3 : Trừ Hung Diệt Bá.


Nhạc Hỉ Trường Hiên khẽ mở mắt, nhanh chóng phóng tầm nhìn xung quanh gian
phòng.

Nheo mắt phóng tầm nhìn ra thêm lần nữa, sau cùng lại thở hắt một tiếng.

Đúng, là thực sự đang ở Bắc Dực.

" Đàn Yên ? " - Nhạc Hỉ Trường Hiên bất giác nhận ra, trong phòng chỉ có một
mình nàng. Đàn Yên sớm đã không thấy đâu.

" Vâng tiểu thư ? " Đàn Yên từ ngoài mở cánh cửa, kính cẩn khom mình đáp.

Trường Hiên khẽ nhíu mày, từ lúc nàng đi chinh chiến, sớm đã tự bản thân lo
liệu. Đàn Yên là nha hoàn thân cận cũng chỉ thường đun nước, pha trà cho nàng.
Giờ bất giác lại gọi vào sáng sớm, hẳn là bản thân đã thấy không quen. Đàn Yên
lúc nào cũng " kính nàng " như này ?

Giờ chỉ có mỗi hai nàng ở Bắc Dực quốc một mình. Nên giờ chỉ có thể nương tựa
vào nhau. Chủ tớ đồng lòng, mà không. Đàn Yên nàng đã sớm coi là tiểu muội
muội của mình rồi.

" Đàn Yên, từ giờ ngươi không cần khom mình cúi người như vậy trước mặt ta
nữa."

" Tiểu thư, tiểu nữ là nha hoàn của tiểu thư. Nên việc này vốn đã là quy lệ
rồi ạ." Đàn Yên vẫn cúi người, thấp giọng trả lời.

" Hiện giờ chỉ có ta và ngươi ở Bắc Dực, nương tựa vào nhau. Ta nghĩ, cũng nên
thoải mái ra chút ít. Còn về mặt quy lệ, ta sẽ không nói nhiều vậy." Trường
Hiên khẽ cười, hài lòng đáp.

Nha hoàn này, Đàn Yên này, nàng rất xem trọng.

" Tiểu thư, Dung Cầu thái giám thừa lệnh hoàng thượng truyền tiểu thư vào
cung, chờ sớm ngày tiến hành kết bái phu thê cùng thái tử ạ. "

" Được, ngươi ra ngoài trước. Đợi ta thay đồ. "

" Tiểu thư, người có cần tiểu nữ giúp ?"

" Không cần, cứ để tự nhiên đi."

Nói xong, Đàn Yên khẽ gật đầu như thể đã hiểu ý nàng, khép nhẹ cửa đứng ngoài
chờ.

Trường Hiên khoan thai mặc lên mình bộ y phục màu lam thanh thoát. Hoạ tiết
trên bộ y phục không phải là long phượng hữu trảm, mà chỉ đơn thuần là vài
bông hoa mẫu đơn đồng màu thoát ẩn thoắt hiện được thêu đơn điệu trên y phục.

Mặc vào nàng, ấy vậy mà cũng thành tuyệt tác. Phiêu dật vô ưu.

Vuốt vuốt lại vài lần mái tóc, Trường Hiên nhẹ đấy cửa bước ra. Từ nữ nhân
thanh thoát kia, nhìn dáng vẻ tao nhã, nhẹ nhàng.Nhưng lại có phần nhợt nhạt
khó thấy, xem chừng là cố tình. Mái tóc đen tuyền đổ như thác sau lưng, lúc
này như hứng nắng sớm.

Đàn Yên xem chừng là cũng đã quen, sắc mặt không có quá nhiều biến động. Nhẹ
nhàng khẽ khom mình bước sau Trường Hiên ra khỏi phủ.

Ngoài phủ, từ xa Trường Hiên đã thấy thấp thoáng một bóng dáng nhỏ bé, đang
khom mình.

À, đăng sau còn vô số bóng người nữa. Duy Mục từ khi nào cũng là đã đứng sau
nàng.

