Ban đêm, ánh trăng trong trẻo tỏa sáng.
Lúc này trong Tây viện Mộ phủ, Mộ Như Nguyệt mệt thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa,
nàng lau mồ hôi trên trán, chăm chú nhìn dược liệu trên bàn, lúc này mới hài
lòng tươi cười.
Mấy canh giờ trôi qua, rốt cuộc nàng cũng tăng cấp bậc tất cả dược liệu lên,
có điều phương pháp lấy khí dưỡng dược này quả nhiên tiêu hao thể lực, mà với
thực lực của nàng hiện tại cùng lắm chỉ có thể khiến dược liệu năm mươi năm
này tăng lên trăm năm. Muốn hơn nữa cũng không đủ nguyên khí.
“50 cây dược liệu trăm năm này cầm đi bán lấy tiền, còn lại dùng để luyện chế
đan dược.”
Vừa nói nàng vừa mang cái đan đỉnh (lò luyện đan) hôm nay mua ở chợ ra.
Hiện tại nàng muốn luyện chế đan dược cấp thấp Hồi xuân tán, cũng là loại đan
dược bình thường nhất.
'Bá' một ngọn lửa từ đầu ngón tay nàng bốc lên, nàng nhẹ nhàng vung đầu ngón
tay, ngọn lửa bắn về phía đan đỉnh, bùng cháy lên.
Ngọn lửa đỏ bừng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Mộ Như Nguyệt, tuy nàng còn
nhỏ nhưng cũng đã lộ ra nét đẹp khuynh thành, so với Mộ Đình Nhi chỉ có hơn
chứ không kém.
Dù sao cũng là lần đầu luyện chế đan dược, cho nên không được bao lâu ngọn lửa
dần tắt ngúm, mà dược liệu trăm năm trong đan đỉnh cứ bị nàng lãng phí như
vậy...
“Thất bại? Làm lại!”
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, từ khi có kí ức đến nay nàng không biết từ bỏ là gì.
'Bá' ngọn lửa lại bắn ra thiêu đốt xung quanh đan đỉnh.
Lần này có kinh nghiệm rồi, cho nên khống chế càng dễ dàng hơn... Suốt một
đêm, Mộ Như Nguyệt thất bại không biết bao nhiêu lần, một đống dược liệu trăm
năm hóa thành tro tàn, Viêm Tẫn nhìn cũng nhịn không được mà đau lòng.
Phá gia chi tử! Nữ nhân này rõ ràng chính là phá gia chi tử!
Đó là dược liệu trăm năm a, không phải cỏ dại, vậy mà nàng lãng phí một đống
không đau lòng chút nào? Không bằng cho hắn ăn để tăng công lực.
Cho đến khi mặt trời lên cao, Mộ Như Nguyệt mới luyện chế thành công Hồi xuân
tán.
Nhìn đan dược trên tay, nàng bất mãn nhăn mày: “Luyện chế đan dược cấp thấp mà
tốn thời gian một đêm, xem ra về phương diện luyện đan ta còn phải cố gắng
hơn.”
Nếu có người nghe được lời này, sẽ thật sự muốn hung hăng bóp chết nữ nhân
này.
Nàng không cần ai chỉ dạy mà một đêm đã luyện chế được đan dược cấp thấp, nếu
có sư phụ chỉ dạy nữa thì mấy đan dược sư tốn ba ngày ba đêm mới luyện được
phải sống thế nào đây?
Dù là luyện đan sư thiên tài kiệt xuất ở đại lục này, lần đầu luyện chế dược
cũng phải mất thời gian hai ngày.
Đương nhiên Mộ Như Nguyệt có tốc độ nhanh như vậy là có liên quan đến tinh
thần lực biến thái của nàng cùng với lãng phí một đống dược liệu trăm năm, mọi
người đều biết dược liệu càng cao cấp thì càng dễ luyện chế.
“Nha đầu” Viêm Tẫn ngáp một cái, hai mắt mông lung: “Trời sáng nhanh vậy sao?”
“Viêm Tẫn, ta muốn đến tiệm bán thuốc.”
Mộ Như Nguyệt cầm chặt Hồi xuân tán trong tay, ánh mắt lấp lánh, lần trước
nàng chỉ có một cây dược liệu trăm năm đương nhiên không cần để ý, nhưng lần
này nàng sẽ không để bất cứ ai nhận ra mình.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội*, đạo lý này kiếp trước nàng đã nếm qua.
*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: ý nói những người vốn không có tội nhưng chỉ vì có ngọc quý mà gặp tai họa, hoặc người có nhan sắc, tài hoa thông minh quá cũng có thể rước họa vào thân.
