Người đăng: ndangkhoa52@
_Bác sĩ bệnh nhân có phản ứng …….Đó là Vũ Thành nghe được câu nói đầu tiên sau
khi tỉnh lại, anh mở mắt quan sát : một căn phòng trắng toát, những hàng
giường nằm xếp song song, những cô gái mặc bộ blouse trắng sáng đi qua đi lại
kiểm tra người nằm trên giường, đây là một phòng bệnh cấp cứu, anh kết luận
như thế.
_Trước mắt anh đang đứng là một cô gái xinh đẹp : khuôn mặt trái soan,đôi mắt
to đen lấp láy đang chăm chú nhìn anh, miệng anh đào đang mỉm cười dịu dàng
với anh, thân hình với bộ ngực đầy đặn cao vút, eo thon nhỏ vô cùng thu hút
tầm nhìn, mùi hương nhẹ nhàng từ người cô tỏa ra làm anh như say như mê.
_Thấy Vũ Thành nhìn mình chăm chú như vậy cô gái cảm thấy vô cùng không được
tự nhiên, hai má hồng lên vô cùng mắc cở càng làm cô thêm xinh đẹp, cô cảm
thấy lúng túng lắm vì trước đây chưa từng có ai nhìn cô như anh vậy,trong lúc
chưa biết phải làm sao thi một tiếng nói vang lên
_ Anh cảm thấy trong người như thế nào rồi ? sau đó bước đến cạnh anh là một
vị nam trung niên, trên cổ túi áo có đính một thẻ : Bác sĩ trưởng khoa cấp
cứu Nguyễn văn Cường
_Anh trả lời : Cảm ơn bác sĩ tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi chỉ là vẫn còn
thấy hơi mệt một chút
_Vị bác sĩ quan sát anh rồi nói : Anh được đưa vào cấp cứu với tình trạng hôn
mê, thân nhiệt cao,nhịp tim tăng nhanh nên chúng tôi cho là anh đã bị chứng
say nắng nghiêm trọng vì vậy chúng tôi tiêm thuốc hạ nhiệt và truyền nước biển
để bù lượng nước cho cơ thể của anh, tuy anh đã tỉnh lại nhưng cần phải nằm
lại viện một ngày để theo dõi sau đóc nếu không có gì thì anh sẽ được xuất
viện. Nói xong vị bác sĩ lấy bút ghi ghi chép chép vào quyển sổ theo dõi rồi
bước đi. À ….vị bác sĩ quay đầu lại chỉ vào cô gái và nói : Anh nên cảm ơn cô
gái này vì chính cô ta đã đưa anh vào đây kịp thời nếu trễ thêm một lúc thì
anh sẽ rất nguy hiểm đấy
_Sau khi vị bác sĩ đi khỏi, Vũ Thành nhìn sang cô gái, anh nói mở lời : Anh
xin cảm ơn em rất nhiều có lẽ nếu không có em thì chắc anh sẽ không thể tỉnh
lại được nữa, em chính là ân nhân cứu mạng của anh,sau này nếu em có chuyện gì
cần thì chỉ cần em nói một câu anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ em.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô gái rồi tiếp : Anh tên Vũ Thành rất hân hạnh
được biết em
_Giúp người gặp nạn là một chuyện mà bất cứ người việt nam nào cũng sẽ làm khi
gặp phải thôi mà anh,vả lại đây chỉ là chuyện nhỏ với em cũng không làm gì
nhiều nên anh cũng đừng để tâm nhé, cô gái trả lời anh, ngừng một chút cô
gái nói tiếp : Em tên Nguyễn Thanh Thanh, anh có thể gọi em Thanh Thanh cũng
được và e cũng rất vui được làm quen với anh . Cô nhìn đồng hồ một chút rồi
tiếp : Anh đã tỉnh rồi mà e cũng tới giờ phải đi rồi nên em ……..cô ngập ngừng
nhìn anh
_Thấy cô như vậy anh biết cô muốn đi nhưng không biết nói làm sao nên anh tiếp
lời của cô : Anh cũng ổn rồi, có thể tự lo được rồi nên nếu e có chuyện gì
gấp thì cứ đi đi không sao đâu, anh mỉm cười tiếp : Nhưng em có thể cho anh số
điện thoại của em không, khi ra viện anh muốn được mời em một bữa cơm để cảm
ơn e đã cứu mạng anh ngày hôm nay, anh chân thành nhìn cô chờ mong
_Dạ được ạ, số điên thoại của em là 0122xxxxxx8, ăn cơm cảm ơn thì coi như
qua nhưng nếu có dịp thì chúng ta cùng uống nước cũng được . vậy anh giữ sức
khỏe nhé, em phải đi đây, bye anh hẹn gặp lại anh sau nhé ,nói xong cô
quay người bước đi ra cửa.
