Người Mạnh Nhất Lâm Gia Là Ta (2)


Người đăng: joker97

Thiếu niên đầu trọc hai tay liên tiếp tung quyền về phía Lâm Thiên, Lâm Thiên
vốn định kế cũ làm lại thế nhưng tên này so với tên Lâm Phong kia khôn ngoan
hơn rất nhiều. Thiếu niên đang cùng Lâm Thiên thi đấu là Lâm Trọng, cảnh giới
cũng giống như Lâm Phong Luyện Thể Tứ Trọng.

Lâm Trọng hắn rất thông minh, không có giống như Lâm Phong mù quáng tấn công
mà luôn để ý mép của võ đài. Lâm Trọng hắn cứ đứng ở giữa võ đài, Lâm Thiên
không có tấn công liền cả hai hình thành thế trận vô vị. Bên dưới võ đài mọi
người lớn tiếng

"Lâm Thiên, sao ngươi không chịu đánh vậy?"

"Thằng hèn Lâm Thiên, có giỏi thì tấn công đi!"

...............................................................................................................................................................................

Lâm Thiên đối với những lời kia đều không để vào tai, thế nhưng hắn cũng cần
kết thúc nhanh trận đấu này để còn đi làm một giấc. Mấy ngày hôm trước hắn
ngày đêm tu luyện thế nên hôm nay hai mắt thâm cuồng tựa như gấu trúc, ai
không biết còn tưởng hắn bị ai đánh cho hai mắt thâm lại. Lâm Thiên tiến về
khu vực trung tâm, che miệng ngáp một cái.

Lâm Trọng hùng hổ lao tới đánh ra một quyền, muốn đem cái bộ dạng ngứa mắt kia
của Lâm Thiên đánh cho bay ra khỏi võ đài. Lâm Thiên xem thường nhìn một cái,
xoay người dùng gót chân đá lên gạt quyền của Lâm Trọng ra, đồng thời xoay
người thêm một vòng nữa tung một cước sút mạnh vào đầu Lâm Trọng.

Lâm Trọng bị Lâm Thiên đánh cho ngã lăn ra, hai tay ôm phần đầu bên trái kêu
lên đau đớn. Lâm Tùng tuyên bố

"Lâm Thiên chiến thắng!"

Đám đông phía dưới im lặng như tờ, người nào người nấy đều hai mắt trợn tròn
nhìn Lâm Thiên đang che miệng ngáp ngủ. Động tác vừa rồi của Lâm Thiên nhanh
vô cùng, nhanh tới mức một số người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy
Lâm Thiên đánh cho Lâm Trọng ngã lăn trên mặt võ đài. Lâm Trọng rõ ràng thực
lực Luyện Thể Tứ Trọng, Lâm Thiên lại có thể trong chớp mắt hạ gục Lâm Trọng,
như vậy rốt cuộc Lâm Thiên hiện giờ là cái cảnh giới gì?

"Khá lắm! Trên cả Luyện Thể Tứ Trọng, tiểu tử này đúng là tiểu quái vật mà",
Lâm Thiên Hùng hài lòng vuốt râu một cái. Trái với vẻ hài lòng của Lâm Thiên
Hùng, Lâm Thanh đầy vẻ tức giận, hai tay nắm chặt, mắt nổi rõ mạch máu. Lâm
Thiên lúc đi xuống võ đài, đặc biệt liếc qua Lâm Thanh một cái rồi cười khẩy.
Lâm Thanh nhìn thấy biểu hiện này của Lâm Thiên lại càng thêm phẫn nộ, tay bóp
một cái, cái tay ghế liền bị bóp nát vụn.

Trận đấu tiếp theo là của một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng, trong phạm vi Lâm gia
nàng chính là người xinh đẹp nhất. Tóc đỏ như ngọn lửa, dài đến hông, bay
trong trong gió. Lâm gia hậu bối, nàng là người đẹp nhất cũng là người lạnh
lùng nhất. Cách đây ba năm, Lâm Thiên đã từng một lần tỏ tình với nàng. Hắn dù
sao cũng chỉ là con nuôi, đối với người trong Lâm gia chẳng có một chút máu mủ
gì cả. Lâm Thiên lại cùng thiếu nữ nàng cùng tuổi, hắn từ khi còn nhỏ đã vô
cùng thích nàng.

Thiếu nữ này tên là Lâm Phụng Nhi, con gái của đại bá Lâm Thiên. Lâm Phụng Nhi
từ nhỏ tính cách ít nói, lại vô cùng lãnh khốc. Nàng xinh đẹp như vậy nhưng
hoa hồng thường có gai, phàm là kẻ nào tỏ tình với nàng đều bị đánh cho một
trận thừa chết thiếu sống, Lâm Thiên cũng không phải ngoại lệ. Lâm Phụng Nhi
từ nhỏ lúc nào cũng chỉ luyện võ, thiên phú của nàng đem so với Lâm thiên còn
cao hơn. Năm nay nàng mười năm tuổi thế nhưng đã là Luyện Thể Thất trọng, là
một trong ba người mạnh nhất Lâm Gia trong đám hậu bối.

