Hoàng Lão Đầu


Người đăng: bachpham101

Bạch Phàm nghe âm thanh, nhíu nhíu mày quay lại. Vừa gặp bốn tên nam tử mặt
mày hung ác, nhìn qua liền biết lai giả bất thiện. Những người này, mặc dù
mạnh khỏe nhưng cũng chỉ một giới phàm nhân, đối với hắn quả thực chẳng tao
nên chút gì uy hiếp.

“Có chuyện?” Bạch Phàm nhàn nhạt hỏi.

“Huynh đệ, ngươi đến Thiên Hương thôn đã hơn một tháng, lại không biết chúng
ta là ai sao?”

Đứng đầu mặt chữ điền người đàn ông cười cười nhìn hắn, giọng nói tùy ý lả
lướt.

“Không biết. Nếu không có chuyện gì, các ngươi có thể đi rồi” Bạch Phàm vẫn
nhàn nhạt ngữ khí.

“Đi? Này ta nói huynh đệ, ngươi ở đây tự tiện buôn bán mà không đóng lệ phí,
lại nghĩ để chúng ta đi?”

Gã mặt chữ điền hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu, đằng sau ba tên nam tử
liền rút đao, đem Bạch Phàm cho vây lên, càng là một lời không hợp, sẽ đối với
hắn động thủ.

Bạch Phàm lắc đầu, những này thanh đao chính là làm từ sắt thường, chém phàm
nhân thì được, muốn chém hắn e rằng ngay cả da cũng không phá nổi.

“Huynh đệ, ngươi vẫn là mau chóng nạp tiền bảo mệnh, nếu không từ nay về sau
cũng đừng nghĩ vẽ tranh…”

Gã mặt chữ điền hai tay khanh ngực, đắc ý cười khẩy, một mặt nguy hiểm hướng
hắn uy hiếp. Chỉ thấy, Bạch Phàm hai mắt chợt phát lanh.

Cũng không có lan ra bất kỳ uy thế, thậm chí không có sát khí.

Nhưng cứ như thế một ánh mắt, lại làm cho lâu năm xông pha giang hồ mặt chữ
điền người đàn ông rùng mình, cảm giác như gặp phải hồng hoang hung thú.

Lặn lộn nửa đời, gã vẫn như cũ sống sót, bởi vì trực giác hơn người, lần này
gã trực giác được nếu mình còn dây dưa nhất định xảy ra án mạng, vì Bạch Phàm
là….. võ lâm cao thủ!!

Trong lòng gã đem Thôn bắc Hoàng lão đầu chửi cho xối xả, mẹ nó bảo cái gì yếu
ớt thư sinh họa sĩ đến thôn. Để bọn gã đến gây chuyện phá quán, ai ngờ chọc
ngay ổ ong vò vẽ.

Gã mặt chữ điền nuốt nước bọt liên tục, gượng cười nói:

“Cái kia…thật không biết vị đại gia này, hơi chút mạo phạm, mong đại gia tha
lỗi”

Bạch Phàm im lặng chưa lên tiếng. Xung quanh ba tên tiểu đệ thấy nhà mình lão
đại mặt như ăn chuột chết, biết đại sự không ổn, cũng vội thu đao lùi về thành
khẩn đứng sau gã mặt chữ điền.

Đám người này xưa nay lăn lộn đã quen, chuyên hiếp yếu sợ mạnh, gặp cường
quyền liền cúp đuôi làm người, nên động tác vô cùng thuần thục. Bạch Phàm để
tất cả trong mắt, nhưng chưa đi để ý.

Tên kia gặp hắn không nhìn, luống cuống hơn, chắp tay:

“Đại gia, bọn ta huynh đệ vốn không định làm phiền ngươi, nhưng mà bị người dụ
dỗ mà mắc sai lầm, mong đại gia rộng lượng tha cho”

“Ồ, có người sai khiến các ngươi?” Bạch Phàm nhíu mày, hồi lâu mở miệng.

