Ngươi Vẫn Là Quá Yếu


Người đăng: muathubattans2@

Thời gian dần dà trôi qua, các sinh viên trường Thiên tùng đã bắt đầu thử
nghiệm các năng lực của bản thân mình. Những ai không thể kiểm soát được đã bị
đào thải, đó chỉ là phần ít mà thôi. Dù sao các năng lực mạnh xuất hiện tỉ lệ
rất ít, thế nhưng điều buồn cười là những người có năng lực biến thành các con
vật, lại chỉ có thể biến thành một con duy nhất.

Thậm chí có người khi không kiểm soát được sức mạnh, biến thành một con kiến,
suýt nữa bị dẫm mất, chết vậy thật lãng nhếch ha. Hay có người biến thành
ruồi, thành muỗi vân vân.

Tuy nhiên có thể nói các sinh viên đã dần tìm hiểu được năng lực của bản thân
mình.

Đã tới thời điểm ban đêm, thế nhưng hiện nay trời còn sáng trưng. Tuy nhiên
vào lúc này, trên bầu trời bắt đầu tối sầm lại, phong lôi bắt đầu xuất hiện,
giông như đang báo hiệu một hồi không yên tĩnh bắt đầu.

Từ trên trung tâm trường Thiên tùng, lỗ hổng đó vẫn y nguyên, duy chỉ khác
biệt là trong đó, ba động ngày càng dồn dập, ngày càng lớn.

“Rẹt “

Một đạo, hai đạo, ba đạo…. 8 đạo thân ảnh xuất hiện bên lỗ hổng trên bầu trời
trường Thiên tùng. Từng đạo thân ảnh giống hệt tên đầu một sừng, tuy nhiên một
tên trong đó có cái sừng màu ánh kim khác biệt.

“ Có vẻ như là nơi đây, mùi máu thật thơm, ta khoái..” Tên đầu một sừng màu
ánh kim nói, liếm liếm môi như nhìn thấy một bữa ăn ngon.

Những tên còn lại cũng có biểu cảm giống vậy, rất muốn xông ra làm thịt những
con mồi dưới kia, thế nhưng có vẻ không dám xuất thủ trước. Một tên trong đó
trầm ổn nói nói :”Lão đại, tuy mấy tên này có vẻ yếu, thế nhưng cũng có mấy
tên đã làm lão Tứ thương nặng mà trở về, ta không thể kinh địch “

“ Lão Tam ngươi xem, mấy con kiến này yếu hơn chúng ta gấp trăm lần, mỗi tên
chỉ là phàm nhân, không có linh lực ba động, giết chỉ cần một ý niệm. Lão Tứ
nói có một tên sài vũ khí rất mạnh, phải chú ý. Nếu bắt được phải cho nó sống
không bằng chết, hắc hắc..”

“Giờ chia ra tàn sát xung quanh, ép tên đó lộ mặt rồi ta sẽ làm thịt chúng “
Tên sừng ánh kim vung tay, quát lên.

“Vâng “

Phía đông bắc trường học, khu nhà A.

Bên trong, một vị nữ sinh đứng một mình, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thanh tịnh mà
thông minh. Cô nữ sinh này là Khánh Tuyết, vị này cô nương mặt như bông sen,
lông mày cong cong, ngão nghễ ưỡn lên cái mũi nhỏ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn,
tóc dài đen lánh đẹp đẽ.. chân chính là như một vị tiên nữ, cái này nữ sinh,
trên vạn người chưa hề có được một mỹ nhân tuyệt sắc, quả nhiên là cảnh tượng
kì diệu, không gì so sánh được.

Bỗng nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài khu học, Khánh Tuyết cầm lên cây
cung của mình, chạy về phía có tiếng kêu cứu, bàn tay bên phải hóa sáng, xuất
hiện là một mũi tên xanh đẹp đẽ lạ thường.

Bên ngoài, xung quanh là một mảnh hỗn loạn, trung tâm của sự hỗn loạn là một
lên một sừng đang dùng một cây liềm làm vũ khí. Cây liềm đỏ, rất phù hợp với
màu máu, mỗi khi chém một học sinh, cây liềm lại kêu “Rít..” lên rợn người.

