Lý Vân một ngụm ăn vài cái bánh bao, chẳng thèm nhai cứ trực tiếp nuốt xuống. Xong việc, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Trân Trân nói rằng:
- Trân tỷ, nói thật, ta cũng không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra. Tất cả đều mạc danh kỳ diệu như thế.
- Vậy là sao?
Vương Trân Trân nghe vậy, nổi lên hứng thú bèn ngồi bên cạnh nghe Lý Vân nói.
- Ta không nhận ra Hải Quỳnh, là nàng tự mình tìm đến, xong rồi nói là vợ chưa cưới của ta. Ta ban đầu còn tưởng nàng bị bệnh tâm thần, ra sức đánh đuổi nàng.
Lý Vân nửa thật nửa giả chém gió
- Thật?
Vương Trân Trân nghe vậy, vẻ mặt hòa hoãn hơn nhiều.
- Đương nhiên là thật, tối hôm qua chị không thấy sao? Khi xuống lầu sắc mặt cô ấy rất khó coi, gần như bị ta mắng đến phát khóc.
Lý Vân nói dối mặt không biến sắc. Bất quá cô nàng chảy nước mắt là thật, nhưng không hẳn như hắn nói mà thôi.
- Ừ…!
Vương Trân Trân nhẹ giọng trả lời một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Vân hỏi:
- Ngươi không nói với nàng cái gì đó chứ?
- Nói cái gì?
Lý Vân lần thứ hai ực một phát xuống bụng thêm một cái bánh bao
- Trân tỷ, bánh bao hôm nay ngon thật, không tệ, ta thích a.
- Là cái đó, chính là chúng ta lúc ấy ấy…
Vương Trân Trân mặt hơi hồng lên, xấu hổ, thật sự không hề giống với một cô nàng thuộc họ hồ ly tinh.
- Chúng ta thế nào ấy nhỉ?
Lý Vân tựa hồ vẫn chưa hiểu vấn đề
- Chúng ta bình thường a, nói đi nói lại, ta cùng tiên nữ cũng không có nói đến chuyện ta và chị xảy ra chuyện gì. Thế rốt cuộc nàng muốn nói đến chuyện gì?
- Không có việc gì. Mà quên mất, cậu no chưa, ta múc giúp cậu chén canh nhá?
Vương Trân Trân vội vàng lảng sang chuyện khác, tựa hồ tìm cách trốn tránh trọng tâm câu chuyện
Lý Vân đang đà chén, cũng không có tâm tư hỏi tới cùng. Mà căn bản hắn cũng chả quan tâm.
…
…
Tiên nữ từng nói sẽ còn qua đây, thế nhưng đã qua một thời gian khá lâu, Lý Vân vẫn không có gặp lại nàng lần nữa. Cũng chẳng biết tại sao, Lý Vân trong lòng cũng chờ mong nàng trở lại. Nói thật ra, tiên nữ có vài địa phương trên cơ thể khà là hợp nhãn.
Không có tiên nữ quấy rối, Lý Vân trải qua những ngày gió êm bể lặng. Bên phía Nhâm Cường cũng có những ngày yên bình, chỉ thương cảm mỗi Linh Yêu suốt ngày phải ở bên Nhâm Cường âm thầm bảo hộ nhưng lại không có địch nhân nào tập kích. Dùng một câu nói khá thích hợp trong lúc này là: “lão tử lại làm việc vô ích”. Hỏa Yêu Vương Đại Sơn tựa hồ rất thỏa mãn cuộc sống hiện tại, có ăn, có ở, còn có công việc để làm. Rất an nhàn, rất mãn nguyện. Bất quá hắn vẫn ao ước được như lão đại Lý Vân, bởi vì bà chủ suốt ngày gián tiếp giao công việc cho hắn, chả bao giờ gặp mặt hắn nói chuyện gì.
Nháy mắt lại một thời gian dài nữa trôi qua, Lý Vân đã sớm sắp xếp mọi công việc cuối tuần. Hắn dự định đi chùa Bạch Mã tìm lão hòa thượng, hắn phải hỏi xem có phải lão làm cho Hải Quỳnh đổi ý hay không?.
Tuy rằng trước đó Hải Quỳnh đã chối, nhưng Lý Vân không tin, hắn phải đi hỏi một chút xác thực lại lần nữa. Nếu đúng sự thật, tên hòa thượng này quả thật chơi khăm hắn quá.
Cuối tuần là lúc chùa Bạch Mã đèn nhang nhộn nhịp nhất, Lý Vân đã đợi khá lâu mà khách hành hương mãi vẫn không giảm bớt. Thời đại càng phát triển, tâm con người ta càng trống rỗng, một số đem việc kính Phật làm tín ngưỡng, không thì cũng là một số người ngoại đạo đến tìm sự an ủi trong tâm lý, thậm chí cả phú thương và quan chức cũng không ít.
Ở chỗ này dâng hương, phần nhiều là dân tứ xứ, sau đó là đến quan viên và kẻ làm ăn. Mỗi người đi trong lòng đều có tính toán của mình, một ít chẳng qua vì lương tâm cắn rứt, một số thì muốn phật pháp giảm bớt tội lỗi họ phạm phải.
