Chuẩn Bị! ( Ready)


Người đăng: tobegod2351999

Chương 2: Chuẩn bị! ( ready)

----

Bầu trời đen, mặt trăng đen, mặt đất đen, cả đại dương cũng đen thậm chí cả
ánh sáng cũng có mầu đen. mọi sinh vật sống trong thế giới này tràn ngập mầu
đen. Thứ duy nhất "lạc loài" ở đây là Bạch Miêu.

Toàn thân cậu là một màu trắng thuần khiết không tỳ vết, từ lúc " Chết " hắn
đã lạc vào đây được vài ngày rồi.

Ngoài việc hắn chả biết đây là đâu thì mọi việc đều ổn cả, thế giới này không
tồn tại đau đớn, đói rét hay bất cứ ai căm ghét hắn, đồ ăn thì đâu đâu cũng
có, tuy chúng đen nhưng vị vẫn rất ngon, cuộc sống ở đay rất đơn giản chỉ ăn
và ngủ chả phải làm việc, không ai quản.

Điều duy nhất có thể phàn nàn là nơi đây quá cô độc.

Cuộc sống nhàn hạ này vãn tiếp tục ngày qua ngày,nếu là người khác chắc chắn
phải phát điên vì cô độc nhưng Bạch Miêu lại khác. hắn chưa hề biết cái cảm
giác hòa đồng với mọi người là gì thậm chí còn cảm thấy may mắn khi không ai "
quan tâm" tới cậu. Đã có nhiều lần lần hắn bị " quan tâm" rất rất thảm.

Người duy nhất hắn quan tâm tới là tiểu thư nhưng có vẻ tình cảm này đã bị vò
nát từ lúc hắn chưa vào đây rồi.

Quay lại 1 ngày trước khi hắn "chết"

.......

"ăn đi lũ chó !!"

"Lộp bộp>>>"

Mấy chiếc bánh mì cũ cứng như bê tông lăn lộp bộp trên sàn....

Những đứa trẻ khốn khổ cúm vào tranh cướp " thức ăn"

"phụt!" Một bã nước miếng bay thẳng vào mặt Bạch Miêu.

"lại thằng chó bret tên cai ngục này chỉ có càng ngày càng tệ hơn" Bạch Miêu
nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Đây là một điển hình của loại người thích bắt
nạt kẻ yếu rất phổ biến trong xã hội.

"địt mịa con bạch cẩukia!"

" bộp!"

"bốp! Bốp ! "

"Bịch! ầm!ầm!"

bret đánh đập Bạch Miêu 1 cách thậm tệ không phải nói là kinh khủng và tàn
nhẫn. Và người phải chịu số phận bi thảm này là 1 đứa trẻ tiểu học

" Phi ! ngươi cũng chỉ có thế thôi!" -Bạch Miêu.

Mấy ngày nay Bạch miêu không được ăn uống gì cả, cô nhóc tuồn cho cậu mấy mẩu
bánh mì hôm trước cũng bị ai đó đưa đi không rõ sống chết.

lý do của sự " quan tâm " đặc biệt này đến từ 2 ngày trước đó...

"két.... xuỵch ..ầm!" tiếng của sắt.

"cộp! côp!"

Hai người đang đi tới phòng giam của Bạch Miêu.

Hắn có thể thấy rõ mặt người cao lớn kẻ thù không đội trời chung thúc thúc của
hắn. Hắn hận kẻ này tới mức không bao giờ gọi tên hắn mà chỉ gằn giọng nói 2
chữ :

"THÚC ! THÚC"

"Ồ Bạch Miêu! Cháu ngoan của ta !"

" nhìn xem cháu gầy tới mức nào này !"

" ôi thương quá cơ! cháu ta!"

Miệu thì nói toàn câu thương cảm nhưng mặt của người thúc thúc này lại treo
nguyên 1 nụ cười thỏa mãn.

" nào đến đây với thúc thúc !"

" đây là bánh bao nhân đào mà cháu thích nè! còn có cả thịt xiên, gà
nướng...."

