Bình Thủy Tương Phùng Thiên Nhai Nhân


Người đăng: thuybangnhu181

Khanh Trần kinh hãi, há mồm muốn kêu, nhưng âm thanh đã bị chặn tại cổ họng,
bàn tay kia bịt ở miệng nàng thực ghê tởm, làm nàng đau, nàng ra sức giãy dụa,
theo dòng nước hỗn loạn trông thấy ảnh ngược một đại hán râu quai nón kèm chặt
phía sau.

Hoảng loạn, nàng dùng hết toàn lực khuỷu tay đánh về phía sau, thừa dịp kia
đại hán bị đau buông tay liền liều mạng tránh, khí lực mặc dù không lớn nhưng
cũng làm đại hán lảo đảo vài bước.

Khanh Trần thế này mới thấy rõ bộ dáng đại hán kia hung thần ác sát, râu quai
nón che đi răng nanh ố vàng còn dính chút rau cỏ, khiến nàng buồn nôn. Nàng
cùng người nọ đối diện hai giây, đột nhiên hô to một tiếng:“Cứu mạng!” Quay
đầu bỏ chạy.
Phía sau truyền đến một tiếng:“Con quỷ nhỏ kia, còn muốn chạy?” Chính là kia
đại hán chạy đi đuổi theo sau.

Khanh Trần không rõ sự tình, giết người? Bắt cóc? Đả kiếp? Giựt tiền hay là
cướp sắc? Nhưng quản hắn là cái gì dù sao trước mặt vẫn là gặp nguy hiểm. Nàng
chạy dọc theo bờ sông không phân biệt phương hướng, một bước cao một bước
thấp, trong lòng trừ bỏ cảm khái không may thật đúng là lần đầu tiên sinh lòng
biết ơn đối thân thể này, bởi vì này thân thể được rèn luyện rất tốt, nếu là
nàng trước kia, chỉ có ngồi chờ chết.
Bất quá chạy bộ thật sự không phải sở trường của nàng, đến trường thi, mặc kệ
là năm trăm mét hay là tám trăm mét cho tới bây giờ đều phải thi lại mới miễn
cưỡng đạt tiêu chuẩn, Khanh Trần mới chạy không xa liền cúi mình thở dốc, cái
khó ló cái khôn cúi người cầm tảng đá ném đi.

Vừa quay đầu lại lại làm cho người ta sợ hãi phát hiện đuổi theo cư nhiên
không chỉ một người, còn có hai người cùng lúc kèm hai bên của nàng với đại
hán làm nàng ba mặt thọ địch.

Khanh Trần trong lòng hoảng hốt, dưới chân nham thạch bởi gần nước đầy rêu
xanh trơn nhẫy, làm nàng trượt chân ngã xuống nước. Nàng kêu một tiếng sợ hãi
giãy dụa nhưng không đứng lên được, nước thật ra không sâu, không tới ngực
nàng, trên bờ khuôn mặt ghê tởm lại càng ngày càng gần, đôi tay bẩn thủ hướng
nàng chộp tới.
Thà làm ngọc vỡ, Khanh Trần cắn răng, mặc dù không biết bơi lội, lại xoay
người hướng nước ở chỗ sâu trong chạy tới.

Nước từ phần eo nhanh chóng dâng đến ngực, quần áo Khanh Trần màu trắng ở
trong nước giống một đám mây bình thường bay lượn, tóc đen nhè nhẹ như nước lũ
du đãng, cả người ướt đẫm ngay cả mắt đều không mở ra được, nàng nghĩ rằng tám
phần cuộc đời ngắn ngủi sống ở cổ đại sẽ chấm dứt tại đây, không biết sau khi
hồn phi phách tán vận khí tốt có thể trở lại hiện đại không?

Đang nghĩ ngợi, trên đỉnh đầu nàng trên đột nhiên vang lên tiếng phá gió mạnh
mẽ “Xích xích” hai tiếngliên tiếp, còn có tiếng “Ai nha” hô đau. Có tiếng nói
thanh lãnh lại hơi khàn khàn thanh âm ở nàng bên tai nói:“Đưa tay đây”.

