Cởi Bỏ Âm Mưu (2)


Người đăng: thutu

Thương đi không nhanh, bởi đối phó với kẻ sắp chết thi không cần phải nhanh.

Nhưng lần này Đỗ Đình Anh Đã sai, sai bởi Lý Lãng vốn không phải là một kẻ sắp
chết.

Ngay khi mũi thương vừa tới gần, Lý Lãng liền nhảy lui ra phía sau đồng thời
đá văng chiếc ghế về phía Đỗ Đình Anh.

Trước sự kinh ngạc của Vũ Hướng cùng Đỗ Đình Anh, chàng nở một nụ cười rồi lên
tiếng.

- Đỗ thống lĩnh làm gì mà nóng vội thế, chúng ta còn chưa có nói chuyện xong
mà.

Đỗ Đình Anh hừ một tiếng, giận đến đỏ cả mặt. Vũ Hướng dù có phần ngạc nhiên
về tình huống hiện tại của Lý Lãng nhưng hán vẫn còn đủ bình tĩnh, hán hỏi.

- Lý huynh cũng diễn giỏi thật đó, không biết Lý huynh nhận ra chúng ta hạ
thuốc mê từ bao giờ ?

Lý lãng gãi đầu mỉm cười đáp.

- Cũng may mắn phát hiện khi vừa bước vào một lúc.

Vũ Hướng nghi hoặc chờ Lý Lãng nói tiếp, Lý Lãng tiếp tục.

- Lúc đầu ta cũng không có nghi ngờ gì, nhưng chính Vũ thiếu đã nhắc nhở ta.

Vũ Hướng thốt lên.

- Ta nhắc nhở ngươi ?

Lý Lãng gật đầu.

- Chính vậy, nếu như đúng là do Đỗ Anh Vũ bày trò thì ông ta không cần phải
để để cho người của ông ta đi vào đây và trúng mê dược, bởi như thế sẽ khiến
thực lực của ông ta không thể ra tay giết hại những người ở đây. Việc giao đấu
cùng Đinh Phục đã chứng minh cho điều đó.

Đỗ Anh Vũ gật đầu xác nhận, bên kia Đinh Phục không nói gì, ánh vẫn vẫn như cũ
gián chắt xuống lền nhà.

Lý Lãng lại tiếp.

- Nhưng quan trong nhất chính là những xác chết ở đây, chính những xác chết
này đã nói cho ta biết.

Vũ Hướng nhìn theo những xác chết xung quanh, cảnh tượng này cũng không khiến
hán mất đi vẻ mặt bình thản cũng không khiến hán có một chút cử chỉ thương
tâm.

- Mấy cái xác chết này thì có gì đặc biệt. Tất cả bọn chúng đều được Đỗ thống
lĩnh một kiếm mà giết, dường như không có chút nào sơ hở.

Lý Lãng gật đầu.

- Vấn đề không nằm ở mỗi xác chết mà vấn đề nằm ở số lượng của xác chết.

Vũ Hướng nhìn về phái hai người bên cạnh Đỗ Đình Anh, đó là hai người đi cùng
với hán cùng Lý Lãng lúc trước, rồi thốt nhẹ.

- Thì ra là vậy.

Lý Lãng lại nói.

- Nếu như người và ta không cùng tới đây thì quả thật ta không thể nào mà
biết được.

Vũ Hướng lắc đầu, thở dài một tiếng.

- Không còn cách nào khác, ta cần một người có thể bảo đảm an toàn cho ta rời
khỏi căn phòng đó.

Lý Lãng nói.

- Kỳ thật ta có một chuyện không hiểu.

Vũ Hướng hỏi.

- Điều gì ?

Lý Lãng đáp.

- Tại sao Đỗ Đình Anh lại đi theo các người, dù gì thì hán và Đỗ Anh Vũ cũng
là huynh đệ, hán có thể rời đi mà Đỗ Anh Vũ cũng sẽ không tuyệt tình mà truy
sát.

