Mộ phủ.
Nắng chiều bao phủ bên trong hậu viện, lá cây phản chiếu ra ánh sáng nhàn
nhạt, vậy mà vào lúc này, bên trong hậu viện lại vô cùng yên tĩnh, sự tĩnh
lặng này dường như chỉ có thể nghe được âm thanh của lá cây khẽ xào xạt trong
gió.
"Thế tử, chúng ta làm như thế có tốt không? Dù sao người và tỷ tỷ cũng đã có
hôn ước rồi". Thiếu nữ nâng gương mặt đỏ bừng của mình lên, thân thể mềm mại
trắng như tuyết rúc vào trong thân thể to lớn của nam nhân: "Nếu như chuyện
này mà bị tỷ tỷ phát hiện..."
"Nàng nói cái đồ vô dụng kia sao?" Nam nhân cau mày kiếm lại, sau khi nghe
thấy thế dung mạo tuấn tú lập tức hiện lên sự chán ghét: "Lúc chúng ta ở chung
với nhau đừng nhắc tới nữ nhân làm cho người ta chán ghét, về phần hôn ước kia
đối với ta mà nói có cũng được không có cũng được, ngày nào đó ta sẽ giải trừ
đạo hôn ước này, loại phế vật như nàng ta vốn không xứng trở thành thê tử của
ta! Đình Nhi, tin tưởng ta, ta sẽ danh chính ngôn thuận cho nàng một danh
phận, chỉ có nàng mới có thể xứng với ta."
"Thế tử..." Trong con ngươi Mộ Đình Nhi có phần hơi cảm động, bất chợt bối rối
nói: "Như thế có phải bất công với tỷ tỷ quá không? Bất luận nói như thế nào
thì nàng cũng là tỷ tỷ của thiếp."
Nghe nói như thế, nam nhân càng ôm chặt lấy nàng hơn, thương tiếc nói: "Đình
Nhi, nàng chính là quá tốt bụng, có người muội muội như nàng là may mắn của
nàng ta, nếu nàng ta không biết tốt xấu thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn."
Mộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo
vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như
âm mưu đã được thực hiện như ý.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai
người.
"A! Các ngươi... Các ngươi..."
Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần
như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng
rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào.
Nam nhân nhướng mày, tiện tay càm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người,
hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội.
"Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất
hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình Nhi, nếu không phải nể
tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi
nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu."
Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng, Mộ Như Nguyệt gắt gao cắn môi,
ánh mắt đỏ ửng hàm chứa đầy nước mắt uất ức.
Lời của hắn giống như là một lưỡi dao sắc bén hung hăng ghim vào trong lòng
của nàng, khiến nàng vô cùng đau đớn.
Thì ra trong lòng của hắn, nàng chỉ là một người vô hình mà thôi. Thế nhưng vì
sao khi nàng năm tuổi, người nam nhân này lại đối xử dịu dàng với nàng như
vậy? Nếu không phải vì sự dịu dàng ấy, nàng cũng không phải hãm sâu vào, không
cách nào thoát khỏi được.
Nhưng mà sau cuộc khảo thí thiên phú vào lúc năm tuổi kia, biết gân mạch nàng
bị tắt nghẽn trở thành phế vật không thể nào tu luyện được thì tất cả sự dịu
dàng ấy lại càng ngày càng xa cách nàng.
"Phong ca ca..."
"Câm miệng!"
Tiếng hét đột nhiên vang lên khiến Mộ Như Nguyệt bị dọa giật mình, nàng lại
không biết bản thân vừa nói sai cái gì, tủi thân nhìn qua sắc mặt xanh mét của
nam nhân kia.
Dạ Thiên Phong dùng ánh mắt Khinh bỉ nhìn thiếu nữ mặt đầy nước mắt, nở nụ
cười lạnh: "Mộ Như Nguyệt, ngươi có điểm nào so với Đình Nhi chứ? Chỉ bằng
ngươi, muốn xách cho Đình Nhi cũng không xứng!"
"Thế tử..." Mộ Đình Nhi vội vàng kéo Dạ Thiên Phong lại: "Thế tử, đừng nói
nữa, là thiếp không đúng, thiếp không nên... không nên đáp ứng Thế tử, Đình
Nhi vẫn cho là tình yêu của chúng ta sẽ được chúc phúc của tất cả mọi người
nhưng thiếp đã quên, tỷ tỷ dù sao cũng rất yêu chàng, Thế tử, Đình Nhi xin
chàng đừng tổn thương tỷ tỷ nữa, nàng là một cô gái tốt..."