Những Lá Bài Tẩy


Người đăng: muathubattans2@

~

Tay phải của Vương Hoàng đâm thẳng vào mi tâm của con Cửu U tước, một luồng
khí tức hắc ám bao quanh tay phải của Vương Hoàng, bắt đầu di chuyển cắm sâu
vào mi tâm còn Cửu U tước.

Cửu U tước vùng vẫy, hai mắt phát lửa của nó nhìn lên nhân loại đang đứng trên
người.

-“ Kwoor “

Cửu U tước giẫn dữ tột cùng, mặc dù nó không biết nhân loài phía trước mình
đang định làm gì, thế nhưng nó cảm thấy nhục nhã, nó không cho phép một người
nào đó chạm vào cơ thể của nó.

Nó hót lên một tiếng, từng ngọn hắc hỏa ngày càng đậm đắc hơn, đến giờ đúng
làm một màu đen khủng, như là bóng tối hàng lâm. Ngọn hắc ám tiến đến bao trùm
toàn thân thể Vương Hoàng.

Vương Hoàng hứng chịu thiêu đốt của ngọn hắc ám, thế nhưng bao quanh hắn hiện
lên một tầng lại một tầng phòng ngự, khi ngọn lửa hắc hỏa thiêu cháy tầng
phòng ngự này, một tầng phòng ngự mới sẽ thoát ra và bảo hộ lấy Vương Hoàng.

Từng tầng phòng ngự này là các lá bùa hộ trận mà hắn từng làm, dù rằng mỗi lá
bùa chỉ như một tờ giấy mỏng trước đám hắc hỏa. Thế nhưng ngàn vạn lá bùa thì
là một chuyện khác, từng lá liên kết với nhau tạo nên một hộ trận kéo dài thời
gian cho Vương Hoàng. Đây là một con bài tẩy của hắn.

Tuy nhiên.

“ Không biết có thể cầm chân được bao lâu, biết vậy hồi trước ta nên làm nhiều
thêm nghìn vạn cái hộ trận. Bây giờ, tựu hối hận cũng không ích gì. “

Vương Hoàng thở dài, vận chuyển khí tức hắc ám đâm mạnh vào mi tâm của Cửu U
tước, từng bước lan ra thân thể của nó. Luồng hắc ám di chuyển qua các mạch
chính của Cửu U tước, lan ra toàn thân. Nó đến bây giờ tựa như vô hại, thế
nhưng chỉ Vương Hoàng là biết được nó sẽ làm được gì.

Ở thời điểm này, Cửu U tước cảm nhận được thân thể mình có một luồng khí tức
khác thường dao động, nó muốn bức ép luồng khí tức ra khỏi thân thể. Thế nhưng
không hề có ích gì, luồng khí hắc ám vẫn di chuyển nhanh về toàn thân thể của
nó.

Cửu U tước tuy không hề cảm nhận được thân thể mình có chuyển biến gì xấu, thế
nhưng nó cảm nhận luồng khí tức hắc ám ấy rất nguy hiểm, thế nên tìm mọi cách
để thoát ra khốn cảnh.

Huyết mạch của nó là thần thú, là huyết mạnh thuần khiết nhất. Tuy hiện giờ
mới sinh ra thế nhưng đã nắm được các thần thông của bản thân. Cửu U tước cho
rằng luồng hắc ám tuy nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần tiêu diệt nhân loài này
trước, sẽ không có chuyện gì.

Một luồng khí nóng có nhiệt độ vô cùng khinh khủng khuyết tán ra ngoài thân
thể Cửu U tước, ầm ầm chấn động, xung quanh cô đọng uốn éo từng đợt hắc hỏa
mạnh mẽ.

Vương Hoàng cùng Cửu U tước đến giờ tựa như bất động. Ngoại trừ tại mi tâm Cửu
U tước đang có từng đợt hắc hảo sôi trào quét tới liên tiếp nhằm phá hủy đạo
hộ trận, chỉ còn tay phải của Vương Hoàng đang truyền khí tức hắc ám vào thân
thể con Cửu U tước.

“ Rắc..rắc..”

Đạo hộ trận cuối cùng tan vỡ, ngọn lửa hắc hỏa bùng phát lao vào người Vương
Hoàng.