Lý Vân cũng chẳng biết thế nào là quan, có điều hắn biết nhìn người. Một quãng đường, mà hắn gặp đến năm sáu thằng già, bụng phệ, tuổi phải trên tứ tuần, vẻ mặt thì hống hách, y như mấy thằng nhà giàu mới nổi, nhìn qua là biết mấy tên đó chả biết dân chúng xung quanh khổ cực ra sao. Lý Vân lúc này còn có chuyện trọng yếu, chả hơi đâu để ý lũ sâu mọt ấy.
Trực tiếp đi tới Đại Hùng bảo điện, Lý Vân phát hiện trong đó cũng thờ phụng phật Thích Ca Mâu Ni, dược sư phật cũng A di đà Phật, thêm vào là mười tám vị la hán, đều là đồ thủ công mỹ nghệ. Tất cả trông rất sống động, dù là hắn chỉ đứng trước cửa cũng đã cảm nhận thấy một sự uy nghiêm vô hình bao trùm lấy.
- Lý thì chủ, sư tôn biết ngài tới nên cho ta tới tiếp người.
Đột nhiên phía sau Lý Vân vang lên một âm thanh của một tiểu hòa thượng
Lý Vân không nói lời nào, gật đầu ý bảo hắn đi trước dẫn đường.
Đi tới sau hậu viên, phía sương phòng, Lý Vân nhìn thấy Trí Hoằng hòa thượng. Lão hòa thượng tại chùa Bạch Mã thân phận tôn quý, nhưng lại không thấy ông ấy mặc tăng bào, thân mình nguyên một dàn hàng hiệu, vóc người thì như bị bệnh béo phí, người không biết còn tưởng đây là người đến dâng hương kính phật.
- Tuệ Viễn, ngươi lui đi, nhớ kỹ, không được ta cho phép, cấm không được kẻ nào tới hậu hoa viên.
Trí Hoằng hòa thượng căn dặn một tiếng
- Sư tôn yên tâm, đích thân con sẽ canh giữ ở hậu viên.
Tuệ Viễn đáp lại, hành lễ rồi lui ra ngoài.
Mắt gặp tình cảnh như thế, Lý Vân chân mày hơi nhíu, xem bộ dạng này, tựa hồ lão hòa thượng đã biết ý đồ đến đây của hắn. Phải nói là có lẽ ông ta đã gặp tiên nữ Hải Quỳnh.
- Tiểu tử, ngồi đi.
Lão hòa thượng nói một tiếng, rồi trầm giọng nói tiếp.
- Ta biết mục đích ngươi đến tìm ta, bất quá…
Lý Vân lẳng lặng nhìn lão hòa thượng, biết chắc chắn ông ta còn nói nữa, cũng không chen vào, chờ xem ông ta nói gì
Dừng một lúc, Trí Hoằng đại sư lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Tiên tộc nữ nhân đã đến tìm ta…
Sau một lúc lâu lại nói tiếp:
- Nàng thật sự là vợ chưa cưới của ngươi, điểm này ta không hề gạt ngươi đâu.
Nghe lão hòa thượng vừa nói như vật, nét mặt Lý Vân bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng không khỏi sóng trào cuộn dâng, hắn cuối cũng từ người khác mà biết được sự thực trong lời nói của Hải Quỳnh. Nhưng từ đó hắn lại hoang mang, sao mình là yêu quái, lại có thể có vợ chưa cưới là tiên nữ, tuy rằng Hải Quỳnh nói hắn đã từng cứu nàng, thế nhưng Lý Vân không cảm thấy đây là lý do chuẩn xác. Hắn không tin chuyện tình lấy thân báo đáp ân tình tồn tại, hơn nữa cũng do hắn nghĩ Hải Quỳnh không phải loại tiên nữ hành xử theo cảm xúc.
Cùng Hải Quỳnh tiếp xúc vài lần, Lý Vân nghĩ rằng nàng phải là loại phụ nữ tương đối lý tính, thuộc loại nữ cường nhân, cho nên, lấy thân báo đáp không thể xuất hiện.
Lý Vân không khỏi cau mày hỏi:
- Chuyện này, ngươi biết được những gì, có thể nói toàn bộ cho ta biết được không. Hải Quỳnh luôn lẩn tránh các câu hỏi về quá khứ của ta, vậy hòa thượng ngài phải cho ta biết chứ? Hòa thượng ngươi quá xấu đi, đã không nói thì thôi, phải để người khác nói chứ? Rốt cuộc mấy người muốn làm cái gì hả?
- Không phải. Tiểu tử ngươi không hiểu, sự tình của Hải Quỳnh tiên tử ta không hề liên quan.
Trí Hoằng đại sư miệng nhấp miếng trà, cười khổ một tiếng nói tiếp.
- Huyết mạch Viễn Cổ lần lượt thức tỉnh, cũng không phải cái nào chúng ta cũng khống chế được, và cũng không phải cái nào cũng mất lực lượng thời toàn thịnh, vẫn còn có vài ngoại lệ a.