" An Viêm Đại Lạc Tướng quân - Nhạc Hỉ Trường Hiên, nô tài phụng mệnh hoàng
thượng tới truyền lệnh đưa An Viêm Đại Lạc Tướng quân hồi cung, sớm ngày kết
bái phu thê cùng thái tử điện hạ. " - Dung Cầu khẽ khom người, giọng điệu
thoáng lạnh nhạt nói.

" Thật đáng trách, mạt tướng trên đường tới Bắc Dực hoà thân, xem chừng
không cẩn thận đã là bị nhiễm phong hàn. Giờ diện kiến vào cung, e sẽ lây bệnh
cho hoàng thượng cùng thái tử. " Trường Hiên cười nhạt, hết sức trưng cầu sắc
mặt nhợt nhạt ra.

Dung Cầu vẫn duy trì tư thế, im ắng vài giây. Như thể không biết nói gì hơn,
Đại tướng quân một tay dẹp yên ngoại giặc, lui binh thối mã ngoài chiến trường
như vậy.. Đi Bắc Dực một chuyến liền sinh phong hàn ? Nghe hơi khó tin.

" Nên phiền Dung công công về cáo hoàng thượng một lời giúp mạt tướng, ta một
lòng trung quân không muốn dục tốc bất đạt, làm nguy hại đến long thể hoàng
thượng. Tạm thời phiền phức tới Duy tể tưởng rồi." Trường Hiên quay ra nhìn
Duy Mục nãy giờ vẫn đứng sau mình, nói.

Hắn thế mà lại im ắng lần hai.

Trung quân ? Một lòng trung quân ? Ai nhô, nhà ngươi qua Bắc Dực ta chưa nổi
một tuần đâu a.

" Dung công vất vả rồi."

" Vậy Trường Hiên tướng quân cứ nghỉ ngơi, nô tài sẽ về bẩm báo lại với hoàng
thượng. Nô tài cáo từ." Dung Cầu không nhiều lời mau chóng lại đem kiệu, đem
người quay lại. Sắc mặt có gì đấy cơ hồ khó hiểu. Dù sao cũng chỉ là nữ nhân
từ một nước nhỏ bé đến hoà thân, là chủ động hoà thân, hắn sao phải nghĩ nhiều
?

Người người dần thưa dần đi. Cuối cùng cũng chỉ còn lại Trường Hiên cùng Đàn
Yên.

Trường Hiên liền quay về gian phòng, dùng bữa xong xuôi.

Hoàng đế Bắc Dực cư nhiên là muốn làm gì ? Không phải khinh An Viêm nàng sao,
muốn bôi nhục lên danh nàng sao ?Giờ còn cho người đến hộ tống nàng, triệu vào
cung. Muốn mau chóng đẩy nàng cho tên thái tử kia ? Hay là muốn mau chóng đưa
nàng vào, để nàng không chạy. Nàng cũng đường đường là một đại tướng quân,
không khéo lão hồ ly này là muốn dùng nàng.

Tốt xấu gì cũng là nhi tử của hắn. Vậy mà một lòng đế vương vĩ đại là thế, vậy
vì chút mặt mày mà không để nhi tử của mình vào mắt. May người đi hoà thân là
nàng, thật may..

Nếu để Đoá Phi đi, thì chiến tranh xảy ra cũng chỉ là sớm hay muốn. Thiết yếu
hơn, An Viêm không chừng sẽ bị diệt vong.

Trường Hiên bất dĩ chẹp miệng một cái.

Thôi, đã đến Bắc Dực - đại đế quốc. Tạm gác lại mấy chuyện không đâu này.

Nàng cũng là nên đi tham quan một chuyến. Nàng muốn xem rốt cuộc kinh thành
Bắc Dực phồn hoa, thịnh tài đến nhường nào. Sẽ có nhiều thú vui, của lạ đây.

Và thế rồi hai thân nam trang, một trắng một lam cư nhiên trốn ra khỏi phủ tể
tướng, đi kinh thành "chơi".

