Trong mắt thiếu niên lại dâng lên một tầng hơi nước, hắn nhìn sườn mặt lạnh
nhạt của Mộ Như Nguyệt: “Tỷ tỷ, tâm của ngươi lớn lên thật đẹp mắt.”
Tâm lớn lên đẹp? Lần đầu tiên Mộ Như Nguyệt nghe người khác nói như vậy.
Kiếp trước, nàng chẳng qua là một ác ma thôi, có không ít người chết trong tay
nàng. Hiện tại chỉ vì thiếu niên này làm nàng nhớ tới đệ đệ nên mới nói nhiều
lời vô nghĩa như vậy. Nhưng cũng... không hơn.
“Còn nữa, nhìn ngươi hình như lớn tuổi hơn ta, không cần kêu ta là tỷ tỷ.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết.” Mộ Như Nguyệt hung hăng trừng mắt hắn, hung ác nói.
Thiếu niên giống như bị dọa sợ, ánh mắt ủy khuất dè dặt nhìn Mộ Như Nguyệt sắc
mặt không tốt lắm.
Nhìn bộ dáng tội nghiệp này của hắn không khỏi khiến lòng nàng mềm nhũn, nàng
khẽ thở dài nói: “Xin lỗi, ta không nên lớn tiếng với ngươi, nhưng mà chúng ta
dù sao chỉ là bình thủy tương phùng, ta còn xui xẻo làm đệm lưng cho ngươi,
cho nên sau này sẽ không có liên quan gì nữa, vậy đi.”
Nói xong, nàng xách Viêm Tẫn đang đứng một bên xem kịch vui, cũng không quay
đầu lại biến mất dưới ánh mặt trời.
Bởi vậy nàng không nhìn thấy ánh mắt thiếu niên tuấn mỹ nhìn về phía nàng từ
vô tội mị hoặc ban đầu biến thành thâm trầm mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Viêm Tẫn bị Mộ Như Nguyệt ôm trong tay nheo cặp mắt đen khí phách, ánh mắt sắc
bén nhìn chằm chằm thiếu niên phía sau. Tuy khi đó thiếu niên đã thu hồi ánh
mắt tìm tòi nghiên cứu, nhưng...
“Ngốc tử này không đơn giản.”
Hắn, thật sự chỉ là một ngốc tử sao?
Viêm Tẫn nở nụ cười, có điều bất luận hắn có phải là ngốc tử hay không cũng có
liên quan gì tới hắn đâu?
“Này, các ngươi đã biết gì chưa, nghe nói Thanh Vân môn tổ chức khảo nghiệm
thiên phú cho võ giả, đây là cơ hội mấy năm mới có một lần, chúng ta mau đi
xem một chút đi.”
Khảo nghiệm? Mộ Như Nguyệt dừng chân, liễm mi, trong mắt lướt qua một tia
sáng.
Thông qua kí ức bản thể này lưu lại nàng biết được mỗi ba năm Thanh Vân môn
đều sẽ tới Phượng thành tổ chức khảo nghiệm, giúp cho những người chưa bước
vào võ đạo tiến hành khảo nghiệm thiên phú.
Thiên phú của một người sẽ kết luận thành tựu sau này của người đó.
Thanh Vân môn làm thế cũng vì lựa chọn những người ưu tú vào môn phái, vị hôn
phu của thân thể này, Cảnh Vương Thế tử Dạ Thiên Phong cũng chính vì có thiên
phú trác tuyệt mới được trở thành đệ tử nội môn của Thanh Vân môn.
“Hiện tại ta vẫn chưa biết thiên phú của mình thế nào, không bằng nhân cơ hội
này thử nghiệm một chút.” Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt sáng ngời.
Mặc dù chín năm trước đã tiến hành khảo nghiệm thiên phú nhưng lúc đó kinh
mạch bị tắc nghẽn khí huyết không lưu thông mới cho ra kết quả... phế vật.
“Nha đầu, thế nào? Ngươi muốn đi thử nghiệm?” Viêm Tẫn đương nhiên nhìn ra ý
nghĩ của Mộ Như Nguyệt, hưng phấn nói: “Vậy đi thử nghiệm một chút đi, bản tôn
cũng muốn biết chủ nhân mà đan thư chọn rốt cuộc là dạng thiên tài gì.”
Nghĩ đến cái đan thư nhốt hắn vạn năm kia, Viêm Tẫn hận đến ngứa răng.
“Được.” Mộ Như Nguyệt cười gật đầu, “Ta cũng thấy hứng thú với cuộc khảo
nghiệm này.”
Dứt lời, nàng theo đám người hứng trí bừng bừng đi về hướng Thanh Vân Môn tổ
chức khảo nghiệm.
Có điều tới nơi rồi nàng mới biết, rất nhiều người đều chỉ đến xem náo nhiệt,
bởi vì trước kia bọn họ đã tiến hành khảo nghiệm thiên phú rồi, hiện giờ ở đây
toàn là một đám nhóc bốn năm tuổi.
Cho nên, nàng đứng trong đám người giống như hạc trong bầy gà.