“Đúng đúng, chính là Bắc thôn Hoàng lão đầu, lão ta vì ghen tị đại ca cướp mối
làm ăn, nên thuê chúng ta đến phá quán, chúng ta chỉ nhận tiền của người giúp
người tiêu tai thôi”

“A” Bạch Phàm cười nhạt,chẳng nghĩ đến mình ở đây tùy tiện vẽ tranh, lại chọc
sinh ý của người khác, dẫn đến gây thù chuốc hận. Không khỏi thở dài, lợi ích
luôn là căn nguyên của mọi tranh chấp, xem ra vẫn nên ít bán tranh chút tốt
hơn. Hắn trong người chẳng thiếu tiền, bán tranh vẽ thuê là vì thỏa mãn tiểu
nha đầu mong muốn thôi, không bán cũng không sao.

Nghĩ vậy, liền khoát tay từ tốn nói:

“Các ngươi đi thôi, chỉ này một lần, không có lần sau”

Nói rồi tiếp tục chuyên tâm vẽ vời, chốc lát chuyện tranh chấp cũng theo gió
thôi bay mất, chẳng khiến hắn tâm tình nổi lên chút gợn sóng.

Mà bốn tên lưu manh được ân xá, cảm tạ rối rít, hùa nhau chạy như điên, âm
thầm thề không bao giờ dám chọc người áo trắng khủng bố kia nữa.

Mấy tên lưu manh đi rồi, đúng là không dám ho he làm phiền hắn nữa, Bạch Phàm
cuộc sống trở về quy luật ban đầu.

Mà thôn bắc Hoàng lão đầu, thì càng cuống lên, nhà hắn đời đời vẽ tranh thủy
mặc, khách hàng cũng chỉ là trong thôn đám nhà giàu, hiện tại Bạch Phàm vẽ
tranh bắt đầu, càng nghiêm trọng ảnh hưởng đến cả nhà hắn doanh thu.

Thuê lưu manh phá quán không được, hắn liền tìm đến nhà Bạch Phàm gây chuyện,
muốn lừa Bạch Phàm rời thôn. Nhưng khi vừa thấy Bạch Phàm tài nghệ, càng nhìn
càng than thở, càng nhìn càng thẩn thờ.

“Người này vẽ tranh thật giỏi, cả nhà ta gộp lại đều không bằng”

Thời khắc này, Hoàng lão đầu không hận Bạch Phàm, ngược lại giật nảy mình, hắn
phát hiện một cái con đường phát tài, một cái kiếm tiền nhanh hơn cả nghề vẽ
tranh.

Ở Bạch Phàm đến Thiên Hương thôn tháng thứ hai, Hoàng lão đầu cùng vợ thảo
luận một chút, càng cắn răng bỏ xuống tổ truyền nghề vẽ, đi làm thương nhân.

Cách Thiên Hương thôn chừng mười mấy dặm đường, tọa lạc một tòa thành lớn tên
là Vị Thành. Nơi đây tòa thành dân cư đông đúc, người giàu cũng nhiều. Hoàng
lão đầu có lần thông qua thương lái, gửi lên trên thành bán chút ít tranh mình
vẽ, nhưng tài nghệ chưa tốt, nên bán không được giá cao.

Thế là hắn từ Bạch Phàm nơi đó, lấy năm đồng tiền thu mua tranh, lên Vị Thành
bán, nhưng bán được 100 đồng. Bình thường tranh vẽ không thể bán ra cái giá
này, nhưng là Hoàng lão đầu biểu diễn tranh vẽ loại khác diệu dụng, tranh của
lão càng là đắt hàng.

Thậm chí có người còn đặt trước mấy hôm sợ rằng hết mất, Hoàng lão đầu cứ cách
ba ngày lại lên Vị Thành buôn bán một lần, mỗi lần như thế kiếm được tiền đều
gấp mấy lần mỗi tháng thu nhập trước của lão.

Sinh ý tốt đến nỗi, lão hận không thể mỗi ngày nhiều chút tranh mà bán, nhưng
thật đáng tiếc, Bạch Phàm nhân lực có hạn, mỗi ngày chỉ có thể vẽ nhiều ít bức
tranh.

Hoàng lão đầu từng thử học trộm Bạch Phàm thủ thuật vẽ, nhưng dù làm thế nào
cũng không vẽ ra được như thế tạo hình, như thế thần hiệu, đành ngậm ngùi bỏ
qua.

Từ ngày có Hoàng lão đầu thu mua tranh, lại không cần Đình Đình đến bán dùm.
Nàng đần dần cũng không còn đến quấn quýt Bạch Phàm, ngoại trừ thỉnh thoảng
tới nài nỉ hắn vẽ giúp mình mấy bức chân dung.