Khanh Trần mờ mịt đưa tay ra, một bàn tay cùng nước sông giống nhau lạnh như
băng đem nàng từ trong nước kéo đến bên bờ, trước mắt nàng hiện lên một đôi
mắt yên lặng.
Nàng còn chưa thấy rõ bộ dáng người nọ, lại phát hiện hai mũi tên găm trên
chân hai đại hán đuổi theo nàng ban nãy, tên dài cắm xuyên qua chân, có thể
thấy được lực đạo phi phàm khi bắn tên. Mà một mũi tên khác bắn vào cánh tay
người còn lại, đại hán hô đau thảm thiết, ngã trên bờ sông, nước sông nhiễm
một màu đỏ sẫm.

“Ba tên đàn ông khi dễ một thiếu nữ, thật mất mặt, còn không mau cút đi!” Gần
đó, một nam tử tay cầm trường cung, thân hình như tùng bách anh tuấn trẻ tuổi
trầm giọng quát.

Khanh Trần lúc này mới nhìn ra bắn tên cùng cứu mình không phải một người,
người kéo mình lên bờ tựa vào tảng đá, thân hình thon dài bị quần áo cùng áo
choàng đen bao lấy, trên mặt đeo mặt nạ đồng sắc, che khuất nửa bên mặt. Bởi
vì mặt nạ, Khanh Trần nhìn không rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy rõ một đôi ánh mắt
thâm trầm sau mặt nạ, đáy mắt tối tăm vô ngần, không thấy chút hỉ nộ ái ố, lộ
ở bên ngoài bạc môi kiên định, cùng cặp con ngươi lạnh lùng thực xứng đôi.

Nam tử bắn tên thấy vài kẻ bắt cóc hốt hoảng chạy, cũng không đuổi theo, chỉ
quay đầu nói:“Tứ ca, ngươi thấy thế nào?”

Người được gọi là “Tứ ca” cũng không nói, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt nam tử bắn
tên chuyển tới trên người Khanh Trần, đột nhiên sửng sốt, vội vàng xoay người
làm bộ vuốt tóc.

Khanh Trần ngây người một chốc,“A” một tiếng vội ngồi xuống đem hai tay che
trước ngực, một tầng áo trắng ướt đẫm lóa mắt! Chờ nàng tỉnh ngộ phát hiện
quần áo dán vào đường cong linh lung đã muộn.

Khanh Trần cảm thấy máu cả người trong nháy mắt vọt tới trên mặt, mặt cười
oánh nhuận trong phút chốc nổi từng rặng mây đỏ, hận không thể một lần nữa ngã
trong nước chết đi.

Chưa kịp đau khổ, một kiện áo choàng rộng thùng thình đưa tới đắp trên vai
nàng
Khanh Trần kéo áo choàng đứng lên, ngẩng đầu, chính đón nhận con ngươi thanh
trầm mặt sau nạ, ánh mắt kia tuy rằng vẫn nhìn nàng chưa bao giờ rời, lại như
là cái gì cũng không có, vẫn an tịch như lúc ban đầu. Khanh Trần ánh mắt dời
xuống, bỗng nhiên hít một ngụm lãnh khí, kinh hãi lắp bắp.

Ngực nam tử này rõ ràng cắm một đoản tên, lúc trước bị áo choàng bọc nhìn
không thấy, hiện tại đem áo choàng đưa cho Khanh Trần, lộ ra quần áo màu xanh
trên người sớm bị máu tươi nhiễm đỏ, mà Khanh Trần lôi kéo áo choàng trong tay
cũng lây dính không ít vết máu.

Trách không được hắn vẫn tựa trên tảng đá, thoạt nhìn thương thế đúng là không
nhẹ. Khả năng bởi vì mới vừa rồi dùng sức, lại có máu theo miệng vết thương
chảy ra, nhếch bạc môi tái nhợt không một tia huyết sắc. Khanh Trần nghe hắn
trầm giọng nói:“Thập Nhất, rút tên.”

Người bị gọi “Thập Nhất” là nam tử bắn tên không rảnh bận tâm đến Khanh Trần
tiến lên giúp người kia, do dự nhìn miệng vết thương. Người kia từ trong lòng
lấy ra một khối lệnh phù, giao cho Thập Nhất nói:“Ngươi hành sự tùy theo hoàn
cảnh, động thủ đi.”
Thập Nhất liều mạng nắm chặt lệnh phù, nói nhanh:“Tứ ca, ngươi kiên nhẫn một
chút.” Tay liền cầm lấy phần mũi tên lộ ra bên ngoài định rút.

“Ai! Huynh......” Khanh Trần lập tức phản ứng lại, vội vàng kêu:“Như vậy huynh
ấy sẽ mất mạng .”