Mọi người đang dùng năng lực của mình để chống lại, tuy nhiên chênh lệch được
nhận thấy rất rõ ràng. Tuy mọi người co năng lực, thế nhưng hoàn toàn vô dụng
với tên đầu một sừng, bởi vì năng lực được sử dụng có sức mạnh rất thấp.

Nói ví dụ, những người có năng lực biến thành động vật, họ chỉ biến thành động
vật y nguyên mà thôi, chỉ là những con vật này không đủ gây ra chuyện gì cho
tên đầu một sừng. Mà muốn gầy ra, phải nắm bắt một chút năng lực của con vật
mình biến ra, ví dụ con báo thì đôi chân, con kiến thì sức mạnh, biến nhỏ….

Hay những thuộc tính, thấp nhất là bắn ra các tia lửa, nước nhỏ. Thế nhưng nếu
nắm bắt được thì có thể bắn ra các quả cầu băng, quả cầu lửa. Thế nhưng muốn
nắm bắt cần có thời gian, tuy nhiên bây giờ quả là điều xa sỉ.

Cũng có nhiều người tạo ra được thương tổn cho tên quái vật. Như các năng lực
lốc xoáy, phóng điện, cường hóa bản thân của mấy người sinh viên. Tuy nhiên,
lại bị tên quái vật né được, đây là sự khác biệt về tốc độ. Người chết ngày
càng nhiều, xung quanh mọi người càng trở nên sợ hãi, thậm chí có người tè ra
quần.
Tuy nhiên tên quái vật cũng không hơn gì, hắn bày ra bộ mặt xâu xí, trong suy
nghĩ lại một trận bực tức

“Mấy tên con kiến này tuy không có linh lực dao động, thế nhưng lại sở hữu
năng lực bẩm sinh sao? Không trách được lão Tứ trọng thương trở về ”

“ Bất quá, kiến vẫn và kiến mà thôi “

Tên một sừng thét lên, vung cây liềm chém loạn xì ngầu, từng đợt gặt hái sinh
mệnh đám sinh viên. Khuôn mặt tươi cười liếm máu tươi đang nhỏ giọt.
Khánh Tuyết nhìn qua trân hỗn loạn phía trước, chăm chú nhìn từng bước chân
của tên quái vật, gương cây cung lên. Cây cung lớn 1,5m, thân cây cung tỏa lên
ánh hào quang, quanh thân như một con phượng hoàng đang bộc phát.

“Trói nó lại, Mũi Tên Giam Cầm ”

Tên rời khỏi cung, mang theo ánh sáng lục quang lao nhanh tới mi tâm tên một
sừng, tiếng rít của cung tên không mang theo sát phạt mà mang theo ấm áp của
mùa xuân.

Khi tên gần tới gần mi tâm tên một sừng, tuy nhiên đã bị chụp lại bởi cánh tay
tên một sừng. Tên một sừng hừ ra tiếng với vẻ mặt khinh thường

“ Một mũi tên nhẹ thế này cũng bắn được, đúng là con kiến “. Thế nhưng chỉ một
lúc sau hắn đã phát hoảng.

Chỉ biết tên đã biến mất trên bàn tay tên đầu một sừng, không phải biến mất mà
nó chỉ hóa thành một dây leo nhỏ chui vào thân người tên đầu một sừng mà thôi.
Dây leo sinh sôi lần theo từng mạch máu tên quái vật mà từng bước phát triển,
khi dây leo đã phát triển đến chân và nó chắm thẳng vào nền xi măng.

“ Ngay lúc này, nhắm mọi thứ vào tên quái vật “ Khánh Tuyết quát lớn với mọi
người xung quanh.

“Oành..Bùm..” Tất cả mọi năng lực có thể đều xả vào tên đầu một sừng. Trung
tâm vụ nổ là một màn xả skill của mọi người, tuy năng lực còn yếu nhưng có quá
nhiều nhắm cùng một chỗ cũng gây ra sách thương cực mạnh.