Vũ Hướng không nói, hán nhìn về Đỗ Đình Anh, ý muốn Đỗ Đình Anh trả lời thay
cho hán.

Đỗ Đình Anh lên tiếng.

- Sự việc đến giờ cũng không cần phải dấu nữa, kỳ thật ta vốn là người của Vũ
gia.

Câu nói này vừa nói lên, người bị bất ngờ nhất chính là Đỗ Anh Vũ, hai tay y
lúc này nắm chặt, mắt nhắm nghiền mà tự trách móc.

Lý lãng thì không có biểu lộ gì nhiều, chàng tiếp.

- Vậy thì việc giết cả nhà họ Đinh là ý của Vũ Đái đại nhân.

Đỗ Đình Anh không nói nữa, Vũ Hướng nhìn Đinh Phục với tâm trạng không thể
diễn tả mà gật đầu xác nhận.

Rồi hán lại tiếp.

- Kỳ thật ngươi rất thông minh, nhưng hai ta lại cùng không cùng chiến tuyến
lên ta đành phải giết ngươi.

Lý Lãng mỉm cười.

- Vũ thiếu nghĩ rằng có thể giết được ta sao ?

Vũ Hướng đáp.

- Đúng là kiếm pháp của ngươi rất đặc biệt, nhưng hiện tại thì ngươi đâu còn
kiếm để cho chúng ta e ngại.

Lý Lãng gật đầu.

- Đúng là kiếm khách khi không còn kiếm thì sẽ không còn là kiếm khách nữa,
cũng không có thể đe dọa được người.

Vũ Hướng nhìn Đỗ Đình Anh mà nói.

- Vậy là đủ rồi, chúng ta không cần nói nhiều nữa, Đỗ thống lĩnh, giết được
hán nữa là bao nhiêu phiền muộn sẽ chấm dứt rồi.

Lần này Đỗ Đình Anh đã biết Lý Lãng không có bị trúng mê dược lên gã cũng
không có coi thường mà hùng hỗ lao lên phía nữa, gã khẽ động kình lực phản
chấn ở bàn chân lao vút về phía Lý Lãng, nhưng lần này trường thương chưa có
xuất qua thì gã đưa tay phóng một mũi ám khí đi trước.

Lý Lãng vẫn chưa có đông thì mũi ám khí đã tới trước mặt, chàng khẽ xoay người
tiện tay túm lấy chuôi mũi ám khí, ngay khi chàng vừa bắt được ám khí thì mũi
thương của Đỗ Đình Anh cũng nắm lấy sơ hở mà nhắm vào eo chàng.

Lý Lãng một chân đạp đất nhay ra xa, động tác vô cùng nhẹ nhàng mà thanh thoát
tránh được một kích này, cái thủ pháp chàng sử dụng vô cùng đơn giản, đơn giản
tới mức tiện nghi, không có dư thừa động tác.

Đỗ Anh Vũ thốt lên.

- Thật đáng sợ.

Đỗ tam thiếu cùng Đỗ tứ thiếu không hiểu mà nhìn Đỗ Anh Vũ vừa mới hoảng sợ
trước thân pháp của Lý Lãng.

Đỗ Anh Vũ giải thích.

- Sự đơn giản này đáng sợ ở chỗ nếu như kiếm của Đinh Phục khi xuất ra vô
cùng bén nhạy, tất cả mọi thao tác từ rút kiếm cho tới cất kiếm đều tối giản
để đạt được tốc độ nhanh nhất nhưng lại không lầm mất đi uy lưc thậm chí còn
gia tăng thêm mấy phần thì thân pháp của Lý Lãng lại có thể tức thời mà vận
dụng, không có thời gian chết để người ta bắt được sơ hở.

Đỗ tam thiếu cùng Đỗ tứ thiếu gật đầu.

Sau khi Lý Lãng thoát ra một khoảng cách, chàng nhìn vào mũi ám khí mà mình
vừa bắt được lên tiếng.

- Đây có lẽ là thứ đã giết Lê Văn Chung cùng lão Kiếm Si.