Người kia ngực hơi hơi phập phồng, máu từ miệng vết thương theo hô hấp không
ngừng trào ra, ánh mắt của hắn nhìn Khanh Trần, Thập Nhất dừng tay, có chút
nóng vội nói:“Không rút cũng mất mạng.”

Khanh Trần đi qua ngồi xổm bên người bọn họ, nói:“Ai nói không rút? Chính là
huynh rút tên như vậy, cho dù rút ra huynh ấy không đau chết cũng mất máu mà
chết.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Thập Nhất hỏi.

Khanh Trần cúi người nhìn vị trí trúng tên, phỏng chừng không có thương tổn
đến tâm phế, nếu không sợ cũng không chịu nổi đến hiện tại, nàng hỏi Thập
Nhất:“Có dao không? Nhỏ một chút .”

Thập Nhất sờ sờ trên người, lấy ra một con dao nhỏ dài chừng ba tấc, vỏ dao
giản lược lại tinh xảo, vừa thấy liền biết không phải vật tầm thường, nói:“Có,
phải làm sao?”
Khanh Trần nói:“Ta biết chút y thuật, tin tưởng ta, để cho ta thử xem.”

Thập Nhất quay đầu nhìn người nọ, người nọ cùng Khanh Trần đối diện nhau,
Khanh Trần không thấy trong mắt hắn có cảm xúc dao động, nghe hắn dùng thanh
âm suy yếu mà đạm mạc nói:“Được.”

Khanh Trần nhận dao rút ra xem xét, dao bằng bạc, rất sắc bén, tuy rằng không
thể cùng so với dao giải phẫu ngoại khoa, nhưng là có thể dùng. Nàng phân phó
Thập Nhất:“Dìu huynh nằm xuống, nhẹ một chút, miệng vết thương phải cao hơn
trái tim. Tìm xem có rượu linh tinh gì đó hay không, không có đành đốt lửa
vậy.” Không có đồ tiêu độc, đành phải tìm cách khác.

Thập Nhất nói:“Rượu có một chút, cũng có mồi lửa.” Từ trong người lấy ra một
cái bình bạc nhỏ:“Rượu hoa điêu tốt nhất đấy.”

Khanh Trần lườm hắn một cái, nói:“Cũng chẳng phải phẩm rượu ngắm trăng.” Nàng
dùng dao nhỏ đem áo choàng sạch sẽ phân làm mấy mảnh, giặt sạch. Tiếp nhận bầu
rượu Thập Nhất đưa tới, đổ rượu lên dao chà lau một chút, cẩn thận đem tua nhỏ
bốn phía quanh miệng vết thương người nọ cắt đi, toàn bộ miệng vết thương lộ
ra trước mắt.
Khanh Trần nhìn kỹ, máu ở miệng vết thương theo hô hấp liên tục chảy ra, màu
đỏ sậm, phỏng chừng không có thương tổn đến động mạch, nói như vậy khi rút tên
máu sẽ không phun quá mạnh, nàng lại quay đầu nhìn nhìn người nọ, phát hiện
hắn nằm ở nơi đó im lặng nhìn nhất cử nhất động của mình, đáy mắt không dao
động, nhìn không ra có tín nhiệm hay không, có hoài nghi hay e ngại hay không
.

Nàng nở nụ cười với hắn, đem dao nhỏ của Thập Nhất hơ lên mồi lửa rồi đưa cho
Thập Nhất cầm. Lại dùng rượu xoa xoa tay, dùng chấm rượu đổ lên xung quanh
miệng vết thương đơn giản xử lý một chút, tiếp nhận dao nhỏ nói:“Không có
thuốc gây tê, chút nữa chắc sẽ rất đau, có thể chịu nổi không?”

Người nọ không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu. Khanh Trần nhắm mắt lại nghĩ nghĩ,
miệng vết thương gần tĩnh mạch, hối hận lúc ở trường học vào giờ dạy học lâm
sàng lại không chú ý học xử lý một chút, bây giờ không biết làm sao. Tên có
xước mang rô, không thể trực tiếp rút ra, Khanh Trần sau khi suy nghĩ cẩn
thận, tay trái áp lên tĩnh mạch máu bên cạnh miệng vết thương, chuẩn xác dùng
dao nhỏ đem vết thương rạch ra một chút, người nọ kêu lên một tiếng, tay phải
nàng nắm lấy đuôi tên dùng một chút lực, đoạn tên theo lực rút mà ra, cùng với
đó là máu tươi, nhưng vì Khanh Trần chính xác áp chặt mạch máu, cũng không có
quá nhiều máu phun ra.