Trên đường phố Phượng thành nhộn nhịp, tiếng thét to của người bán hàng rong,
tiếng ngựa chạy qua, mang lại một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
Lúc này, một thiếu nữ thân hình đơn bạc, đầu đội đấu lạp bước vào một tiệm
thuốc đông khách, không nói hai lời, ném một cái bao đến trước mặt chưởng
quầy.
Chưởng quầy ngẩn ra một chút, cau mày mở bao ra, khi nhìn thấy vật bên trong,
hắn rốt cuộc không bình tĩnh được nữa.
“Đây... đây là dược liệu trăm năm? Chỗ này đại khái có mấy chục cây đi?”
Dược liệu trăm năm, tuy không hiếm thấy bằng dược liệu ngàn năm nhưng cũng rất
trân quý, huống chi chỗ này có những năm mươi cây, tuy chưởng quầy đã gặp qua
nhiều chuyện trên đời, cũng bị kinh sợ.
“Cô nương, ngươi xác định muốn bán hết chỗ dược liệu này?” Chưởng quầy nuốt
nước miếng, kinh nghi bất định nhìn Mộ Như Nguyệt.
Vì đối phương dùng đấu lạp che khuất dung nhan nên hắn chỉ có thể dựa vào
thanh âm mà nhận ra người thần bí này mà một nữ tử. Đương nhiên có thể lấy ra
một lần nhiều dược liệu trăm năm như vậy, nhất định không phải bá tánh bình
thường. Nhưng điều khiến chưởng quầy tò mò là làm sao nàng có được 50 cây dược
liệu trăm năm này...
“Phải.” Mộ Như Nguyệt gật đầu, đôi mắt đen sau đấu lạp không chút gợn sóng:
“Trừ những thứ đó còn có một viên Hồi xuân tán.”
“Hồi xuân tán?”
Chưởng quầy ngẩn ra, Hồi xuân tán tuy là đan dược cấp thấp nhưng ở đại lục
này, đan dược sư rất được mọi người tôn kính, có thể lấy đan dược ra bán,
đương nhiên hắn không dám coi thường.
“Cô nương, năm mươi cây dược liệu trăm năm này, ta có thể trả mỗi cây 100 đồng
vàng, còn về phần Hồi xuân tán phải để đan dược sư của Hồi Xuân Đường chúng ta
giám định chất lượng rồi mới định giá được, nếu cô nương tin tưởng Hồi Xuân
Đường của chúng ta, có thể tạm thời để hồi xuân tán lại đây, ngày mai quay lại
lấy tiền, thế nào?”
Mộ Như Nguyệt bất động thanh sắc nhìn chưởng quầy, trầm tử thật lâu mới nói:
“Danh tiếng Hồi Xuân Đường, ta đương nhiên tin tưởng, nếu đã như vậy, ngày mai
ta lại đến đây một chuyến.”
“Vậy đa tạ cô nương.”
Chưởng quầy thở phào, phân phó người mang 5000 đồng vàng giao cho Mộ Như
Nguyệt, nàng nhận tiền xong cũng không kiểm tra lại, trực tiếp rời đi...
“Dược liệu trăm năm, ha ha, không ngờ có nhiều dược liệu trăm năm đến vậy.”
Chưởng quầy cười ha hả, tiện tay cầm một gốc dược liệu lên xem, nhưng mà lúc
này nụ cười của hắn đột nhiên cứng đờ giống như nhìn thấy quỷ, hai mắt kinh
ngạc trừng lớn.
Dường như không thể tin vào hai mắt mình, hắn vội vàng lấy một gốc dược liệu
khác ra xem, tuy không quá rõ ràng nhưng ở đáy một cây dược liệu này đều có
một kí hiệu nhỏ màu xanh lá.
“Đây... đây không phải là dược liệu của Hồi Xuân Đường sao? Nhưng dược liệu
của Hồi Xuân Đường ta đều biết rõ, sẽ không có nhiều dược liệu trăm năm như
vậy, cũng không từng bị mất trộm, vì sao lại có trong tay nàng? Đúng rồi, ta
nhớ trước đây không lâu có một thiếu nữ mua 100 cây dược liệu năm mươi năm,
dược liệu là tự tay hắn chọn ra, nhưng tại sao dược liệu năm mươi năm có thể
biến thành dược liệu trăm năm được?”
Không sai, đây quả thật là dược liệu hắn đã bán.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Không được, ta phải đi gặp Vô Ngu đại sư, chuyện này quá sức tưởng tượng
rồi.”
Dược liệu năm mươi năm mới qua mấy ngày đã biến thành dược liệu trăm năm, sao
có thể không khiến chưởng quầy khiếp sợ? Cần phải báo chuyện này cho Vô Ngu
đại sư!