Chương 11: Thập đại thần binh



- Ý ngươi là, có những huyết mạch thời Viễn Cổ, khi thức tỉnh đã thập phần cường đại?



Lý Vân truy hỏi



- Mà Hải Quỳnh là một trong số đó?



- Ừ, đúng là thế, Hải Quỳnh tiên tử cũng không phải là người mà chùa Bạch Mã chúng ta có thể khống chế được, cho nên, sự tình của nàng với chúng ta một chút cũng không quan hệ.



Lão hòa thượng lên tiếng mong chờ, lại vừa cười vừa nói.



- Nói thật, ta rất tán thành Hải Quỳnh tiên tử làm như thế, lúc này xác thực ngươi không nên biết quá khứ của mình, bởi vì ta cảm thấy, việc ngươi mất trí nhớ không hề ngẫu nhiên, mà…



- Là sao? Một âm mưu?



Lý Vân bắt đầu đi sâu vào câu chuyện, hỏi dồn:



- Hải Quỳnh biết, ngươi cũng biết đúng không? Ba năm nay bao nhiêu thời gian như thế, ngươi vẫn giả câm giả điếc, ngươi chơi đểu ta à.



- Ta không biết a.



Lão hòa thượng phất tay, lần thứ hai nâng chung trà, nhấp thêm một ngụm cho đỡ khô miệng.



- Đây chỉ là một trong những suy đoán của ta mà thôi.



Lão hòa thượng phân tích nói tiếp.



- Ngươi luân hồi chuyển thế, mỗi một lần đều tử vong, mỗi lần lại đại biểu cho một hành trình khác nhau. Một vạn năm thời gian này, ngươi chết lâu hơn là được sống, đến một trợ giúp cũng không có, là một phương thức tu luyện vô cùng gian nan. Thế nhưng ta xem qua Tam Thế Thư, những lần trước luân hồi, mọi việc đều rất thuận lợi, duy chỉ có lần này lại xuất hiện vấn đề, về tình về lý đều không hợp lý. Cho nên, ta mới cho rằng, lần này ngươi luân hồi có thể có kẻ xen ngang phá hỏng. Thế nhưng trong lục đạo luân hồi mà có thể quấy phá, quyết không phải chỉ là kẻ hư danh, thiên hạ ít càng thêm ít. Ta tỉ mỉ nghĩ kĩ, mà không tìm ra được kẻ hiềm nghi…



Lý Vân nghe vậy, không khỏi nhíu mày, theo như lời lão hòa thượng nói, chính mình tựa hồ bị người nào đó đâm cho nhát dao sau lưng.



- Có phải hay không là thù nhân của ta?



Lý Vân vô ý thức hỏi một câu.



- Chẳng lẽ trước đây ta đắc tội với kẻ nào có quyền năng thông thiên, hoặc con cháu hắn?



- Không biết.



Trí Hoằng đại sư nghiêm túc nói



– Trên thực tế, tư liệu về ngươi ta nắm giữ không nhiều, bất quá ta phải nhấn mạnh một câu, ngươi là một con đại yêu quái. Hi vọng ngươi có thể thuận lợi hoàn thành con đường mà mình định ra, ta rất xem trọng ngươi a.



- Hải Quỳnh liệu có biết cừu gia của ta hay không?



Lý Vân hỏi;



– Hải Quỳnh có lẽ biết tất cả.



- Có lẽ vậy…!



Lão hòa thượng nhàn nhạt nói



Dừng một lúc, Lý Vân tự dưng hứng thú, ngẩng mặt nhìn lão hòa thượng, cười nói:



- Ngươi nói ta là một con đại yêu quái, vậy ta hỏi ngươi, năm đó ta tại yêu tộc rất phong quang đúng không? Rốt cục có bao nhiêu lợi hại? Có phải hay không là chí tôn của yêu ma.



- Không biết…!



Lão hòa thượng bộ dáng vô trách nhiệm trả lời, mặc kệ hắn hỏi, hắn nói, chính là một từ không biết mà đáp. Đối với thể loại này, Lý Vân cũng không có biện pháp đối phó.



- Lão hòa thượng, ngươi cái gì cũng không biết, vậy ngươi biết cái khỉ gì? Ta xem ra, ngươi nên cải danh hiệu thành Tam Bất Tri đi.



Lý Vân thở phì phì nói, lão hòa thượng im re.



- Hừ!!!



Lý Vân mạnh giọng



– Lão hòa thượng, ta với ngươi tuyệt giao. Ta hỏi gì ngươi cũng không nghe không biết, quả thực là vũ nhục ta a. Được, ta chốt hạ câu cuối. Trình độ tiếp cận boss như Hải Quỳnh tiên nữ, còn mấy tên. Những kẻ mạnh như vậy có hay không làm hỗn loạn xã hội loài người?



- Cái này…



Trí Hoằng đại sư nghẹn ngào nửa ngày:



– Ta cũng đâu có biết nhiều đến thế, chúng ta là chùa Bạch Mã, cũng không phải chùa Vạn Năng a.



- Vậy chắc chắn có nơi biết.



