Trong phòng, một mảnh yên tĩnh.
Đồng Húc pha trà cho hai người, sau đó yên lặng lui sang một bên.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nàng đặt ly xuống nhìn về phía lão
giả trước mặt, chờ hắn mở miệng.
“Nha đầu, ta hỏi ngươi một câu, hồi xuân tán đó là do ngươi luyện chế?” Vô Ngu
xoa xoa tay, mỉm cười hỏi Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nói: “Không sai, hồi xuân tán là ta luyện ra, có vấn
đề gì sao?”
“Không, sao có thể có vấn đề gì.” Ánh mắt Vô Ngu sáng lên, nha đầu này đúng là
người hắn muốn tìm, “Còn nữa, nha đầu, dược liệu ngươi bán cho Hồi Xuân Đường
có phải là dược liệu năm mươi năm ngươi mua trước đó không lâu? Dược liệu Hồi
Xuân Đường:chúng ta có kí hiệu riêng cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận
ra.”
Chuyện này ngoài dự liệu của Mộ Như Nguyệt.
Nàng sửng sốt một chút, không ngờ Hồi Xuân Đường sẽ làm dấu hiệu, xem ra
chuyện này có chút sơ sót...
“Nha đầu, ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói ra, ta cũng không hỏi
ngươi cái gì chỉ muốn xác nhận một chút.”
Vô Ngu cười giảo hoạt, thiên phú luyện đan của nha đầu này không tồi, chỉ cần
bồi dưỡng thêm nhất định có thể trở thành một đan dược sư kiệt xuất.
“Là ngươi.” một thanh âm kinh ngạc đột nhiên truyền đến.
Từ nãy đến giờ Triệu lão vẫn trầm mặc không nói, hắn vân luôn suy nghĩ vì sao
giọng nói của cô nương này nghe quen vậy? Hình như đã nghe qua ở đâu rồi, đến
lúc này trong đầu mới xẹt qua một thân ảnh.
Cũng coi như Mộ Như Nguyệt xui xẻo, nếu đổi lại là người bình thường, tuyệt
đối không thể chỉ dựa vào giọng nói mà biết được thân phận nàng.
Nhưng Triệu lão sao có thể là người bình thường?
Huống chi, từ sau cuộc khảo nghiệm thiên phú, Triệu lão đã âm thầm giúp Vô Ngu
đại sư tìm người, giọng nói và dáng người của thiếu nữ đã xuất hiện trong đầu
hắn không biết bao nhiêu lần, hắn đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen
thuộc hơn...
“Triệu lão, ngươi đang nói cái gì?” Vô Ngu bất mãn cắt ngang, khuôn mặt già
nua có chút khó coi.
“Vô Ngu đại sư, ngươi còn nhớ ta đã nói có một thiên tài tuyệt thế chẳng những
có thiên phú vô sắc mà tinh thần lực cũng mạnh mẽ đến mức làm vỡ nát cục đá
khảo nghiệm? Nàng chính là vị thiên tài kia!”
“Cái gì?” Lần này, Vô Ngu đại sư không thể bình tĩnh nữa rồi, hắn đứng bật dậy
kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, một lúc sau từ kinh ngạc biến thành kích động,
thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
“Nha đầu, ta tìm ngươi đã lâu, không ngờ vận khí tốt như vậy, hai người ta
muốn tìm đều là ngươi.”
“Tìm ta?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Tìm ta làm gì?”
“Ha hả” Vô Ngu mỉm cười, “Nha đầu, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ.”
Mộ Như Nguyệt uống một ngụm trà cho nhuận họng, cũng không ngẩng đầu lên, nói:
“Ta từ chối.” Nàng quyết đoán không chừa đường sống, khiến mấy người ở đây đều
lập tức ngây ngẩn. Vô Ngu đại sư là ai? Thủ tịch đan dược sư Thanh Vân Môn,
ngay cả môn chủ cũng phải nể mặt vài phần.
Một nhân vật cường đại như vậy muốn thu đồ đệ, thế nhưng lại bị từ chối? Nếu
nhóm thiên chi kiêu tử của Thanh Vân Môn nghe được, phỏng chừng sẽ có một loại
xúc động muốn đánh nữ nhân này một trận.
“Nha đầu, ngươi từ chối ta thì cũng nên cho ta một lý do đi?” Vô Ngu cũng
không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ từ chối, hơi ngẩn ra một chút.
“Làm đồ đệ ngươi không có lợi ích gì.” Mộ Như Nguyệt liếc hắn một cái, không
nhanh không chậm nói.
Chuyện không có lợi nàng sẽ không làm.