“ Phốc “
Tên một sừng chân đã cắm sâu xuống nền ximang cứng, muốn thoát ra tựu phải vứt
bỏ đi hai chân mới có thể. Thế nhưng chỉ một khoảng thời gian do dự, hắn ta đã
mất đi sự lựa chọn của mình. Lãnh nhiều năng lực được phóng thích từ bốn
phương tám hướng.

Giờ đây dù còn chưa chết, thế nhưng đã mất đi chín phần mười khả năng chiến
đấu.

Trung tâm vụ nổ, hắn ta nằm liệt giữa sân, hai chân vẫn còn cắm giữa nền
ximang. Chỉ thoi thóp truyền đi ra một tia ý niệm. Bây giờ hắn ta đèn đã cạn
dầu, chỉ mặc cho mấy tên kia mổ giết.

Tuy nhiên hắn vẫn mang một tia hi vọng đổng bạn của mình tới cứu mình, nhưng
hắn phải thất vọng rồi.

“ Xoẹt..” Một lưỡi đao chặt ngang cổ, đã chết.

Khánh Tuyết nhìn xác tên một sừng, khuôn mặt băng giá toát lên vẻ lạnh lùng.
Bỗng nhiên cổ rùng mình, nhìn về hướng bọn Vương Hoàng lúc, khuôn mặt hiện vẻ
sợ hãi.

Các khu nhà khác, nhưng tên đầu một sừng khác cũng bắt đầu chật vật giống tên
mới rồi. Tuy bọn hắn đã giết và hấp thu máu huyết rất nhiều người. Thế nhưng
theo thời gian, bọn hắn ngày càng chật vật, khốn đốn.

Khu học C, E, F, G, H số lượng sinh viên khá nhiều, mỗi khu học giờ có khoảng
600 sinh viên. Mỗi một người bây giờ đều mang năng lực trong người, tuy năng
lực có yếu, có mạnh, thủy chung vẫn có thể lấy thịt đè người.

“ Chết..” Khu C một thét gào to, tỏa ra ánh sáng chói lóa, lao thẳng vào người
tên một sừng.

Tên một sừng bấy giờ đang bị giam cầm bởi một khối băng lớn, lan thẳng đên eo,
chỉ lộ ra một cánh tay và thân trên người. Chật vật không gì so sánh được.

Con nam sinh kia, dùng sức của mình đánh mạnh mẽ vào tên một sừng đang bị giam
cầm, vung tay lên, lại vung tay xuống, ánh sáng chói lòa rọi sáng khắp nơi. Mà
mọi người cũng không nhìn vào tên một sừng mà nhìn vào nam sinh với con mắt
thèm thuống.

Ặc, không trách được, cánh tay của nam sinh là một cục…kim cương khổng lồ a,
chậc chậc, thực sự là kho báu di động a. Ai không tham không phải người.

“ Ước gì mang được tên đó về nhà, sướng nha “ Ở phía sau một nam sinh chảy
nước dãi, khuôn mặt lóe sáng nhìn, giọng lẩm bẩm.

À ừm, một diễn biến khác, một tên khác cũng bị giết bởi sự tấn công mạnh mẽ
liên tiếp của các năng lực.

Các nơi còn lại, vẫn còn là một cuộc thảm sát đẫm máu.

Không phải chỗ nào cũng giống nhau, mỗi khi dính đến nguy cơ, con người luôn
có xu hướng tự bảo vệ chính mình. Vì lẽ đó, những nơi này chỉ bo bo dùng năng
lực để bảo vệ chính mình, không có sự liên kết chống lại kẻ thù.

Vì thế, tựu bị giết dần dần, như giết mổ gà vịt.

Tới nay, 2/3 người trong trường Thiên tùng bao gồm cả thầy giáo và sinh viên
đã mất đi từ khi diễn ra sự việc tới nay.

Khu học D, nơi nhóm Vương Hoàng đang tập trung. Nơi này bây giờ bao gồm 5
người.

