Lý Vân đang muốn nói ra, lại không nghĩ Vương Trân Trân đẩy cửa tiến vào, nói:
- Tiểu Lý, cơm tối đã làm xong rồi, nếu không bận việc gì thì xuống dưới ăn đi…
Vừa nói khỏi miệng, vẻ mặt nàng liền cứng đờ. Ánh mắt liền cứng đờ. Ánh mắt rơi vào người Nhâm Hiểu Nguyệt, hồ ly tinh áy náy nói:
- Tôi xin lỗi, tôi còn tưởng rằng cô đã đi rồi … Thực sự thật là xấu hổ. Đã quấy rầy rồi, xin lỗi. Đúng rồi, Hiểu Nguyệt cô cũng chưa ăn cơm, không bằng đi xuống dưới chúng ta cùng nhau ăn. Tôi làm đều là rau xào mà tiểu Lý thích ăn.
Nhâm Hiểu Nguyệt cam giác lòng mình đang giữ lấy đau đớn. Đáp án đã được công bố, hóa ra Lý Vân cự tuyệt lời mời của mình, là vì người ta đã sớm có hẹn ước. Xem ra quan hệ của bọn họ căn bản không tầm thường. Buồn cười chính mình vẫn cho rằng Lý Vân thích mình. Buồn cười là nàng đã dùng hết dũng khí nói ra đề nghị hẹn hò của mình.
Rất ngu, rất ngây thơ. Đây là Nhâm Hiểu Nguyệt tự đánh giá chính mình.
Nàng cố gắng để cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại, thế nhưng nước mắt không ngờ không chịu nghe lời mà chảy xuống. Dưới ánh đèn, nàng cảm giác tầm mắt của chính mình đều nhìn không rõ.
Vương Trân Trân âm thầm thở dài một tiếng, lập tức xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Vân và Nhân Hiểu Nguyệt. Hắn kinh ngạc nhìn Nhâm Hiểu Nguyệt, một câu cũng không nói. Mà Nhâm Hiểu Nguyệt cũng khóc không thành tiếng, nước mắt cứ như vậy rơi trên mặt đất.
- Cậu không sao chứ?
Lý Vân hỏi.
- Tớ không sao, mắt bị cát rơi vào thôi --!
Nhâm Hiểu Nguyệt cố trấn định lại vẻ mặt, dùng tay lau đi nước mắt rơi khóe mắt. Đứng dậy nói:
- Cậu có việc thì đi mau lên, tớ đi trước a.
- Tớ tiễn cậu!
Lý Vân lên tiếng.
- Không cần, tự mình tớ về được rồi.
Nói xong Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không quay đầu lại, đi giầy cao gót xuống lầu. Thời điểm đi qua cổng lớn, Vương Đại Sơn nhiệt tình căn dặn:
- Cô gái, đi đường cẩn thận a…
Sau khi xuống lầu, Lý Vân hỏi hồ ly tinh:
- Chị là cố ý hả?
- Không phải!
Vương Trân Trân gỡ tạp dề xuống, vừa cười vừa nói:
- Trùng hợp… Nhưng mà tiểu Lý, người yêu không cùng đường a, cậu tốt nhất là không nên quên thân phận của mình.
- Trân tỷ, ta chả nhẽ lại không hiểu như vậy? Hay chị đang ghen?
Lý Vân đột nhiên cười nói.
- Không có --!
Vương Trân Trân quay đầu đi, nói:
- Cậu ngồi xuống trước, ta đi mang thức ăn qua đây.
- Trước tiên không vội, ta phải đi xem Nhâm Hiểu Nguyệt, sắc trời đã muộn như vậy, ta lo lắng nàng ta sẽ gặp chuyện không may.
Nói xong Lý Vân liền đi ra ngoài. Vương Trân Trân há hốc mồm muốn nói chút gì đó nhưng lại không phát được.
…
…
Trên đường có yêu quái. Theo Viễn Cổ huyết mạch không ngừng mà thức tỉnh, trong thành thị, yêu quái dần dần nhiều lên. Trừ một số nhỏ bị chùa Bạch Mã cùng với quốc gia có quan hệ giám thị. Đại bộ phận Tiểu Yêu vẫn còn trong tình trạng không bị chính phủ quản lý. Trong đó còn có một ít yêu quái ở rừng sâu phát triển thành nhóm thuộc hạ cho Yêu tộc Đại Tân sinh.
Kỳ quái chính là, so với Yêu tộc phần lớn thức tỉnh, tiên tộc huyết mạch thức tỉnh quả thật có chút kém hơn. Từ trước cho đến nay, ai cũng không hiểu được là chuyện gì đã xảy ra. Về phần Thần Ma hai tộc, trước mắt ở địa giới tỉnh thành này còn chưa có phát hiện ra. Rốt cuộc có hay không, không thể kết luận.
Những Tiểu yêu không hiểu chuyện đã bắt đầu đứng ngồi không yên, trong nội tâm dã tính khiến cho bọn hắn muốn ăn thịt người, muốn ăn yêu vật cấp thấp hơn. Giống như Nhâm Hiểu Nguyệt là xử nữ vậy, là điều kiện con mồi tốt nhất của bọn hắn.