“ Haz, chỉ cầm chân được một lát, nhưng tựa như vẫn đủ thời gian. “

Vương Hoàng suy nghĩ, hắn ta hiện giờ đã đưa khí tức hắc ám xuyên qua thân thể
Cửu U tước một nửa, chỉ cần cho hắn một chút thời gian nữa là thành công.

Ngay khi ngọn hắc hỏa lao tới Vương Hoàng, xung quanh Vương Hoàng lóe lên ánh
băng hàn, một luồng khí lạnh lẽo bao quanh Vương Hoàng. Lúc này đã bị chặn lại
bởi một tấm chắn băng vững chắc, ca thân hình Vương Hoàng cũng hóa thành người
băng.

Đó là tác dụng của viên ngọc băng lam trước ngực này.


Viên ngọc băng lam này Vương Hoàng kiếm được sau khi đại chiến với một nhóm
người bí ẩn. Là nhóm người duy nhất mà Vương Hoàng căm hận mà không thể hủy
diệt hết cả gốc rễ.

Mấy người đó lúc đấy đang làm một đạo trận nào đó, bắt đi một vạn một ngàn một
trăm mười một đứa trẻ sơ sinh là vật hiến tế, trung tâm chính là viên ngọc
này, họ gọi nó là Lam Tuyết Linh Thần.

Hắn đã từng bắt và tra hỏi nhiều người, tuy nhiên đều đã chết khi định mở
miệng trả lời. Vương Hoàng khám phá ra là do một thứ gì đấy mà hắn không biết,
giam cầm lại sinh mệnh bọn họ, khiến hắn ta không thể tiết lộ sự việc, nếu
không là chết.

Hắn bất đắc dĩ, hắn khắp nơi tìm kiếm người đứng sau việc này. Dù sao thì đây
là người đầu tiên Vương Hoàng cảm thấy căm hận như vậy. Và một điều khác nữa
là người đó biết sử dụng ma thuật siêu nhiên ở trên trái đất. Tuy nhiên sau
nhiều lần tìm kiếm, tựa như người đó không hề tồn tại.

Vương Hoàng diệt nhiều tổ chức như vậy, ngày càng phát hiện nhưng hành vi kinh
khủng của đám người đó. Họ luôn sử dụng trẻ sơ sinh cho việc hiến tế, mặc dù
đã co vài lần cứu kịp, nhưng chắc chắc cũng có vài lần hắn bỏ qua.

Cơn giận của hắn tới đỉnh điểm.

Hắn liên hệ với hơn 130 nước trên thế giới, càn quét các tổ chức tồn tại như
vậy. Dùng vũ lực giải quyết, thủy chung vẫn nhanh hơn. Tuy nhiên cũng không
mong moi được tin tức gì, các tổ chức như vậy dần bị diệt sạch, nhưng mà thủ
linh vẫn chưa hề lộ mặt ra một lần.

Viên Lam Tuyết Linh Thần này sau khi Vương Hoàng chiếm được, hắn ta đã dò xét
xem tác dụng của nó, thể nhưng không tìm được gì. Tuy nhiên sau khi hắn đưa
một chút khí tức bên trong thân thể của hắn vào, viên lam ngọc phát sáng, tạo
thành một mảnh băng giá lạnh lẽo phạm vi 5m, tuy nhiên không hề có tác dụng
với bản thân người dùng.

Sau khi nghiên cứu, hắn cũng khám phá ra một vài tác dụng của nó, tựa như có
thể dùng làm lá chắn, hay tạo thành một cây kiếm, giáo vững chắc bằng băng. Và
chắc chắc là nó có thể triêu hồi ra thứ gì đó, thế nhưng họa có điên hắn mới
làm điều đó.


Thanh trung niên đã tới từ lâu, đang ẩn nhìn ở một bên xem trận chiến.

Khuôn mặt trở nên ngưng đọng, trong ánh mắt có thể thấy được sự kinh ngạc của
hắn. Thân hình hắn hơi rung lên, lông máy nhăn lại, nhìn hướng Vương Hoàng,
miệng lẩm bẩm :

“ Chết tiệt thế này là thế quái nào, không có linh lực làm sao có thể kích
hoạt vũ khí Địa cấp và Bán Thiên cấp.