Nàng muốn chân dung sẽ là chính mình cầm kiếm, mặc phượng bào, oai phong lẫm
lẫm, nàng tưởng tượng mình là nữ đế quân lâm thiên hạ.

“Bạch Phàm thúc thúc, ngươi xem Đình Đình có hay không giống nữ đế”

“Không giống, không có nữ đế nào năm tuổi cả”

…………….

Khi luồng gió thứ nhất từ phương bắc tràn về, Bạch Phàm đi vào thiên hương
thôn cũng đã được hơn ba tháng.

Mùa đông ập đến, năm nay trời thêm giá rét, mỗi ngày đều có tuyết rơi. Hai bờ
sông Vị Hà cảnh vật càng phủ thêm một lớp trắng xóa. Bạch Phàm hai hôm nay
không đi vẽ tranh, bên ngoài trời đầy tuyết đúng là chẳng có gì để vẽ cả.

Hai tháng vừa rồi, nhờ bán tranh hắn vẽ, bắc thôn hoang lão đầu đã trở thành
nhà khá giả, ở phía sau thôn mua lại nhiều ít ruộng đất, người cũng dần dần
kiêu căng lên.

Hắn đối mọi người bắt đầu vênh hàm sai khiến, nhưng chỉ đối với Bạch Phàm là
cung kính có thừa, bởi vì Bạch Phàm là cả nhà hắn thần tài.

Mấy hôm nay tuyết lớn Bạch Phàm chưa từng bức nào, Hoàng lão đầu cũng là gấp,
nhiều người đặt tranh mà không có hàng, đành vác mặt mo sáng nhà hắn than thở:

“Bạch lão đệ hôm nay không vẽ hay sao?”

“Trời lạnh không có nhã hứng” Bạch Phàm nhàn nhạt trả lời.

Hoàng lão đầu nghe vậy vuốt trán, bó tay hết cách, mặc dù nóng lòng nhưng lại
không dám tới cửa thúc dục.

Năm nay tuyết lớn, tâm tình cũng hơi chút trầm thấp.

Bạch Phàm thẩn thờ, hai mắt khẽ nhíu, nhớ lại quá khứ vài đoạn vỡ vụn ký ức.
Nhìn qua trước sân cây mai già, cầm hồ lô, châm rãi hớp một ngụm rượu.

Năm nay, mai già không nở hoa.

Đang lúc suy tư, chợt nghe một đạo rực rỡ tiếng cười, theo Bạch Phàm sau lưng
truyền tới.

“Bạch Phàm thúc thúc, muốn hay không cùng Đình Đình đắp người tuyết”

Giọng nói ấy là Đình Đình. Nàng hôm nay mặc một chiếc áo bông màu hồng, tóc
chải thành đồng búi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì gió đông lạnh mà đỏ bừng, đang cười
sáng lạn nhìn hắn.

“A, là tiểu Đình Đình sao?” Bạch Phàm cười nhạt ôn hòa nhìn nàng.

“Đúng rồi thúc thúc, làm sao mau cùng Đình Đình chơi người tuyết”

Đình Đình miệng nhỏ chu lên, nhanh nhảu kéo hắn ống tay áo.

Vài năm nay mỗi khi mùa đông đến, nàng sẽ thường cùng mình đại ca chơi tuyết.
Nhưng năm nay Dương Đình Thiên sắp nhập học, càng ngày càng bận rộn, không có
thời gian bồi nàng chơi.

Mà nàng lại không thích trong thôn đứa nhỏ, nên đành chạy sang nhà Bạch Phàm
rủ rê hắn. Bởi vì theo nàng cái nhìn, Bạch Phàm là người rảnh rỗi, ngày thường
sẽ vẽ tranh, không vẽ thì đi uống rượu. Chẳng giống như các thúc thúc, bá bá
khác, sẽ gieo mạ sẽ cày ruộng, làm lụng từ sáng đến tối.

“Bạch Phàm thúc nhanh lên, ngươi giúp Đình Đình làm người tuyết, sau này Đình
Đình làm nữ đế sẽ để ngươi làm quốc sư! “


Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên - Chương #3