Nhìn theo bóng của cô Thành ngẩn người anh cảm thấy cuộc đời của mình đã thay
đổi rồi, ông trời ban cho anh một cơ duyên to lớn, lại cho anh gặp được một
cô gái tốt bụng xinh đẹp hiền lành như Thanh có lẽ như người xưa đã nói anh đã
“khổ tận cam lai “ chăng . Lấy lại tinh thần,Thành suy nghĩ phải làm cách nào
để lợi dụng tài nguyên trên tiểu tinh cầu để thực hiện được ước muốn của mình,
động thực vật trên tinh cầu hoàn toàn giống như trên địa cầu nhưng vì tinh cầu
tiên khí nồng nặc nên chất lượng hoàn toàn vượt xa trên địa cầu, tài nguyên vô
cùng vô tận nhưng hiện tại anh không tiền không thế nên rất khó triển khai
hành động quá lớn. Nhất định phải làm từ nhỏ đến lớn, may là anh là chủ nhân
của tinh cầu nên toàn bộ động thực vật trên tinh cầu đều chịu sự quản lý của
anh vì vậy cũng giảm bớt rất nhiều khó khăn.
Thành quyết định sau khi ra viện phải đích thân đi vào tinh cầu để xem xét nắm
bắt hoàn cảnh tường tận rồi mới tính bước kế tiếp, nghĩ đến đây anh mới bình
tâm lại rồi dần dần thiếp đi, quả thật anh cũng rất mệt mỏi bao nhiêu biến cố
cùng lúc đến với anh do vậy nên anh rất cần nghỉ ngơi để hồi phục.
Sài gòn, ngày chủ nhật tại trong một căn phòng nhỏ trên đường Nguyễn Xuân
Khoát, căn phòng tuy nhỏ nhưng cũng tươm tất, một phòng ngủ trên gác,một
phòng khách dưới đất . Lúc này Thành đã ra viện được hai ngày hiện anh đang
ngồi trên giường nhìn qua cửa sổ nhìn dòng người qua lại, một lúc sau chỉ nghe
một tiếng nhỏ “đi vào” phát ra, nháy mắt Vũ Thành biến mất như chưa từng tồn
tại vậy.
_Trời xanh ngắt, mây trắng từng cụm từng cụm trôi lơ lửng, bãi cát mịn trắng
trải dài về phía xa xăm và mặt nước biển trong suốt với từng con sóng nhỏ xô
bờ rào rạt. Phía nơi xa trong đất liền từng hàng từng hàng cây xanh tươi ,cao
lớn trải dài bạt ngàn, xa hơn nữa những ngọn núi cao chọc trời sừng sững liên
miên hùng vỹ .Thành bước trên bờ cát cảm nhận gió biển thổi ,hít một hơi dài
tận hưởng luồng không khí mát lạnh sảng khoái, anh nhắm mắt lắng nghe những
tiếng sóng vỗ bờ rào rạt, lúc này đây anh như đang sống trên thiên đường, tâm
hồn anh giờ đây vô cùng thanh thản, tất cả những mệt nhọc, uất ức cứ như đã
bị cuốn trôi theo những cơn sóng ra tận biển xa………………………….