Trường Hiên vận lên nam trang trắng toát, mái tóc đen dài búi cao, đeo bên
hông thanh trường kiếm, tuấn mỹ vô cùng. Lại có chút gì đấy xa cách, tựa hồ
khiến người khác cảm thấy y là người ở tiên cảnh xuống nhân thế lịch lãm.

Đàn Yên một thân lam bào đi sau, luôn giữ khoảng cách phi thường không đổi với
Trường Hiên, cũng gọi là một thư sinh nam nhân.

" Công tử." Đàn Yên khẽ gọi.

" Ừm ? Mà cứ gọi ta là Trường Hiên. Còn ta sẽ gọi ngươi là Trường Yên." Ung
dung đặt tay sau lưng, hiên ngang một tuấn mỹ nam nhân.

" Vâng." Trường Hiên lấy cùng một chữ của trong tên mình đặt cho Đàn Yên,
khiến nàng không khỏi có chút xúc động. Nàng chỉ là một nha hoàn, việc này như
thể hiện bản thân nàng được tiểu thư coi trọng.

Bắc Dực kinh thành hoa lệ vô cùng, người qua kẻ lại đông đúc, náo nhiệt. Vô số
màu sắc thu vào tầm mắt Trường Hiên, nàng không khỏi ngạc nhiên. Dẫu trước đó
đã là nhìn qua rồi.

Nắng rọi xuống mái ngói đỏ tía, lầu cư san sát nhau. Một bức tranh huyên náo,
nhưng âm sắc lại hài hoà một cách kì lạ. Trời xanh, mây bằng. Một ngày dường
như là đẹp ngày.

Trường Hiên cư nhiên dẫn Đàn Yên đi hết tiệm này đến chỗ khác, mỗi nơi ngắm
nghía một chút. Mua một chút, để mở rộng tầm mắt một chút. Thế mà cũng đã đến
giờ trưa.

Cũng chẳng ôn hoà được như lúc nãy, mặt trời gắt gao toả nhiệt, mây cũng như
bất lực mà mặc nó. Trường Hiên, Đàn Yên vào một tiệm cơm gần đấy, phất tà áo
ngồi phịch xuống ghế, dường như là quá nóng - mà bất chấp một chút ít hình
tượng.

" Tiểu nhị, có mỹ tửu mỹ vị gì, mau đem hết lên." Trường Hiên cất giọng.

" Vâng vâng, tới ngay đây."

Một thân nam nhân gò gò nhỏ bé nhanh nhẹn bưng đồ tới chỗ Trường Hiên, hắn
ngửi thấy mùi "quyền lực" ở người " nam nhân " này nha.

" Rầm" - Trường Hiên vừa khẽ nâng chén rượu sát miệng, liền bị động tĩnh bên
nọ tác động, mà rượu sánh ra một ít. Trường Hiên tâm tình như đã xấu đi đôi
phần. Đặt chén rượu xuống, hướng ra phía ngoài cửa - nơi mà có một nam nhân áo
gấm béo phệ đang đứng, tay dùng lực như kéo buộc dáng vóc nữ tử yếu đuối đằng
sau sát gần lại mình.

" Buông ta ra !!" Làn da trắng nõn của nữ nhân như phủ lớp son mỏng, đỏ bừng.
Xem chừng đọ với sắc mặt, đây tuyệt đối không phải là do quá đỗi thẹn thùng,
mà là tức giận.

" Mau vào hầu rượu lão tử ! Bằng không ta chôn sạch chín đời nhà ngươi !" Nam
nhân béo phệ gầm lớn, dùng cả hai tay kéo mạnh nữ nhân vào, không khỏi khiến
nàng ngã vập xuống đất.

" Quý Khánh, thà bằng ngươi mau giết ta đi !" Nữ nhân ngoái đầu lại nhìn tên
béo phệ, mỡ thịt bóng loáng, cao giọng thét.

" Ngu xuẩn! Nữ nhân ngu xuẩn, rượu mời không muốn uống lại thích nhận rượu
phạt ?! Được, vậy lão tử đánh chết ngươi, rồi sau đấy chôn sạch cả nhà ngươi
theo !!" Vừa nói, hắn vừa đạp thẳng vào vóc người nhỏ đang rạp dưới đất lạnh.