Ba người mạnh nhất trong đám hậu bối của Lâm gia là Lâm Phụng Nhi, Lâm Sơn và
Lâm Hán. Lâm Sơn là đại ca của Lâm Mãnh, nhi tử của Lâm Thanh. Trong ba người,
người còn lại là Lâm Hán, ca ca của Lâm Phụng Nhi. Lâm Hán tuy là ca ca của
Lâm Phụng Nhi thế nhưng hắn thiên phú thua kém Phụng Nhi rất nhiều, năm nay đã
mười bảy tuổi nhưng vẫn chỉ là Luyện Thể Thất Trọng, cùng Phụng Nhi xem như là
ngang nhau.

Trận đấu này Lâm Phụng Nhi sẽ đấu với Lâm Tiêu, một tên cảnh giới Luyện Thể Tứ
Trọng. Trận đấu còn chưa bắt đầu thế nhưng Lâm Tiêu kia đã xin thua, đối đầu
với Lâm Phụng Nhi chính là nên nhận thua sớm là hơn. Lâm Thiên vốn đang muốn
làm một giấc thế nhưng vừa mới leo lên cành cây thì thanh vang vọng không gian
lại vang lên

"Trận tiếp theo Lâm Thiên đấu với Lâm Mãnh"

Lâm Thiên nghe đến cái tên "Lâm Mãnh", miệng liền cười khẩy một cái, ánh mắt
cũng thay đổi, không còn cái bộ dáng ngái ngủ nữa mà nhảy xuống đất đứng khởi
động chân tay một chút rồi bước lên võ đài. Lâm Thiên lúc này bộ dạng tựa hồ
mãnh thú khát máu, đi qua chỗ Lâm Thanh còn đặc biệt khinh bỉ cười một cái
"Lâm Thanh, xem ta phế nhi tử của ngươi!".

Hai người bước lên võ đài, đối diện Lâm Mãnh, Lâm Thiên cười gằn một cái. Lâm
Mãnh ban nãy có xem qua hai trận đấu của Lâm Thiên liền cảm thấy Lâm Thiên
thực lực tuyệt đối không tầm thường. Lâm Tùng vừa mới hô trận đấu bắt đầu Lâm
Thiên lập tức trước mặt Lâm Mãnh biến mất, hắn cười khẩy một cái trước mặt Lâm
Mãnh xuất hiện tung một quyền toàn lực vào đan điền của Lâm Mãnh

"Tiểu súc sinh, để ta phế ngươi như phụ thân ngươi năm đó phế ta"

Một quyền vào đan điền chấn cho đan điền vỡ nát, tiếp đó hắn hai tay túm vào
đầu Lâm Mãnh giật mạnh xuống, phía dưới đầu gối đưa lên. Lâm Mãnh bị Lâm Thiên
lên gối, mặt mũi máu me be bét.

"Đừng gục sớm quá nhé, ta chơi còn chưa đã tay" - Lâm Thiên cười

Lâm Thiên hai tay túm cổ áo Lâm Mãnh tung lên không trung, đợi Lâm Mãnh rơi
xuống vừa tầm hắn liền cười khẩy

"Lâm gia - Thập Bát Quyền"

Lâm Thiên chỉ trong nháy mắt đem toàn bộ mười tám quyền đánh lên người Lâm
Mãnh, tiếp đến hắn xoay người tung một cước đem Lâm Mãnh sút văng ra ngoài,
bức tường thường ngày vững chắc là thế nay lại bị Lâm Mãnh bay xuyên qua. Lâm
Mãnh hai mắt trắng dã nằm im bất động, đảm bảo không chết cũng bị trọng
thương.

Lâm Sơn phẫn nộ vô cùng, hắn đạp mạnh một cái xuống đất, toàn thân lao thẳng
về phía Lâm Thiên, tay phải nắm thành hổ quyền, giọng hét lên như gầm

"Muốn chết!!"

Lâm Thiên khinh bỉ nhìn Lâm Sơn một cái, hắn toàn thân phát ra tiếng tựa như
rồng hô hấp, tay cong thành long trảo cùng hổ quyền của Lâm Sơn tranh phong.
"Ngao....!!", "Grao!!!", long ngâm cùng hổ gầm vang lên, cả hai đều bị đánh
lui về sau năm bước.

"Luyện Thể Thất Trọng? Lâm Thiên là Luyện Thể Thất Trọng?"

Lâm Thiên Hùng phấn khích vô cùng, phấn khích đến nỗi đứng bật dậy thốt lên.
Lâm Sơn hừ lạnh một tiếng mắng

"Lâm Thiên ngươi tỷ thích cùng với người trong gia tộc lại ra tay độc ác như
vậy, ngươi còn có nhân tính?"