Khanh Trần đem đoạn tên quăng đến một bên, nói với Thập Nhất :“Băng lại.”

Thập Nhất đem vải Khanh Trần vừa cắt đưa qua, xem nàng tầng tầng đặt lên miệng
vết thương người nọ, hỏi:“Tứ ca, cảm thấy như thế nào?”

Người nọ sắc môi trắng bệch vì đau cư nhiên còn vẫn duy trì thần chí thanh
tỉnh, một lát sau chậm rãi nói:“Hoàn hảo.”

Khanh Trần đem vị trí tĩnh mạch máu nói với Thập Nhất:“Huynh dùng tay đè nặng
nơi này, ta đi tìm xem có thể tìm được thảo dược cầm máu không, nhớ kỹ đừng
buông tay cũng đừng dùng sức quá nhiều.”

Thập Nhất theo lời tiếp nhận vết thương, không bao lâu, Khanh Trần cầm một ít
sơn thảo trở về, tẩy sạch nghiền nát đặt trên miệng vết thương, thay đổi vải
sạch sẽ, một lần nữa băng bó lại, máu ngừng dần. Thoạt nhìn không có tìm lầm
thuốc, Khanh Trần thầm niệm a di đà Phật.

Sắc trời đã gần hoàng hôn, Khanh Trần nói:“Không thể ở mãi nơi này, ta mang
hai người đi trúc ốc.”

Thập Nhất hỏi:“Gần đây có người sống?”

Khanh Trần cười cười nói:“Chỉ có trúc ốc nhà ta thôi.” Đáy lòng tự nhiên đem
trúc ốc đó trở thành nhà mình.

Thập Nhất thấy người nọ không phản đối, quay lại nói với Khanh Trần:“Xin quấy
rầy cô nương, còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương ?”

Khanh Trần hé miệng nghĩ nghĩ, nói:“Ta gọi là...... Phượng Khanh Trần, còn
huynh?” Kỳ thật nàng suýt nữa đã nói mình là “Ninh Văn Thanh”, nhưng là đến
bên miệng, lại đột nhiên đổi ý.

Nghe nàng hỏi đến, Thập Nhất trầm ngâm một chút, liền ôm quyền nói:“Cùng cô
nương bình thủy tương phùng cứu mạng, vốn nên nói rõ danh tính, nhưng huynh đệ
ta có nỗi khổ, không dám lừa gạt, trong người có chuyện quan trọng, mong cô
nương thứ lỗi?”
Khanh Trần nghe xong cười nói :“ Huynh không muốn nói, ta sẽ không hỏi, là các
huynh cứu ta trước, mọi người huề nhau. A...... Lại nói tiếp vừa rồi những
người đó làm sao lại truy đuổi ta?” Nàng trong lòng còn sợ hãi hướng bốn phía
nhìn nhìn, mới vừa rồi một lòng cứu chữa nhưng lại đem việc này quên mất.

Thập Nhất không chút do dự nói:“Có ta ở đây nhất định bảo vệ cô nương bình
an.”
Khanh Trần cũng học hắn ôm quyền:“Đa tạ. Huynh gọi ta Khanh Trần là tốt rồi,
ta đây cùng các huynh xưng hô thế nào, cũng không thể kêu ‘này này’ đi?”

Thập Nhất cân nhắc, nói:“Tại hạ trong nhà đứng hàng thứ mười một, gọi là Thập
Nhất đi.”

“Thập Nhất, tốt.” Khanh Trần trong lòng tưởng, đứng hàng thứ mười một, cổ đại
chẳng lẽ không biết đứa bé cần được nuôi dạy tốt, như thế nào trong nhà mười
mấy cái đứa nhỏ, nhìn về phía người nọ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nói:“Vậy còn
huynh ấy?”
Người nọ mở to đôi mắt thanh lãnh trung mang theo nặng nề ủ rũ, cũng không có
trả lời vấn đề của nàng, lại nói nói:“Đa tạ cô nương.”
Khanh Trần lắc đầu:“Không cần, nghe huynh ấy gọi huynh là Tứ ca, vậy huynh
nhất định đứng hàng thứ tư?”

Thập Nhất nói:“Tứ ca lớn hơn ta mấy tuổi, nhìn ngươi tuổi xấp xỉ ta, Khanh
Trần cô nương nếu không ngại, liền cũng gọi một tiếng Tứ ca đi.”


Túy Linh Lung - Chương #2