Một bầu không khí huyên náo, bỗng giờ chỉ còn nghe thấy tiếng đạp, tiếng gầm
của Quý Khánh - tức tên nam nhân béo phệ áo gấm.

" Lại thêm một nữ nhân xấu số.. hồng nhan chưa kịp hưởng phú vinh, một đời đã
bị tên Quý Khánh này chôn vùi, thật quá đáng thương mà."

" Kể nếu có bằng lòng theo hắn, phục vụ hầu hạ hắn, thì tên cầm thú này khi
vui vẻ xong, liền vất cho thị vệ xung quanh chơi đùa, bức nữ nhân đến chết..."

Nhạc Hỉ Trường Hiên hít lấy một ngụm khí lạnh. Bàn tay giờ đây đã nắm thành
quyền, nộ khí bức bách khiến mấy người ngồi bàn bên như không dám thở mạnh một
tiếng. Nàng thực sự bây giờ, là rất tức giận.

Đàn Yên như đã lâu không thấy được vẻ này của tiểu thư nhà mình, liền hiểu ý.
Khẽ đứng dậy định ra " xử gọn" tên thịt mỡ núc ních đằng kia. Tránh làm xấu
tâm tình của tiểu thư.

Dẫu gì nàng cũng là nha hoàn thân cận, từ nhỏ tuy võ nghệ không cao cường bằng
tiểu thư, nhưng nàng cũng có thể tự tin ở gian viên của tiểu thư, nàng chỉ
đứng sau tiểu thư.

Đàn Yên vừa đứng dậy, Trường Hiên đã giơ bàn tay lên tỏ ý ngăn cản, hay còn
một hàm ý khác. Là để đích thân nàng ra dạy cho tên hỗn đản kia cách làm người
!

Quý Khánh đang hưng phấn chà đạp nữ nhân yếu đuối dưới chân, cư nhiên thấy một
bóng bạch y dùng tốc độ yêu quỷ ra, một cước đá bay cả thân hình "quá khổ" của
hắn bay xa, va đập rầm rầm vào bàn ghế - khiến tiểu nhị cùng quan khách một
phen hết hồn.

" Con mẹ nó, là thằng nào dám đẩy lão tử bay ?" Quý Khánh ôm đầu run run đứng
dậy khỏi đống bàn ghế đổ nát, lia mắt nhìn xung quanh gầm lớn như ra uy.

" Im miệng ngay cho ta !" Một bóng bạch y lại tiếp tục thúc một quyền vào cái
bụng tròn vo của hắn, mà bạch y này từ bao giờ đã đứng trước mặt hắn ?

Cơn đau này chưa xong, đã liền tới cơn nhói khác,cứ chồng chất lên nhau mà gây
thương tích, chục lớp mỡ dày dưới bụng hắn như sắp vỡ ra, kéo theo cả nội tạng
nghiền nát, Quý Khánh miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.

" Còn không mau quỳ xuống ? Tên hỗn đản nhà ngươi, ăn cho lắm rồi cư nhiên ra
gây hoạ cho thiên hạ!" Trường Hiên gầm lớn, tơ máu trong mắt như hiện rõ,
khiến cả đám thị vệ đi theo Quý Khánh giờ đứng yên như tượng, đổ mồ hôi như
tắm, nuốt nước bọt không dám thở mạnh.

" Ngươi.. ngươi có biết ta là không ?" Quý Khánh run run, ôm bụng cố gắng đứng
dậy, thần trí giờ đã hoàn toàn mất sạch, máu trong miệng không ngừng phun ra.

" Không quỳ, ta liền cho ngươi ra uy dưới Hoàng Tuyền." Trường Hiên nghiến
răng, tơ máu trong mắt càng quy rõ hơn, thanh trường kiếm từ khi nào đã ra
khỏi bao mà ngang nhiên chĩa kề sát cổ của Quý Khánh. Cỗ khí bức người xen
phẫn nộ như tột cùng mà khiến người không rét và run, sợ hãi không thôi.

