Trương Đại Quốc nghĩ rất thống khổ, rất bi thương. Kỳ thực, Hải Quỳnh tiên tử có hôn phu là điều hắn đã biết, chỉ là hắn luôn không muốn thừa nhận. Hắn cho tới bây giờ vẫn không tính đến chuyện buông tha. Trước đây không có, hiện tại sẽ không, sau này càng không.
Trương Đại Quốc quyết định dùng nắm đấm đê thể hiện ái tình của mình.
Trước đây, Tiên Yêu hai tộc đã từng có một quy định, tình địch hai bên đều có thể dùng nắm đấm quyết định người yêu. Lúc đó là vừa mới trải qua thời kỳ Tiên – Ma đại chiến, nếu không hắn hẳn phải tìm Lý Vân ngay lúc đó để quyết đấu.
Hôm nay thiên hạ thái bình, tứ hải yên lặng, hắn liền nghĩ tới chuyện quyết đấu. Vì thế hắn cùng Hải Quỳnh tiên tử khắc khẩu một phen, cuối cùng hắn đành nghe lời Hải Quỳnh, chờ thêm vài hôm.
Mấy ngày nay, Trương Đại Quốc đều ở lỳ trong phòng. Hắn nỗ lực hồi tưởng lại năm đó hắn đánh đông dẹp bắc ra sao, đối phương Lý Vân cũng là một trong số những đại yêu, rất mạnh, hắn phải đảm bảo thành công nếu không muốn vĩnh viễn mất cơ hội theo đuổi Hải Quỳnh tiên tử.
Trương Đại Quốc đi lòng vòng cả ngày, cuối cùng vẫn không thấy Hải Quỳnh tiên tử đến nói chỗ ở của tình địch, trời thì sắp tối, hắn đã rất đói bụng. Thôi thì, có thực mới vực được đạo, hắn không thể làm gì khác hơn là buông tha tìm kiếm, đi ăn đã rồi tình.
Đi tới một quán cơm, Trương Đại Quốc nhìn qua thực đơn trên bàn, cuối cùng đành gọi hai đĩa rau dưa cho đỡ đói, một đĩa ba đồng năm, hai chén bảy đồng. Ôi trời ơi, hắn đau lòng quá, nếu là ở chỗ hắn, bảy đồng này sống được cả tháng đấy.
- Trên phố toàn là đồ tốt, toàn là thứ quý a.
Trương Đại Quốc âm thầm tự an ủi. Thương cảm thay cho một kiếm tiên, vạn năm trước một tay hoành không xuất thế, một kiếm chuyển thiên địa, khí khái anh hùng, mà nay vì hai đĩa rau bảy đồng mà phải cảm than. Năm tháng quả thật không buông tha ai, đi đâu cũng cần tiền a.
Sau một vạn năm, có là cường giả cũng thành bình dân. Bất quá Trương Đại Quốc đối với Hải Quỳnh tiên tử không hề giảm sự ngưỡng mộ, có thể thấy ái tình vĩ đại cỡ nào, thời gian, không gian cũng không là vấn đề, bởi vì yêu là vĩnh hằng.
Trương Đại Quốc rất khỏe, ăn rất nhiều, mắt nhìn hai đĩa rau tí ti trên bàn, hai mắt xanh lại. Hít một hơi thật dài hương vị, sau đó hắn bắt đầu động đũa. Bất quá, hai nhấc là cả đĩa hết veo, cũng may là hắn còn một đĩa. Cơ mà cũng chỉ vài giây sau thì cái đĩa kia cũng đi theo tiếng gọi đường ruột. Lão chủ béo của tiệm hớn hở chạy ra hỏi:
- Ngài ăn đã no chưa, có cần tôi gọi thêm một đĩa không?
Trương Đại Quốc vô ý thức miết túi một cái, vội vàng lắc đầu.
- Không, không, ăn no, no lắm rồi
Lần này đi, hắn chỉ mang hai nghìn đồng, bỏ qua lộ phí, thì hắn chỉ còn một nghìn để tiêu.
Một nghìn đồng này là hắn đợi khi đánh bại tình địch, mua quần áo lụa là, trang sức sáng chói tặng cho Hải Quỳnh tiên tử.
Tuy rằng lúc này cuộc sống có chút đau khổ, nhưng cũng không để nữ nhân của mình sau này khổ a.
Ngẫm lại cũng có chút bi ai, Trương Đại Quốc trùng sinh tại nhà làm nông ba đời, một năm có được vài ngàn thu nhập, chi tiêu tích cóp từng tí cũng rất khó khăn.
Mấy năm nay tuy rằng thức tỉnh, nhưng sức mạnh cùng năng lực đã biến mất, còn chức nghiệp kiếm tiên tại xã hội hiện nay không tìm được nơi thích hợp. Dù gì hắn chũng chỉ am hiểu tiềm hành, sát nhân, tranh đấu, còn xã hội hiện nay quá thái bình, không thể kiếm được việc. Lại nói, hắn có nói thân phận kiếm tiên cũng không ai tin, nếu nói ra, hắn sẽ bị nhận định là bệnh nhân tâm thần, đem tống vào viện. Trương Đại Quốc vì thế mà cuộc sống mấy năm nay vẫn rất khổ sở.