Tựu có Vương Hoàng, Lê Lê, Đỗ Phong, Dương Bìn và một người khác. Cũng không
thể cho là người, đó là tên sừng ánh kim. Hắn ta giờ đang lơ lửng trên không,
nhìn xuống dấu tích đổ nát do cuộc chiến gây nên. Hắn đoán chắc đây là nơi lão
Tứ chiến đấu, vì thế nhìn vào thân ảnh bốn người Vương Hoàng, hắn tựu xác định
đây là hung thủ gây nên vết thương cho lão Tứ.

Hắn thật sâu hít thở một cái, hai mắt trong nháy mắt tinh quang bại lộ, lập
tức thần thái bức người. Nhìn chằm chằm vào nhóm người Vương Hoàng, lộ vẻ lãnh
khốc, tựu suy nghĩ nên làm thế nào để mấy tên này có một cái chêt đau đớn
nhất.

Ở phía dưới, đám người ngoại trừ Vương Hoàng thì một mảnh trầm mặc. Một cố áp
lực đè mạnh lên vai, khiến mọi người trở nên bất lực, có cảm giác bây giờ mình
đúng chỉ là một con kiến, mặc người ta chà đạp.

“ Bây giờ, làm sao đây “ Đỗ Phong lấy hết khí lực, nhỏ giọng nói ra

“ Vô dụng, tay chân chúng ta bây giờ đã không thể cử động, nói gì đến chuyện
làm gì tiếp theo “ Dương Bìn căm phẫn trả lời, thế nhưng giọng nói đã có phần
buông bỏ, giống như đã chấp nhận số mệnh của mình.

Lê Lê không nói gì cả.

Bọn họ bốn người bây giờ tựu đã bị khóa chặt mọi đường đi, không phải là bị
trói bởi vật chất, mà bởi áp lực phát ra từ trên không. Họ tựu cảm giác được,
nếu như mình di chuyển một chút mà thôi, mình sẽ chết ngay lập tức, đây là cảm
giác rất chân thật. Lần này họ tuyệt vọng, không hề có ý chí chống cự.

Từ trên không, như đã ra quyết định cuối cùng, hắn ta lao xuống đất, bước nhẹ
về phía 4 người.

“ Khu dit mong to, ngon da “ tiếng cười rợn người từ miệng hắn vang lên.
Dừng trước mặt 4 người, nhìn vào những khuôn mặt tuyệt vọng mà cảm thấy đắc ý.

Khi hắn ta nhìn Vương Hoàng thời điểm, tựu kinh ngạc khi thấy một khuôn mặt
thờ ơ chán nản. Bực mình, bắn bước tới trước mặt Vương Hoàng, cầm lấy hai bả
vai của Vương Hoàng, giựt mạnh với ý đồ phanh thây xẻ bảy.

Tuy nhiên, tên đầu sừng ánh kim trợn to mắt, ánh mắt mang theo vẻ không thể
tin được, như gặp phải quỷ. Hai tay của Vương Hoàng vẫn y nguyên chỗ cũ, thế
nhưng hai tay của chính mình đã chịu lực phản chấn mà có cảm giác đứt rời.

“ eeeeee, xiqua adudu “ Tên sừng ánh kim hét lên thê thảm, bước chân lui nhanh
về phía sau, nhìn về Vương Hoàng với nỗi sợ hãi mãnh liệt.

“ Phập “ Một mũi đinh ba găm mạnh vào đầu tên một sừng ánh kim.

“ khukhu..” Trong tiếng kêu là sự kinh hoàng gần như đạt đỉnh điểm. Tên một
sừng bây giờ bị gim nằm dưới đất, liên tục dãy dụa, thế nhưng hắn đã cảm thấy
tử vong đang đến gần.

Nhìn lên khuôn mặt của Vương Hoàng lúc, một khuôn mặt mang theo vẻ thất vọng,
lắc lắc đầu. Dưới sự kinh ngạc tột độ của bọn Đỗ Phong, buông ra một câu nói :

“Ngươi, hay vẫn còn quá yếu “

-


Tuyên Cổ Tạo Hóa - Chương #5