Quý Khánh liền quỳ rạp tròn vo dưới chân Trường Hiên, sự phẫn nộ trong mắt
Trường Hiên như chưa hề nguôi ngoai một chút nào. Đàn Yên ra đỡ nữ nhân mỏng
manh đang nằm rạp dưới đất, dường như đã hôn mê.

" Công tử, nữ nhân này nếu không mau đưa tới đại phu, xem chừng mạng không giữ
được lâu." Đàn Yên hướng Trường Hiên nói.

" Mau đi, nay không giết chết tên khốn mạt này ta liền thấy áy náy!" Trường
Hiên không hề quay lại, một thân một thủ vẫn vô vàn phẫn nộ mà kề kiếm như thể
có dễ dàng đoạt lấy sinh mệnh của Quý Khánh.

Từng tiếng bàn tán, xì xào bắt đầu thỏ thẻ vang lên. Ai cũng đều không biết,
nam nhân tuấn tú, phong nhã này cư nhiên ở đâu tới, một tay trừ hung diệt ác,
oai hùng không thôi.

" Đại hiệp, cầu tha mạng ... ta không dám nữa, ta không dám nữa..." Quý Khánh
tái sầm mặt mũi, không thèm giữ lại chút ít thể diện như hồi đầu mà lết lết
tới gần Trường Hiên cầu Trường Hiên hạ thủ lưu tình.

" Cút ngay !" Chưa kịp tiến gần, Trường Hiên liền một cước tiễn hắn ra xa. Một
thân Quý Khánh bây giờ, thực là thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

" Ngươi dám động đến ta .. Quý Gia sẽ không tha cho ngươi an ổn, phụ thân và
nương ta sẽ chôn sạch chín đời nhà ngươi !" Quý Khánh đem hết sức lực để ra
uy, hy vọng Trường Hiên nghe xong sẽ có phần lo sợ tính mạng mà tha cho hắn.

À, trái lại như hắn nghĩ. Câu vừa rồi chẳng khác nào đang đánh đố Trường Hiên,
mà nàng thì ghét nhất là ai thách thức nàng. Trường Hiên cười bật, tiếng cười
bật lên giữa bầu không khí như càng khiến trở nên quỷ dị. Nàng tiến tới gần,
Quý Khánh có tia mừng rỡ tưởng như nàng nghe xong đã sợ, định đỡ hắn dậy.

"Vút"

Trường Hiên vung kiếm một đường, máu từ lưỡi kiếm như tóc tách nhỏ xuống nền
đất.

Đồng thời, một bên cánh tay của Quý Khánh cũng rơi xuống.

" Ngươi, liền về kêu người có bản lĩnh thì mau vác mặt gặp ta thử. Bằng không
ngày mai, ta còn đấy thì liền tới chôn sạch mười tám cái đời Quý gia! " Trường
Hiên khẽ vẩy kiếm, như khinh thường không muốn dính một chút thứ bẩn tưởi nào
của tên kia. Rồi liền thu kiếm vào bao, quay lưng đặt một kim tệ lên bàn trước
ngồi - rồi một thân một kiếm ra ngoài.

Trong quán, người kẻ nhìn nhau, kinh hãi không thôi.

Từ khi nào, lại có nam nhân tuấn tú cường hãn, lãnh khốc như vậy ?

Tin tức Quý thiếu gia bị đại hiệp chém đứt một bên tay, như phong như bão mà
truyền tai dân tình toàn kinh thành.

Quý Gia - là gia tộc có thế lực không nhỏ ở Bắc Dực kinh thành, nghe bảo còn
có quan hệ thân thích với vô số quan lại trong triều. Tài sản không phải ngày
một ngày hai có thể đếm xuể, giờ đây một đại gia tộc cư nhiên bị một nam nhân
vô danh xem nhẹ dưới chân ?

Có chuyện hay, sắp có chuyện hay.