Trương Đại Quốc kỳ thực rất có lòng cầu tiến, hắn muốn mọi thứ phải tốt đẹp. Chỉ vì muốn cưới Hải Quỳnh tiên tử, hắn đã phải đi núi khai hoang trồng trọt, ngược lại hắn lại thấy được sức khỏe của mình, trong mười năm tới, vẫn còn rất mạnh khỏe. Nam nhân mà, có mục tiêu mới có sự nghiệp.
- Đại ca, ngươi là đi vào thành tìm việc làm à?
Lão béo thấy hắn ăn ít cơm, ra vẻ buồn chán nên bắt chuyện.
Trước khi đi, thôn trưởng từng nói lên phố không cần cùng người lạ nói chuyện. Nhân tâm khó đoán, thói đời muôn đời là thế, người trong thành lừa đảo rất nhiều, ít người tốt lắm.
Trương Đại Quốc lấy từ trong quần ra mười đồng tiền, đưa cho tên béo chủ quán. Lão béo âm thầm liếc qua túi quần hắn, âm thầm cười nhạt, chỉ là một tên ăn mày, vẫn còn làm giá, lão tử nói chuyện với ngươi, là coi trọng ngươi, ngươi còn coi khinh, ta nguyền rủa ngươi bị người lừa hết tiền.
…
…
Ra khỏi tiệm cơm, trời đã xẩm tối, còn kèm theo cả gió lạnh, Trương Đại Quốc vô ý thức đem áo bông kéo chặt lại.
Kỳ thực hắn không lạnh, chỉ là một thói quen mà ai trong thôn cũng làm.
Đi trên đường cái, hắn thấy cái gì cũng mới mẻ, nhìn đông nhìn tây, hắn hoàn toàn quên luôn mục đích của mình. Đến tận nửa đêm, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được khí tức của Hải Quỳnh tiên tử.
Không để ý gió lớn mưa to, hắn phăm phăm tiến tới. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, tại một căn xưởng bỏ đi phía ngoại ô, hắn thấy ý trung nhân của mình, chỉ cần liếc nàng là cả người hắn rạo rực hết cả lên.
- Hải Quỳnh, ta đã đến.
Nhìn hình dáng yêu kiều trong cơn gió tuyết, Trương Đại Quốc có vẻ kích động, bộ dạng hưng phấn. Một cô nương dung mạo như thế, nếu lấy về không biết người trong thôn sẽ nghĩ sao
- Ừ..!
Khác xa với tâm trạng của Trương Đại Quốc, Hải Quỳnh tiên tử rất lãnh đạm, trong giọng nói tràn ngập hàn ý:
- Ngươi sao còn không đi tìm Lý Vân? Đường đường là một kiếm tiên, lâm vào tình cảnh thế này, ta đề nghị, ngươi trở về trồng rau nuôi lợn đi thôi. Kỳ thực, Lý quả phụ đầu thôn với ngươi rất xứng đôi.
Nhìn ông nông dân gắn mác kiếm tiên, Hải Quỳnh tiên tử từ tâm can có chút kháng cự.
Nghe Hải Quỳnh tiên tử nói vậy, Trương Đại Quốc cảm giác như bị giội một gáo nước lạnh, trong lòng lạnh lẽo, quả thật, quá lạnh. Đồng thời, hắn cảm giác như bị một vật gì đó xuyên qua ngực, đau, đau, rất đau.
- Nói cho ta biết phải đi như thế nào để đến gặp Lý Vân.
Trương Đại Quốc không thể tha thức được thái độ khinh thị của Hải Quỳnh đối với mình, trong cơ thế máu nóng sôi trào. Hắn muốn dẫm đạp con yêu quái kia, theo hắn nghĩ, nếu không phải vì con yêu quái nghiệt súc ấy, hắn và Hải Quỳnh tiên tử đã ở bên nhau. Là con yêu quái kia hoành hoành, mới tạo ra bi kịch ngày hôm nay của hắn.
Lý quả phụ? Đùa chắc, Trương Đại Quốc dù gì cũng là kiếm tiên, mặc dù vinh quanh năm đó đã mất, nhưng không có nghĩa là hắn buông tha cho tình yêu của mình.
- Ngươi như bây giờ, không phải đối thủ của hắn đâu. Ta khuyên ngươi, trở về đi
Hải Quỳnh tiên tử vẫn lạnh lùng như lúc đầu.
- Ta sẽ không trở về, trừ phi người đáp ứng làm tân nương của ta.
Trương Đại Quốc cố chấp nói
- Đây là địa chỉ, không biết cứ hỏi người đi đường.
Hải Quỳnh tiên tử không khuyên can nữa, ném cho hắn một tờ giấy. Tuy bay trong gió tuyết nhưng tờ giấy đã chuẩn xác rơi vào bàn tay thô to của Trương Đại Quốc.
Vô ý thức nhìn tờ giấy một lúc, Trương Đại Quốc thu lại.
Một lúc lâu sau, hắn nói:
- Hải Quỳnh tiên tử, nếu ta thắng, cô theo ta chứ?