Bầu trời một mảnh hoa tuyết, gió lạnh thổi mạnh vào trong cổ áo người đi đường. Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác nột tâm mình đều đã đóng thành băng. Lần đầu tiên yêu một người còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc. Tuy Lý Vân cũng không trực tiếp cự tuyệt chính mình, nhưng trước tình cảnh kia đã nói lên rất rõ ràng.
Nàng cảm giác mình chính là một cảnh ngộ bất hạnh. Nàng cảm thấy cuộc đời của mình rất tăm tối.
Nhâm Hiểu Nguyệt đi trên đường cái mà không biết đi đâu, hai chân máy móc mà bước đi, càng không ngừng di chuyển. Chút bất tri bất giác, nàng đã đi tới công viên thành phố.
Công viên trước mắt có vài nhóm thanh niên nam nữ bất hảo đang đùa giỡn nhau. Khi Nhâm Hiểu Nguyệt xuất hiện trong nháy mắt, ánh mắt bọn họ hầu như cùng lúc nhìn sang.
Một cô gái tóc vàng lỗ mũi bấm khuyên hít sâu một hơi, lè lưỡi tại bên môi đỏ sẫm khẽ liếm một chút. Trong con ngươi tỏa ra một cỗ thần sắc chờ mong.
- Bộ dạng nhìn thật ngon!
Ngồi bên cạnh nàng là một đứa con trai mặc chiếc áo lông to màu trắng, khóe miệng nhếch lên, nhe răng cười nói:
- Con mồi này là của ta.
- Ngươi cút đi, là của chúng ta!
Cách đó không xa trên mặt một chiếc ghế, một đôi nam nữ khác đối với bọn hắn nhe răng nhếch miệng, nói:
- Là ta phát hiện ra nàng trước.
- Được rồi, mọi người đừng lộn xộn, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài săn thú, mọi người đều có phần, chia đều hết?
Cô gái đeo khuyên mũi nói ra đề nghị.
Mọi người đều yên lặng, rốt cuộc cũng đã đáp ứng.
- Các ngươi đứng đó không được nhúc nhích, ta đi ra xem… Vị “ tỷ tỷ” kia tựa hồ đang có bộ dáng thương tâm…
Cô gái đeo khuyên mũi đứng dậy, trong mắt hiện lên một chút gian xảo.
- Tỷ tỷ ngươi tốt, ngươi có phải đang có tâm sự a, không bằng để ta tới tiếp ngươi, ngươi có ủy khuất gì cũng có thể nói hết với ta.
Cô gái đeo khuyên mũi tiếng nói rất êm tai, trong lúc lơ đãng làm cho người ta có cảm giác tin cậy
- Có một số việc ngươi giấu trong lòng sẽ càng ngày càng phiền phức đó. Nếu như ngươi có thể nói ra cùng người khác chia xẻ, trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.
- Không cần, tôi nghĩ mình cần một chút yên tĩnh!
Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Trên người Nhâm Hiểu Nguyệt có một cỗ khí tức cực kì tươi mát, hương vị ngọt ngào. Cô gái đeo khuyên mũi đứng bên cạnh nàng tham lam hít lấy, từng ngụm từng ngụm thưởng thức hương vị này. Trong lòng ngứa hận không thể đem nàng đẩy đổ lên mặt đất, từng miếng từng miếng cắn ăn. Ăn cho sảng khoái.
Lo lắng đến cảnh vật xung quanh, cô gái đeo khuyên mũi vẫn là nhịn xuống. Tốt nhất có thể mang nàng rời khỏi nơi này, trở lại ngôi nhà mình thuê, lúc đó đun hay luộc thì đều do bọn chúng chọn.
Mắt thấy cô gái đeo khuyên mũi đang không ngừng ngửi ngửi khí tức trên người Nhâm Hiểu Nguyệt, những đồng bạn của nàng bắt đầu loạn hết cả lên, tất cả đều quay qua trừng mắt hừ mũi với nàng. Mà Nhâm Hiểu Nguyệt vì bi thương, vẫn như trước không phát hiện ra mình đang ở trong hiểm cảnh.
Trong bóng tối cách đó không xa, Lý Vân dừng bước, xa xa mà nhìn đám gia hỏa trẻ tuổi kia.
Rốt cục lại gặp được đồng tộc, đáng tiếc đều là một ít yêu vật cấp thấp Đại Tân sinh. Lý Vân cảm thấy không có ý nghĩa để kết giao.
Trong gió tuyết, Nhâm Hiểu Nguyệt lặng lẽ rơi lệ, tâm hồn lương thiện cảm thấy đau đớn.
Khi cô gái đeo khuyên mũi khuyên bảo, nàng ngồi xuống cuối ghế. Hai tay che mắt, khuỷu tay chống tại trên đầu gối, yên lặng mà khóc, đối với xung quanh đều không quan tâm.
Lúc này, cách nàng không xa, những tiểu yêu kia đang thấp giọng cãi nhau kịch liệt.
- Tiểu Mỹ, cô bé kia là của chung mọi người, ngươi một mình hưởng dụng mùi hương trên người nàng, lát trở về thì ngươi sẽ bị thiếu một miếng thịt.
Nguyên một đám nam tử to lớn hùng hùng hổ hổ nói:
- Đâu có chia đều, ngươi không có phúc hậu mà.
- Chỉ là ngửi mà thôi!
Nữ hài đeo khuyên mũi cố gắng nói lý.