Trường Hiên bước ra gần đấy, thuận miệng hỏi người xem có vị đại phu gần đây
không. Bởi vốn nữ nhân kia nguy kịch như vậy, Đàn Yên cũng gọi là có hiểu
biết, sẽ không mang nàng đi quá xa.

Đúng như nàng nghĩ, đến chỗ vị đại phu gần đấy nhất, nàng thấy bóng dáng Đàn
Yên ngồi bên trong gian phòng như chỉ chờ nàng tới.

" Tiểu thư! " Đàn Yên vọt ra đứng trước mặt Trường Hiên khom người.

" Không cần, nữ nhân kia hiện sao rồi ? " Trường Hiên cũng không phải người
tốt, ít nhất là tự bản thân nàng đánh giá như vậy. Chỉ là thấy nữ nhân kia có
phần quật cường, thà chết chứ không chịu quy về tay tên hỗn đản Quý Khánh.
Thuận tay, nên mới giúp.

" Nàng hiện đã qua nguy hiểm, nhưng cư nhiên lúc tiểu nữ đem nàng tới chỗ đại
phu còn có gặp qua ...." Đàn Yên thoáng ngập ngừng, dường như có phần khó nói.

" Gặp ? Gặp ai. Ta có người quen ở đây ? " Sắc mặt Trường Hiên có vài phần bất
ngờ, việc gặp người quen ở đây ? Không thể nào đi.

" Là gặp ta."

Một thanh âm quen thuộc từ bên trong gian phòng vọng ra, sau đó dần hiện ra
trước mắt Trường Hiên một thân bạch y nam nhân - tuyệt sắc nam nhân, vô cùng
quen thuộc. Dù lần trước gặp đã là quá diễm kinh ngạc, nhưng lần này sự kinh
ngạc ấy dường như không vơi hụt đi chút nào

Nam nhân ấy, vẫn yêu nghiệt như vậy.

" Là ngươi ? " Trường Hiên cố điều nén áp chế cảm xúc, hít hà một hơi, lấy lại
vẻ lãnh khốc thản nhiên hỏi.

" Không phải là đã quên tên ta rồi chứ ?" Vưu Dật cười nhẹ, ánh mắt hoá dịu
dàng mà nhìn về hướng Trường Hiên.

" Ừ, quên sạch rồi." Đáp lại ánh nhìn dịu dàng đằng kia, Trường Hiên hếch nhẹ
cái cằm lên, đáp.

" Không sao, bất quá tương hỗ gặp mặt trăm lần, ta không ngại nói lại cho
ngươi nghe cả trăm lần, ngươi quên ta cũng ổn - ta nhớ ngươi là được."

" Vưu Dật, ngươi tới đây với nữ nhân kia là có quan hệ gì ? " Trường Hiên mặc
xác mấy lời mờ ám vừa rồi.

" Ngươi vẫn nhớ, và là không quan hệ, ta tới đây vì muốn gặp ngươi."

Trường Hiên không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lần này gặp mặt là lần thứ hai đi ?

" Ta đã lỡ làm gì đắc tội gì với người rồi à ? "

" Không có." Vưu Dật cười một cách khó hiểu, hình như nữ nhân này dẫu nói gì,
ở trạng thái cảm xúc nào, với hắn đều rất thú vị, và có phần thật đáng yêu.

" Vậy ngươi muốn gặp ta là có ý gì ? " Trường Hiên khẽ nheo mắt nhìn nam nhân
yêu nghiệt đối diện, trong tâm tư nàng cũng đang có vài phần khó hiểu. Đẹp mã
thì nội tâm chắc cũng không bình thường đi ?

" Là muốn xem ngươi có chiếu cố tốt cho bản thân ngươi không." Vưu Dật cười
dài, sự dịu dàng từ ánh mắt như càng nồng đậm hơn, xem chừng không phải nói
dối.

" Ta luôn chiếu cố tốt bản thân. Ngươi lo nhọc nhiều rồi. Và nếu ngươi không
còn chuyện gì nữa thì ..." Trường Hiên định phất tay áo tiễn khéo Vưu Dật,
nhưng chưa kịp nói hết.