Đỗ Đình Anh không có lên tiếng, y chẳng có tâm trí dài dòng nữa, lần đầu là do
gã chủ quan mà thất bại, nhưng vừa rồi gã còn dùng tới ám khí đặc biệt của
hán, ngay cả Đỗ Anh Vũ cũng không biết mà vẫn để cho đối phương né tránh dễ
dàng khiến hán lúc này có phần nôn nóng.

Đỗ Đình Anh hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay sang Vũ Hướng âm trầm.

- Người này không đơn giản, trong lúc ta giao đấu với hán, thiếu gia cùng hai
người kia hãy ra tay giết đám người Đỗ Anh Vũ cùng Đinh Phục.

Vũ Hướng trầm trọng gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu cho hai người phía sau.

- Ngươi yên tâm, sẽ có người giúp ngươi đối phó với hán, còn lũ ở đây cứ giao
cho ta.

Đỗ Đình Anh gật đầu một cái rồi mang trường thườn lao tới chỗ Lý Lãng.

- Ngươi khá lắm, nhưng một mình ngươi thì không thay đổi được điều gì tại đây
đâu.

Lý Lãng mỉm cười, nhưng chàng đột nhiên biến sắc khi thấy Vũ Hướng ba người
đang đi về phía Đinh Phục và Đỗ Anh Vũ, nhưng chàng còn chưa thốt lên lên cảnh
báo thì

Đỗ Đình Anh đã lao tới tấn công.

- Nếu như ngươi còn có kiếm thì ta còn có phần e sợ, nhưng bây giờ dù ta
không đánh bại được ngươi thì ta cũng khiến cho ngươi cũng sẽ không có cơ hội
mà can thiệp vào chuyện ở đây đâu.

Lý Lãng nhăn mày, chàng né tránh đòn tấn công rồi ném ra thanh ám khí vừa bắt
được khiến Đỗ Đình Anh mất một nhịp buộc phải lùi lại, chàng lựa thế tốc độ
chạy nhanh qua chỗ đám người vũ hướng.

Đột nhiên xuất hiện thêm ba người đánh lén, khiến Lý lãng phải quay người dừng
lại.

Ba người này cũng không phải từ đâu mà đến, đó là ba trong bốn người đã bị
Đinh

Phục giết chết lúc trước.

- Vũ thiếu chuẩn bị cho lần này thật chu đáo quá.

Cùng với bốn người đang vây lấy Lý Lãng, bên này Vũ Hướng đã đến cạnh Đõ Anh
Vũ, cánh tay cầm kiếm vung lên.

- Cái này là do ngươi ép Vũ gia ta.

Đỗ Anh Vũ cau mày, trước mỗi đe dọa tử vong nhưng lại không hề có chút hoảng
sợ trong ánh mắt.

- Mười năm trước Vũ Đái ám hại ta, không ngờ mười nam sau lại có một thằng
con của lão là Vũ Hướng ám hại ta.

Vũ Hướng cười nói.

- Chỉ trách ngươi thôi, đừng tưởng ta không biết ngươi có ý định tụ tập đám ô
hợp

định giết sạch Vũ gia ta.

Đỗ Anh Vũ đáp lại.

- Đỗ Đình Anh phản bội ta, ngươi biết điều đó không có gì ngạc nhiên.

Vũ Hướng nói.

- Ngươi thấy đấy, đối đầu với Vũ gia ta không có kết quả tốt đẹp đâu.

Đỗ Anh Vũ lắc đầu.

- Cái đó cũng không chắc.

Vũ Hướng cười nói lớn.

- Vậy à.

Tây cầm kiếm của Vũ Hướng cử động, thanh kiếm nhằm đầu Đỗ Anh Vũ mà chém, Một
kiếm này như muốn lấy đầu của người trước mặt, không có chút lưu tình.

Người cầm kiếm cười lớn, vô cùng thỏ mãn, vô cùng điên dại.


Tuyệt Kiếm - Chương #10