Sau khi theo Vương Trân Trân đi tới gian phòng của nàng, Lý Vân vô ý thức tại bên trong quét vài lần. Trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, thậm chí có chút ấm áp. So với căn nhà nhỏ bé của hắn thì hơn rất nhiều.
Thử khởi động máy vi tính một chút, nhưng lại không cách nào khởi động được, đồng thời xuất hiện tiếng kêu khác lạ. Bằng trực giác, Lý Vân cho rằng bộ nhớ cứng đã xảy ra vấn đề.
Vương Trân Trân tìm được một cái tua vít, Lý Vân thành thạo mở cây máy, sau mấy lần rút ra đâm vào bộ nhớ cứng, máy móc đã khởi động như thường. Trục trặc cứ như vậy được giải quyết. Toàn bộ quá trình, Vương Trân Trân vẫn ghé mắt nhìn Lý Vân. Nàng phát hiện thời điểm người đàn ông này chăm chú làm việc, kỳ thực rất là quấn hút.
- Tiểu Lý, cảm ơn cậu a. Qua đây ngồi đi, ta đã giúp cậu pha một chén hồng trà rồi đó.
Vương Trân Trân nhiệt tình bắt chuyện, Lý Vân mỉm cười cũng không có nhiều lời tiến tới phòng khách tại trên ghế sa lon ngồi xuống.
Sau khi đem nước trà đưa cho Lý Vân, Vương Trân Trân thuận thế ngồi ở bên cạnh hắn. Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt nhất thời xông vào xoang mũi. Lý Vân nâng chén trà lên, khẽ nhấp một cái, lập tức hỏi:
- Trân tỷ, công ty dự định lúc nào khai trương vậy?
- Cũng sắp rồi.
Vương Trân Trân nhẹ nhàng cười, đột nhiên hỏi:
- Tiểu Lý, tối hôm qua cậu có nghe thấy tiếng động gì không?
Tiếng động? Lý Vân sững sờ một chút, âm thầm suy nghĩ, muốn nói động tĩnh hả? Trong cái sân này cho tới bây giờ chưa từng yên tĩnh. Thanh âm nam nữ hoan ái, âm thanh cãi nhau, thậm chí là thanh âm nấu cơm… Nhiều tiếng không dứt bên tai.
- Tối hôm qua không có ai đến tìm cậu à?
Vương Trân Trân hỏi.
- Không có...!
Lý Vân vội vàng phủ nhận. Ngược lại hắn lập tức hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ, không phải là Tần Suất tối hôm qua tiến vào bị nàng trông thấy chứ?
- Thật không có?
Vương Trân Trân vừa cười vừa nói:
- Không phải là bạn gái nhỏ của cậu đêm khuya qua đây chứ. Hắc hắc, đùa thôi mà. Cậu chớ để ý a!
Lý Vân nghe vậy, nhất thời buông lỏng một hơi. Nghe Vương Trân Trân nói như vậy, đã có thể loại bỏ khả năng Tần Suất bị thương bị nàng nhìn thấy. Ổn định một chút tâm tình, Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói ra:
- Trân tỷ, ta không có bạn gái thật mà, cô gái lần trước tới tìm ta, ta cùng nàng chỉ là có quan hệ bạn học thôi.
- Thật không có à.
Vương Trân Trân ý vị thâm trường nói:
- Đàn ông tốt như cậu, hẳn là phải có bạn gái mới đúng.
- Ha ha...!
Lý Vân cười khan một tiếng nói:
- Ta á không đẹp trai, lại không có tiền, cũng không biết theo đuổi con gái, làm sao có cô gái nào để ý ta chứ?
Tuy nói như vậy, nhưng Lý Vân cũng không cảm giác mình quá thất bại.
Bởi vì ở trong lòng hắn, vẫn cảm thấy chính mình cùng những cô gái có gì đó không giống nhau. Đạo bất đồng sinh ra tương khắc. Có cơ hội mà nói, tìm một nữ yêu quái xinh đẹp lại là một lựa chọn hay.
Đáng tiếc a, lâu như vậy, trừ gặp được linh yêu Tần Suất ra, hắn vẫn chưa thấy qua một đồng loại nào khác.
- Đó là do các nàng không biết nhìn hàng…Khái khái, ý ta là, các nàng không biết thưởng thức cậu.
Vương Trân Trân nghiêng đầu nhìn Lý Vân nói tiếp:
- Đàn ông giống như cậu, không thể chỉ xem bề ngoài, mà phải tỉ mỉ thưởng thức, càng thưởng thức càng có mùi… Như vậy đi, để ta làm bạn gái của cậu cho tốt.
Vương Trân Trân đột nhiên vui đùa nói.
Lý Vân sững sờ một chút, lập tức cười nói:
- Ta hằng ngày đều tắm a, như thế nào lại có mùi?
- Đi chết đi!
Vương Trân Trân giả bộ tức giận:
- Cái tên tiểu tử này, không có một điểm thú vị nào cả.
Lý Vân khẽ cười một tiếng, đột nhiên lớn mật hỏi:
- Trân tỷ, chị dường như thật không đem ta làm một người đàn ông a? Cô nam quả nữ, không sợ chính mình bị thiệt à.