" Ngươi cư nhiên lại dám gây chuyện với Quý Gia ? " Vưu Dật thu hồi toàn bộ sự
dịu dàng và thái độ ôn hoà của mình lại, giờ đây chỉ còn lại ngữ khí lạnh như
băng - khiến người ta không rét mà run.

" Đừng nói với ta, họ mẹ ngươi là Quý gia nhé." Trường Hiên nghe đến đấy,
nhếch khoé miệng đáp lại thái độ kia.

" Ngươi nghĩ có khả năng ? " Bật cười, cái như băng kia dường như đang có sự
lung lay.

" Giống chủng Quý gia xem chừng không thể tốt như ngươi được. Nhìn ra Quý
Khánh kia là biết." Trường Hiên nhún vai nhẹ một cái, khẳng định.

Nghe vậy, khoé miệng nam nhân kia chợt thoáng cong lên một đường, cười dài một
tiếng, như thể là đã hết cách, hắn hoàn toàn thấy nữ nha đầu này rất đáng yêu.

" Ngươi cười cái gì ? À rồi, ngươi muốn bắt ta ? " Nhìn dáng bộ nam nhân tuyệt
mỹ trước mắt, cười mà không gian hiếm hoi có vẻ sơ sài kia bỗng hoá cảnh xuân,
nườm đậm dịu dàng khiến Trường Hiên không khỏi giật mình trong lòng vài cái.

" Là ta muốn xem sau khi " trừ hung diệt bá" xong, ngươi hiện là như thế nào."

" Nào đã trừ được, mười tám cái đời Quý Gia vẫn còn nhờn mặt mà sống kìa."
Trường Hiên cười dài.

" Ngươi thực sự muốn diệt sạch Quý Gia ? " Trên mặt Vưu Dật không giấu được vẻ
ngạc nhiên, thoáng có phần bất ngờ.

" Ta là người nói được, ắt làm được." - " Và ta cũng không thể nhìn những nữ
nhân khác bị đày đoạ dưới tay Quý Gia này thêm, trước sau gì cũng bị địch đến
chào, chi bằng ta nghênh đón địch trước." Trường Hiên dõng dạc đáp, không có
lấy một tia sợ hãi.

Đối diện, là một nụ cười ấm đậm như gió xuân, dịu dàng như suối thu, và ánh
nhìn vô vàn dung túng nhìn vào nàng.

" Đã hiểu rồi. " Vưu Dật vươn tay ra, định xoa đầu nàng. Chưa kịp chạm tới, đã
liền bị cánh tay nhỏ bé của nàng nắm ngăn lại.

" Và nếu không có chuyện gì nữa, ta nghĩ Vưu các hạ nên là .... "

Trường Hiên lại một lần nữa, chưa kịp đuổi khéo, chưa kịp nói hết câu. Liền bị
người kia ngang nhiên nhảy bổ vào miệng.

" Ngươi nên nhớ, chiếu cố bản thân thật tốt. Đừng quá cậy mạnh." Vưu Dật thu
tay, lôi từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội, đưa cho Trường Hiên.

" Nhưng đây là thứ ta muốn đưa cho ngươi, có thứ này cứ tuỳ ý tung hoành. Ta
cho phép."

" Ngươi cho phép ? Ai cho ngươi cái quyền này ? " Trường Hiên ngữ khí không
đổi, nhìn chằm chằm Vưu Dật, như thể coi nhẹ miếng ngọc bội này.

" Giờ ngươi muốn tự mang, hay để ta mang hộ ngươi ?" Vưu Dật cười nhẹ, tiếp
tục đưa miếng ngọc bội lam nhạt lên phía trước.

" Có thứ này rồi, ít nhất những người mạnh hơn ngươi, cũng phải cân nhắc nửa
năm mới dám động đến ngươi."