Lý Vân lèo lái



Trí Hoằng mặt già ửng đỏ:



- Cái này, thật ra cũng không biết…



Lý Vân tâm lạnh lòng nguội hơn nửa, xem ra hắn cũng đánh giá hơi cao chùa Bạch Mã rồi



Lý Vân nguyên bản cũng không quan tâm mấy chuyện này, thế nhưng lão hòa thượng lại phân tích cho hắn vài thứ, hắn không thể không chấn kinh.



Hắn đối với tu thành chính quả không nhiều hứng thú lắm, chỉ là nghĩ hiện tại cuộc sống cũng không tệ, bình thản mà chân thực, hắn không hề hi vọng cuộc sống này bị người khác quấy rầy.



Trí Hoằng đại sư nhìn khuôn mặt hắn một lúc, sau đó than thở:



- Ngươi cũng không cần lo lắng, kỳ thực ta cũng giống ngươi, vốn cho rằng Viễn Cổ huyết mạch khi thức tỉnh có thể bị khống chế, chí ít là chúng ta có thể giữ yên ổn xã hội loài người, ổn định cuộc sống, nhưng là bây giờ xem ra, huyết mạch từ thời Viễn Cổ vẫn có vài thứ mà chúng ta không cách nào kiểm soát. Đương nhiên thể loại như vầy trong số Tiên, Yêu cũng hữu hạn.



Nói xong câu đó, Trí Hoằng đại sư lần thứ ba nâng chén uống.



Một lúc lâu sau, ông ta mới mở miệng:



- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, cửu vĩ hồ kia có phải có Thần Nông Xích, ai…..



Vương Trân Trân có Thần Nông xích không phải là chuyện tốt sao? Lão hòa thượng vì sao thở dài? Lý Vân không tài nào giải thích được hàm ý trong câu nói của lão hòa thượng, mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn lão hòa thượng.



Trí Hoằng đại sư ngón tay khẽ nhúc nhích, thân thể run rẩy một chút, trên mặt mơ hồ lộ ra một chú hàn khí:



- Thời xa xưa, có thập đại thần binh lợi khí, trừ Thần Nông xích ra, còn có Thiên Tinh, Hổ Phách, Thái Hư, Phệ Hồn, Thần Vũ, Phượng Hoàng, Kinh Tà, Thập Phương Câu Diệt, Thiên Tru… Thập đại binh khí vô cùng lợi hại, đều xuất hiện cùng lúc. Nói cách khác, nếu Thần Nông xích xuất hiện, nghĩa là những thần khí còn lại cũng sẽ lần lượt xuất hiện, đây còn không biết là chuyện tốt hay xấu đây.



Trong chớp mắt, Lý Vân cảm thấy dường như lão hòa thượng tỏ ra sợ hãi.



Lý Vân lẳng lặng nhìn khuôn mặt hơi phát hoảng, thân thể có chút mập mạp của Trí Hoằng đại sư, nghiêm túc hỏi:



- Lão rốt cục đang lo lắng điều gì, ta xem ra, huyết mạch Viễn Cổ thức giấc cũng chẳng bao nhiêu lợi hại, ta còn chưa thấy tên nào có thể chống đạn, kháng bom, sống trước bom nguyên tử? Ta thấy không có ai? Ngay đến ta cũng cảm thấy không được nữa là.



Trí Hoằng đại sư không có trả lời vào vấn đề ngay, mà chậm rãi đứng dậy, hơi nghiêng người về phía Lý Vân, thấp giọng nói:



- Thập đại binh khí không hề đơn giản, nếu như xuất thế, mọi chuyện không tốt như ngươi nghĩ đâu.



Trong mắt ông tràn ngập lo lắng:



- Thập đại binh khí xuất hiện, ý nghĩa là trần thế có kiếp nạn lớn. Năm đó Phương đông Tiên Yêu hai tộc bảo tồn huyết mạch thì phương tây Thần Ma cũng không cam chịu lạc hậu, ta cảm giác, Tiên Yêu và Thần Ma ân oán vẫn từ lúc đó dây dưa không dứt.



Trước đây Trí Hoằng đại sư nói với hắn qua những lời này, lẽ ra, trải qua các kiếp nạn, Tiên Yêu Thần Ma sớm nên hiểu chuyện. Nếu bọn họ còn đánh nhau, thiên địa tiếp tục bị hủy hoại, cuối cùng sẽ hủy diệt. Lẽ nào thiên nhân suy tàn, thần lực suy giảm, còn chưa đủ để bọn họ sáng mắt? Lý Vân quả thực không hiểu.



- Chỉ là suy đoán của ta thôi.



Trí Hoằng đại sư ngồi thẳng lại, uống thêm chút trả, rồi tiếp tục:



– Chỉ mong đây là ta buồn lo vô cớ



Trí Hoằng đại sư âm thanh có chút thê lương, làm không khí trong phòng nhất thời trở nên trầm trọng. Hai người yên lặng nhìn nhau, không ai nói câu nào.



Thật lâu sau, Trí Hoằng đại sư ngẩng đầu nhìn Lý Vân, nói:



- Lý Vân, giúp ta một việc được không?.


Tuyệt Thế Hảo Yêu - Chương #47