- Thôi đi…cậu là cái loại có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, tin rằng cậu cũng không dám làm cái gì.
Vương Trân Trân khuôn mặt hơi đỏ lên.
Dừng một lát, nàng đem mặt tiếp cận qua, cặp mắt ngập nước nhìn Lý Vân, trên mặt một mảnh vui đùa:
- Tiểu Lý, cậu thấy Trân tỷ là người như thế nào?
Trong khoảng thời gian gần đây, nàng tựa hồ rất thích cùng Lý Vân vui đùa như vậy. Có chút ít mập mờ, nhưng lại không quá phận.
Lý Vân vẻ mặt thành khẩn nhìn chằm chằm nàng, sau đó vừa cười vừa nói:
- Là một người chủ cho thuê nhà rất nhiệt tâm!.
- Đi chết đi.!
Vương Trân Trân khẽ cáu một tiếng, tựa hồ đối với câu trả lời của Lý Vân không hài lòng cho lắm.
Đúng lúc này, điện thoại của Lý Vân đổ chuông, nghe nhạc chuông niệm kinh kia cũng biết là lão hòa thượng gọi qua đây. Tiếng chuông kia chính là hắn tự mình download từ trên mạng về điện thoại đi động của mình.
- Trân tỷ, ta có việc đi trước, khi nào có việc chị cứ việc gọi ta a.
Lý Vân xem chừng lão hòa thượng gọi điện thoại cho mình, hẳn là sự tình tối hôm qua.
Loại chuyện này cũng không dám để cho Vương Trân Trân biết.
…
…
Điện thoại quả nhiên là lão hòa thượng gọi tới, hắn tại trong điện thoại báo cho Lý Vân biết 10’ nữa hắn sẽ tới phòng. Để cho Lý Vân biết trước mà chuẩn bị một chén hồng trà.
Lý Vân vừa lúc không có nước sôi, liền từ phòng của nữ chủ nhà xách một bình.
Mấy phút đồng hồ sau, lão hòa thượng quả nhiên đúng hẹn tới. Xem thần sắc của hắn cũng biết sự tình tối hôm qua không nhỏ. Vấn đề hẳn là rất khó giải quyết.
Quả nhiên, sau khi đóng chặt cửa phòng lại, Trí Hoằng đại sư đặt mông ngồi trên mép giường, con ngươi dừng ở trên người Lý Vân, trầm giọng nói:
- Thế cục bất ổn, vấn đề khó giải quyết rồi đây.
Nhìn chiếc giường của mình đang đung đưa qua lại, Lý Vân trắng mắt liếc lão hòa thượng, nói:
- Ngươi có thể ăn kiêng một chút không? Ngươi nên giảm béo đi, không cái giường của ta sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi sức nặng của ngươi.
- Ân, trà tốt!
Lão hòa thượng tiện tay cầm lấy chén trà để trước mặt, khẽ nhấp một cái, nói sang chuyện khác, che dấu xấu hổ của bản thân. Đừng giỡn chứ, trong mấy năm nay, hắn đang ra sức giữ trọng lượng cơ thể mình sao cho bình ổn nhất. Lẽ ra đối với người tu phật như hắn, không thể xuất hiện chuyện như vậy. Có thể trên thực tế, trọng lượng cơ thể hắn xác thực đang tăng nhanh.
Trí Hoằng đại sư cũng không muốn tăng cân, để cho Phật tổ lão nhân gia biết thì lại mang tội.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng rượu thịt vẫn ăn đều đều. Rượu thịt mặc dù ăn nhiều, nhưng trong lòng vẫn có Phật.
Ánh đèn chiếu sáng lông mày Trí Hoằng đại sư, tất cả đều đã trắng muốt, giống như lông mi vốn trắng sẵn vậy. Lý Vân kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Trí Hoằng đại sư, ngữ khí trở nên nghiêm túc:
- Tần Suất trở về nói, có Yêu tộc tham gia? Là thật sao? Ngươi cũng đã biết đối phương là Yêu tộc?
- Ân, Tần Suất không có nói sai, thật có Yêu tộc tham dự, chi tiết về đối phương ta cũng không có điều tra rõ ràng, chỉ biết hắn rất lợi hại.
Trí Hoằng đại sư trầm giọng nói:
- Có thể là đối thủ của ngươi đấy.
Lời này vừa nói ra, trong phòng tựa hồ xuất hiện một cỗ áp lực vô hình, làm cho Lý Vân hô hấp có chút khó khăn.
Sau khi biết được lão hòa thượng, rồi cùng nhau xử lý rất nhiều sự kiện linh dị, đều là rất nhẹ nhàng. Chí ít, thái độ của lão hòa thượng chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Lão hòa thượng đã từng đánh giá hắn rất lợi hại.
Về phần lợi hại như thế nào, hắn cũng không biết.
Nhưng hôm nay, hắn lại đánh giá địch nhân rất lợi hại.
Bởi vậy có thể thấy được, đối thủ không tầm thường.
- Nếu vấn đề rất khó giải quyết, vì sao chùa Bạch Mã không đi xử lý…Cần phải tìm một yêu quái như ta?
Lý Vân bất mãn hỏi.