Trên Kim Loan điện huy hoàng đẹp đẽ quý giá, một lão giả thân hình cao lớn mặc
long bào màu vàng ngồi phía trên đại điện, bên cạnh hắn là một nữ tử dung mạo
liễm lệ động lòng người, thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhu nhược khiến bất kì nam
nhân nào cũng không thể kiềm lòng được. Ngoài Tử Nguyệt Hoàng cùng Nhã quý phi
hắn yêu thương nhất, còn có một số đại thần cùng hoàng tử, hoàng tôn.
“Là nàng.” Dạ Dịch Hoa hứng thú bừng bừng vuốt cằm, không phải là nữ tử xui
xẻo bị ngốc tử kia ngã trúng sao? Mà hắn cũng vĩnh viễn không thể quên được
ánh mắt cuối cùng nàng liếc hắn.
Nữ nhân này, thú vị, đáng tiếc nàng chính là phế vật nổi danh Phượng thành.
“Tham kiến bệ hạ.” Mộ Tình quỳ xuống, dùng tay túm Mộ Như Nguyệt đang không có
phản ứng, trừng mắt nàng một cái, “Ngươi còn thất thần ở đó làm gì? Còn không
mau quỳ xuống hành lễ!”
Mộ Như Nguyệt vẫn không có phản ứng gì, đôi mắt lạnh nhạt nhưng quật cường.
20 năm làm người, nàng chỉ quỳ trước hai người. Một là lão sư dạy dỗ nàng kiếp
trước, một người là gia gia yêu thương nàng tận xương, còn giao đan thư cho
nàng.
Trừ hai người đó ra, dù có chết cũng không muốn tự hạ thấp mình quỳ trước mặt
người khác.
“Mộ Như Nguyệt!”
Nhìn sắc mặt Tử Nguyệt Hoàng trầm xuống, Mộ Tình quýnh lên, thấp giọng quát.
Từ khi nào mà nghịch nữ này không nghe lời như vậy? Nàng chết cũng không sao,
liên lụy Mộ gia chính là tội của nàng!
“Làm càn! Trẫm...”
“Bệ hạ!” đột nhiên, một thanh âm nũng nịu vang lên.
Ánh mắt Tử Nguyệt Hoàng quay sang ôn nhu nhìn nữ tử mình sủng ái nhất, hỏi:
“Ái phi, có chuyện gì?”
“Bệ hạ, thần thiếp hơi đói bụng.” Cơ Như Nhã sờ sờ bụng mình, cười thẹn thùng,
“Thần thiếp muốn bệ hạ nhanh giải quyết xong rồi bồi thần thiếp dùng bữa.”
“Ha ha” Tử Nguyệt Hoàng cười to hai tiếng, vươn tay ôm Cơ Như Nhã vào lòng,
nhu tình nói: “Tốt, trẫm lập tức cùng ái phi dùng bữa.”
“Vậy thần thiếp đa tạ bê hạ trước.” Cơ Như Nhã nhìn sự chán ghét trong lòng
xuống, nở nụ cười tuyệt diễm.
Mà sau khi dời mắt khỏi nàng, nàng chuyển mắt nhìn sang phía Mộ Như Nguyệt,
lặng lẽ nháy mắt. Mộ Như Nguyệt xác định nữ nhân này cố ý trợ giúp nàng.
Vì sao?
Rõ ràng xưa nay không quen biết nhau, tại sao lại giúp nàng?
“Ngươi là Mộ Như Nguyệt?” Tử Nguyệt Hoàng nhìn thiếu nữ phía dưới, không thể
không thầm than Mộ gia Mộ Như Nguyệt này còn nhỏ tuổi mà đã có một dung nhan
hại nước hại dân, nếu không phải là phế vật, chỉ sợ Phong Nhi cũng sẽ không
muốn từ hôn.
“Đúng vậy.” Mộ Như Nguyệt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Tử Nguyệt
Hoàng.
Tử Nguyệt Hoàng có chút bất mãn nhíu mày nhưng cũng không phát giận chỉ dùng
lời nói lạnh lễ: “Hôm nay trẫm triệu kiến ngươi là để suy xét chuyện tứ hôn
của ngươi và Cảnh Vương thế tử lúc trước, hiện tại hủy bỏ hôn ước này, đồng
thời giúp ngươi chọn một vị hôn phu khác, ở đây đều là những hoàng tử chưa
cưới chính phi, gả qua sẽ không ủy khuất ngươi.”
Nghe vậy, các vương tôn quý tộc có mặt đều vô thức lui về sau vài bước.
Tuy nữ nhân này có dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn là phế vật của
Mộ gia, dù có cưới vào phủ cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp, sao bọn họ có thể
để một phế vật làm chính phi được? Loại phế vật này sẽ không thể mang lại bất
cứ lợi ích gì cho bọn họ.