Trường Hiên nhìn nam nhân trước mặt một hồi lâu, rồi lại nhìn xuống miếng lam
ngọc bội trên tay hắn, tên nam nhân này, không hiểu sao nghe hắn nói xong -
nàng lại mãnh liệt tin lời hắn. Dù từ trước nàng vốn là ngươi đa nghi. Đây là
đang bị làm sao ?

Dù gì, nàng tin vào con mắt nhìn người của nàng, tên Vưu Dật này, cư nhiên
không phải người muốn hại nàng.

" Được, vậy ta xin nhận. Có cơ hội nhất định báo đáp cho ngươi." Trường Hiên
không phải cậy sức mạnh, nhưng thứ đáng sợ nhất ở nhân thế, không phải ma quỷ
lang báo, mà chính là lòng người. Nàng dù có là Tề Thiên Đại Thánh, nhưng
không chắc có thể bảo toàn hết thảy 81 kiếp nạn.

Phòng bệnh hơn chữa bệnh.

" Được. Ngươi không tính vào xem nữ nhân kia ?" Vưu Dật nhìn nữ nhân đối diện
đã bằng lòng nhận miếng ngọc bội mình đưa, trong lòng cũng nhẹ đi vài phần.

" Vưu các hạ là có ý tứ với nữ nhân kia ?" Vẫn ngữ khí lạnh như băng, vẫn
gương mặt trầm ổn như vậy hỏi.

" Oan uổng, là muốn dụng người. Nếu Trường Hiên cô nương không quản, ta thấy
nữ nhân kia có chỗ hữu ích. Khí lệ như vậy, cũng không gọi là tầm thường." Hắn
cư nhiên không gọi nàng là đại tướng quân này nọ, chỉ đơn giản hai chữ " cô
nương ".

" Vậy coi như, nữ nhân đấy đổi miếng ngọc bội này đi ? " Trường Hiên cười
nhếch một tiếng, khẽ tung miếng ngọc bội trong tay rồi thuận tay bắt.

Nàng hẳn là không biết sự lợi hại của miếng ngọc bội này đi .. Nếu nhân thế
trong Bắc Dực nói riêng, và đại lục Tưởng Há nói chung biết. Cam đoan sẽ tức
ức ra máu, đột quỵ mà về cầu bái Phật Tổ Như Lai.

Vưu Dật chỉ cười, nét cười trầm ổn, không có ý định phản bác hay cự tuyệt. Hắn
chỉ cười nhìn nàng, nhìn nàng rồi nhìn nàng.

Tưởng chừng như đã nhìn nàng đến mòn khí, hắn khẽ phất ống tay áo.

" Trường Hiên cô nương xem chừng là nên về rồi ? Xem kinh thành hoa lệ như vậy
chắc cũng đã vui mắt." Vưu Dật cười như thể hắn đã biết hết tường tận hết
thảy, thoáng khiến Trường Hiên giật mình.

" Hy vọng là bằng hữu tương hỗ. Chớ phải địch nhân." Trường Hiên dường như
chưa hẳn buông lỏng cảnh giác, dù gì cũng chỉ vừa gặp nhau đôi ba lần. Thiện
cảm của nàng với nam nhân này cũng chỉ là tự bản thân xuất phát ra.

" Lời này không phải là thừa rồi ? " Hắn hiểu.

" Nhớ chiếu cố tốt bản thân,còn nữ nhân này ta sẽ lo liệu." Tiếp tục nói, nét
ôn hoà trên gương mặt tuyệt sắc kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn che giấu. Không
hề có chút miễn cưỡng.

" Được, vậy cáo từ." Trường Hiên không nhiều lời, liền xoay người cùng Đàn Yên
rời đi.

Không gian như chậm lại vài khắc, gió thản nhiên đi qua, không quên quay lại
nhìn nụ cười khó hiểu trên gương mặt tuấn tú, yêu nghiệt kia. Gió còn thấy
lạnh..

"Vậy lần tới gặp lại, nương tử. " Nhìn theo bóng dáng nữ nhân dần mờ ảo rồi
biến mất kia. Một thanh âm thản nhiên vang nhẹ lên.


Tướng Quân Hữu Nhân Ái Mộ - Chương #3