"Độc ác? Nhân tính? Ta như bây giờ đều là do phụ thân ngươi dạy ta" - Lâm
Thiên cười lạnh

"Lâm Thiên, ngươi đừng có ăn nói xằng bậy. Cha ta thì có liên can gì đến phế
vật nhà ngươi?" - Lâm Sơn hai mắt nheo lại

"Hừ, ba năm trước ta nhận được thư của Lâm Phụng Nhi hẹn gặp ta tại vách núi,
ta liền bán mạng chạy đến. Khi ta vừa mới tới nơi thì thấy Lâm Phụng Nhi một
mình đứng bên vách núi. Ta trong lòng vui mừng vội vàng chạy tới chỗ nàng thì
sau lưng liền bị người ta đánh lén. Ngươi có muốn nếm thử cảm giác trong nháy
mắt dính toàn bộ mười tám quyền của cường giả Chiến Tông Hậu Kỳ?" - Lâm Thiên
giọng nói đầy căm phẫn

Lời vừa rồi liền khiến Lâm Thanh mặt biến sắc, Lâm Thiên Hùng cũng quay mặt đi
chỗ khác. Lâm Phụng Nhi quay người bỏ đi nhưng nàng còn chưa kịp bỏ đi thì Lâm
Thiên đã gào lên

"Đứng lại! Lâm Phụng Nhi, trước đây là ta quá mù quáng, quá thích ngươi, lúc
nào cũng nghĩ ngươi là một cô nương tốt, hàng ngày còn làm cái việc ngu ngốc
cầu xin ông trời cho ta sau này có thể cùng ngươi thành thân. Vậy mà ngươi lại
cùng Lâm Thanh thông đồng hãm hại ta, ta đã nhìn lầm ngươi."

Lâm Phụng Nhi hai tay lau nước mắt, nàng năm xưa câu kết cùng Lâm Thanh chẳng
qua chỉ vì Lâm Thanh hứa sau khi xong chuyện sẽ mua cho nàng một thanh linh
khí. Lâm Thiên sau khi từ cõi chết trở về liền giả vờ mất trí nhớ che mắt
thiên hạ, Lâm Thanh cũng đã quá chủ quan không giết hắn diệt khẩu để hắn hôm
nay đứng đây vạch trần tất cả.

Lâm Thanh phẫn nộ tột cùng, đích thân xuất thủ, một cái hổ quyền mang theo lực
lượng khủng bố vô cùng."Graooo!!!", "Ngaooo", long ngâm cùng hổ gầm lại vang
lên, chặn lại Lâm Thanh chính là Lâm Khang. Lâm Khang sát khí đùng đùng ánh
mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Thanh

"Lâm Thanh, ta thật không ngờ ngươi lại đối với một đứa trẻ ra tay tàn độc như
vậy. Ta thân là ca ca, hôm nay phải dạy dỗ ngươi!"

Lâm Khang vừa dứt lời liền tăng cường thực lực đánh cho hổ quyền của Lâm Thanh
bay lại về phía sau, xương bàn tay nát vụn. Lâm Thanh chỉ là Chiến Tông cảnh
giới Hậu Kỳ sao có cái khả năng đánh lại Lâm Khang, Lâm Khang tháng trước vừa
mới xuất quan, cảnh giới Chiến Vương Hậu Kỳ Đỉnh Phong, trong Lâm gia chính là
người mạnh thứ hai chỉ sau Lâm Thiên Hùng.

Lâm Khang nghe được toàn bộ sự tình liền vô cùng phẫn nộ, Lâm Thiên giờ phút
này vẫn còn sống quả đúng là kỳ tích của kỳ tích. Lâm Khang toàn thân chuyển
động, chuẩn bị đem Bá Long Chưởng đánh ra thì Lâm Sơn đứng trước mặt hai tay
giang ra bảo vệ Lâm Thanh

"Lâm Khang bá bá, xin bá bá tha cho cha cháu. Chưởng này đánh ra cha cháu chết
mất!"

"Hừ, loại người như nó không đáng sống!" - Lâm Khang giọng lạnh như băng

"Đủ rồi Lâm Khang! Có trách thì hãy trách lão phu" - Lâm Thiên Hùng rốt cuộc
cũng lên tiếng

"Cha? Không lẽ cả cha cũng liên quan?" - Lâm Khang ngạc nhiên nhìn về phía Lâm
Thiên Hùng

"Là ta dạy con không nghiêm, cái này là lỗi của ta. Lâm Khang, con có trách
thì hãy trách ta." - Lâm Thiên Hùng nói

Lâm Khang nhìn Lâm Thanh đang sợ hãi, hừ lạnh một cái rồi hắn quay người đi
đến phía Lâm Thiên.

"Lâm Thanh, ngươi từ này tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt ta. Lâm Khang ta
không có loại đệ đệ như ngươi!"

"Lâm Khang, huynh không lẽ chỉ vì một tên nghĩa tử mà từ ta?" - Lâm Thanh nói

"Lâm Thanh ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất từ nay về sau tránh xa nó ra,
ngươi mà dám động vào một sợi lông trên người nó ta liền đem cả nhà ngươi giết
sạch!" - Lâm Khang trừng mắt nhìn Lâm Thanh

Lâm Khang vừa rồi khiến cho Lâm Thanh sợ đến xanh mặt. Lâm Khang đối với những
người này cũng không nhiều lời mà trực tiếp rời đi


Tuyệt Thế Đế Vương - Chương #2