Không, nó cũng không là vấn đề. Thế quái nào lại có vũ khí Địa cấp và Bán
Thiên cấp xuất hiện ở đây, đây là khoảng không gian ta cai quản, nếu nó xuất
hiện thì rõ ràng ta phải biết.

Mà luồng khí hắc ám đấy là gì ? sao ta không nhận ra.

Chết tiêt, chuyên gì đang xảy ra ? “

Trong khi tên trung niên đang tự lẩm bẩm với vô vàn câu hỏi trong đầu, bên
dưới Vương Hoàng đang ngày càng yếu thế hơn.

Chủ yếu là Cửu U tước đang ngày càng nẵm vững thành thạo các thần thông và
huyết mạnh khủng bố của mình. Thế nên nó gia tăng lực công kích ngày càng lớn,
viên Lam Tuyết Linh Thần ngày càng có dấu hiệu vỡ nát ra.

“ hừ, cố phá hủy tấm chắn đi, nếu không thì ngày tàn của con chim to ngươi sẽ
đến “.

Vương Hoàng hừ lạnh, vận sức ép luồng khí hắc ám di chuyển nhanh hơn vào huyết
mạch Cửu U tước.

“ Hộc..”

Vương Hoàng nhổ ra một bãi máu, thân thể hắn rung rung. Nếu như không có
bức tường băng bao quanh thân thể thì hắn đã ngã quỵ rồi. Dường như đã gần tới
giới hạn mà hắn có thể chịu đựng.

“ Một chút nữa, cố lên..”

Vương Hoàng lẩm bẩm, cố hết sức trấn an bản thân, luồng khí tức hắc ám di
chuyển nhanh dần.

“ Kwoor ! “

Cửu U tước ngày càng quát tháo ầm ĩ, nương theo đó là luồng khí tức hắc hỏa
mạnh mẽ sôi trào. Nó bây giờ đã trở nên điên cuồng, dùng những thần thông mình
biết nhằm giết tên nhân loài trước mặt.

Nó dồn từng đợt hắc hỏa nóng nhất, thành một ngọn lao rựa lửa. Đây là cách mà
nó có thể nghĩ tới được, dùng sức mạnh tập trung lại một điểm, nhằm phá đi bức
tường phòng hộ của tên nhanh loài trước mặt.

“ Vút..”

Ngon lao rực cháy hắc hỏa lao như một ánh sáng, phá không mà tới. Con đường nó
lao qua bị chấn động mãnh liệt, từng đợt không gian dần tan vỡ. Dường như
khoảng không gian này không thể chứa đựng được một luồng sức mạnh kinh khủng
như thế này.

Tên trung niên đang xem lắc đầu, nói ra : “ Nên kết thúc, thế nhưng không để
hắn chết được, cần tra hỏi một chút “

Hắn đưa tay ra, định ngăn chặn lại ngọn lao rực cháy, thế nhưng lúc định ngăn
chặn thời điểm, một chuyện xảy ra kiến hắn kinh ngạc, kinh ngạc tột độ.

Vương Hoàng nhìn lên ngọn lao rực cháy, mặt cười khổ : “ Coi bộ lần này tỉ lệ
ta chết đã chiếm hơn 99 % rồi .“

Khuôn mặt của Vương Hoàng trở nên ngưng đọng, trong ánh mắt ngôi sao hình chín
cánh bắt đầu chuyển động, từng họa tiết xung quanh phát ra ánh sáng tím huyền
bí.

Mắt của Vương Hoàng ngày càng bị bao quanh bởi ngọn lửa tím, trung tâm tròng
mắt là một màu vàng kim óng ánh. Một vẻ đẹp huyền bí khó cưỡng cầu.

“ Tách Tách..”

Từng tiếng vang như từng đợt thiểm điện kêu vang.

Vương Hoàng nhìn lại phía phòng y tế, khuôn mặt ấp áp hướng về như muốn nói
lời tạm biệt.

“ Đã nên tới thời điểm. “

Khi ngọn lao rực cháy chỉ cách Vương Hoàng còn một mét, mắt của hắn ta bùng
lên một màu vàng kim chói lóa, luồng ánh sáng như xuyên cả không gian.

“ Thời gian ngưng đọng “

~


Tuyên Cổ Tạo Hóa - Chương #10