũng mua một ít đồ vật cho lễ Giáng sinh. Ngay cả phòng khách cũng được trang trý hoàn toàn mới.



- Đợi lát nữa theo ta ra ngoài mua một cây thông Noel…!



. Ngay khi Lý Vân lén lút quan sát bài trí trong phòng, Vương Trân Trân từ phòng ngủ đi đến, thản nhiên nói một câu.



Lý Vân ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 8 giờ, đã đến lúc đi ăn cơm. Vương Trân Trân thấy Lý Vân có chút chần chờ, nhất thời lông mi dựng lên:



- Bảo cậu đi thì cậu cứ đi, chần chừ cái gì, trở về ta mời cậu ăn đại tiệc.



- Ta cũng muốn…!



Mèo yêu hô lên.



Vương Trân Trân trừng mắt, nói:



- Không cho ngươi đi, con mèo biết nói sẽ hù chết người.



- Ta cam đoan sẽ không nói lời nào…!



Mèo yêu nghiêm túc nói.



- Vẫn không được!



Vương Trân Trân tức giận quở trách mèo yêu:



- Mỗi lần đi ra ngoài ngươi đều đòi đi ăn tam văn ngư (1 loại cá), ngươi không biết tam văn ngư rất đắt sao? Ta nào có nhiều tiền như vậy để nuôi ngươi.



Lý Vân chìa tay khẽ vuốt trên trán mèo yêu một cái, vừa cười vừa nói:



- Mèo thì phải ăn chuột, không bằng ngươi đi trên phố bắt chuột ăn đi. Lễ Giáng sinh cũng gần đến, có lẽ còn có chuột ngoại quốc đấy.



- Meo meo, ta thật đáng thương à…!



Mèo yêu gục đầu bộ dáng ủ rũ.



- Tiểu Lý, cậu ngồi xuống chờ, ta đi thay quần áo, rồi liền đi ra phố.



Vương Trân Trân mỉm cười, xoay người lắc lắc kiều đồn bỏ đi. Lý Vân vô ý thức hung hăng liếc nhìn theo, đáng sợ a…



Khoảng chừng nửa giờ, cửa phòng ngủ mới lần thứ hai mở ra, Vương Trân Trân mặc một bộ áo da màu đen từ bên trong đi tới trước mặt Lý Vân cười khanh khách xoay một vòng, ôn nhu hỏi:



- Như thế nào, bộ quần áo này vừa người không? Ngày hôm qua vừa mua tại cửa hàng Quốc Phương, hơn một vạn đó…


Tuyệt Thế Hảo Yêu - Chương #77