"thúc thúc tử tế " đưa ra từng món ăn thơm nức mũi tới trước mặt Bạch Miêu.

Hắn thèm,vô cùng thèm. vừa đói vừa khát, nước dãi không thể kiềm chế mà chảy
ròng ròng....

" chỉ cần cháu nói cho ta biết Bạch Nhãn ở đâu tất cả thứ này sẽ là của cháu!
cháu ngoan của ta ..."

Mặc cho những lời dụ dỗ từ người " thúc thúc tử tế" đáp lại hắn chỉ có ánh mắt
Căm hận của Bạch Miêu.

"không được sao."

"được rồi!" hắn hít 1 hơi sâu rồi nói.

" nếu ngươi cho ta biết bạch nhẵn ở đâu ta sẽ gả Bạch Vi cho ngươi"

Ánh mắt của Hắc Miêu bắt Đầu có chút do dự. Đúng lúc hắn định nói "đừng mơ!"
thân ảnh thắp bé bên cạnh cởi khăn chùm đàu ra.

" Bạch Miêu!"

"Vi Vi, tại sao nàng ở đây ?!" bầu trời trong đầu Bạch Miêu lộn tròn 180 độ.

"Mau nói cho chac ta biết đi Bạch Miêu chỉ cần cha ta thỏa mãn chúng ta có thể
sống bên nhau trọn đời"vừa nói Bạch Vi quăng 1 cái mị nhãn cho hắn.

Mỹ nhân kế, trần trụi mỹ nhân kế nhưng thẳng thắn tới mức này thì chỉ có thằng
ngu mới đồng ý nhưng .... đáng tiếc kẻ ngốc tình đó lại là Bạch Miêu.

"Ngươi thật sự sẽ để cho ta và Vi Vi..."

"Đúng ! chỉ cần ngươi nói ta biết nó đang ở đâu"

"được! nó ở ...."

Ánh mắt của "thúc thúc hiền lành" trở lên sắc bén, hơi thở gấp gáp Hắn Sặp đạt
được 1 trong hai bảo vật mạnh nhất thế giới được tương truyền là sẽ dẫn lối tớ
nơi ở của thần linh được cả thế giới thèm muốn khao khát Bạch Nhãn.

"Tử Vong HẢi"

"Tốt ! tốt ! siêu tốt " chỉ có mấy chữ này mới có thể diễn tả tâm trang của
hắn bây giờ.

"Tiểu Vi! chúng ta đi tử vong hải !" hai người đi ra khổi cửa.

"Thúc Thúc !!!!"

" Ngươi đã hứa với ta!!!!!"

Bạch Miêu gào lên....

trả lời hắn không phải " thúc thúc hiền lành " mà là Tiểu Thư mà hắn vãn ngày
nhớ đêm mong.

"cha ta chỉ "nói" sẽ "đáp ứng " chứ chưa " hứa hẹn" gì với ngươi hết "

" đồ quái vật! tởm lợn!"

"ta chưa bao giờ thích ngươi! chỉ là tự ngươi đa tình mà thôi thằng ngu
hahahah"

"Tiểu vi ngươi!!!!!"

"Đừng gọi tên ta, tên phế vật như ngươi không có tư cách này"

"ngươi đã từng nói thích ta, ngươi là người duy nhất thân cận với
ta....tiểu..."

"im đi! tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi chỉ có tên ngu như ngươi mới tin
thật!"

BẠch vi quay mông đi một mạch ra khỏi cửa bỏ lại kẻ si tình tuyệt vọng sau
song sắt nhà giam. Không quên bỏ thêm muối vào vết thương Bạch vi truyền âm
cho bret.

"ta muốn hắn chết từ từ! và đau đơn!"

Như 1 cái búa tạ giáng thẳng vào trái tim nứt nẻ của Bạch miêu tâm hồn của hắn
tan nát từng mảnh, chỗ dựa tinh thần lớn nhất của hắn đột nhiên biến mất hắn
không còn ý thức được xung quanh ngoại trừ đau đớn cũng chỉ cón lại tuyệt
vọng.


Tuyệt Hy Thần Thủ - Chương #3