Nhạc Gia –
Trong phòng trà của Nhạc Gia, bầu không khí im ắng quỷ dị, tưởng chừng như
bất dĩ ai thở mạnh, đều có thể nghe thấy.
Nhạc Cảnh gia chủ và Nhạc phu nhân im ắng như đến một ngày, Nhạc phu nhân
xót xa nhìn Nhạc Hỉ Trường Hiên, lòng đau đớn và có vài phần không cam.
" Hiên nhi.."
Ngay vừa rồi, thái giám thân thích, gọi là có địa vị nhất trong đám hoạn
quan trong cung đem thánh chỉ đến trước Nhạc Gia, sau khi Nhạc Hỉ Trường Hiên
ra lãnh chỉ, toàn bộ người trong Nhạc Gia trước mắt là không thể tin được,
rồi lan đến bất ngờ , rối rắm , sau cùng là vô vàn xót xa.
Đại tiểu thư của Nhạc Gia – sẽ phải sang Bắc Dực hoà thân !
" Hiên nhi à..."
Sau vài hồi nhẹ giọng gọi, không nhận được động tĩnh gì về phía Trường
Hiên, nàng vẫn cứ cúi gằm mặt xuống dưới nền, nàng là không nỡ nhìn ánh
mắt bi tâm đau đớn của phụ thân, mẫu thân !
" Phu nhân, chuyện là đến nước này, thánh chỉ của hoàng thượng cũng đã
ban. Không còn cách nào khác.." Nhạc Cảnh rầu rĩ, cố nén cảm xúc bình
tĩnh khuyên chuyện Thiệu Lan.
" Nhưng....!" – Thiệu Lan phu nhân khẽ cắn môi, thờ hắt, nhìn Trường Hiên rồi
lại sang nhìn Nhạc Cảnh.
" Mẫu thân, việc này,.. là Hiên nhi tự nguyện, không phải là do hoàng thượng
ép buộc." - Trường Hiên cười lấy lệ, cố trưng ra bộ dạng tự nhiên nhất lúc
này, vì nàng biết - mẫu thân nàng tuyệt đối là rất tinh tường đi.
" Hơn nữa, con cũng nên sớm lập gia đình, không phải sao ?" - Tay khẽ nâng
tách trà, nhấp nhẹ một ngụm, Trường Hiên nhẹ giọng nói.
" Con hẳn là chưa nghe đến danh tiếng bại hoại của Bắc Dực thái tử đi ? Hiên
nhi !" - Nhạc phu nhân nghe đến đây, vạn phần lo toan
" Tuy là thái tử, nhưng chỉ là trên danh nghĩa! Bắc Dực hoàng đế không trọng
không miệt, từng là con tin ở Huyên Nhung quốc ba năm, ai biết được hắn có bị
tráo hay không? Hắn ít khi ra ngoài, võ công không có, thân thể yếu ớt, mặt
mày dung nhan nghe chừng là thất bại của thượng đế!" - Nhạc phu nhân mặt mày
tái bầm, run run hướng nữ nhi kể lể.
" Hiên nhi biết, mẫu thân chớ nên lo nghĩ nhiều." - Trường Hiên cười, thoáng
chốc nỗi buồn.
Nhưng nàng không hối hận, một chút cũng không.
" Hiên nhi, vậy còn việc quân binh ? Con vốn cũng là An Viêm Đại Lạc Tướng
quân." - Nhạc Cảnh dẫu nãy giờ có phần chua xót, giờ mới kìm nén lên tiếng.
" Con đã sớm sắp xếp, toàn bộ giao cho Huyễn Thăng. Hoàng thượng cũng đã đồng
ý." - " Con mong phụ thân, mẫu thân ngàn vạn lần đừng lo nghĩ nhiều, sẽ gây
hại cho sức khoẻ. Tin nữ nhi của hai người, được chứ ? Con sẽ sống thật tốt."
- Trường Hiên đặt tách trà xuống, cười nụ cười mà nàng cho là rạng rỡ nhất.
" Phụ thân, mẫu thân. Hai người nhất định phải thật khoẻ mạnh."
" Nha đầu ngốc.. con nên lo cho bản thân mình mới đúng !" - Nhạc phu nhân bước
tới nữ nhi trước mặt, ôm nhẹ, xót xa
Không gian lại tiếp tục vào bầu không khí im ắng, Nhạc phu nhân cũng chỉ nhọ
nhẹ dặn dò con gái, rồi miễn cưỡng cho nàng về nghỉ ngơi. Bởi phu nhân biết,
dẫu có đau lòng và khó xử nhất, vẫn là bản thân Trường Hiên.
" Tiểu thư ..."
" Ân ? " - Vừa quay lại, Trường Hiên đã thấy đôi mắt ngập nước của Đàn Yên, gò
má đỏ bừng, nha đầu này hẳn là đã phải kiềm nén rất nhiều đi. Trường Hiên khẽ
nhíu mày.
" Ngươi là đang khóc lóc cái gì ? "
" Tiểu thư, tiểu thư thực sự sang Bắc Dực hoà thân ?" - Đôi mắt ngập nước kia,
dường như không chớp nhìn Trường Hiên.
" Thánh chỉ đã ban, câu này không phải là thừa à." - Trường Hiên bật cười.
" Sao có thể như thế a ?! Tiểu thư bất vẫn thế nào cũng là An Viêm Đại Lạc
tướng quân! Tiểu thư đã chịu khổ rất nhiều, chuyện này toàn đại lục ai ai cũng
biết. Sao có thể nói gả liền gả! Mà còn là sang Bắc Dực a! Tiểu thư ! ! " -
Đàn Yên siết chặt tay thành nắm đấm, cắn môi như muốn bật máu.
Trường Hiên không trách nàng, ngược lại lòng có chút ấm áp. Lúc trước ngay khi
nhận thức, nàng đã thấy Đàn Yên đi bên cạnh mình, một bước không rời. Nha đầu
này, nàng sớm đã coi là thân nhân.
" Chuyện gì đến, thì cũng sẽ đến. Đây là quyết định của ta, ta vốn là đã đang
ngồi trên lưng hổ rồi." - Trường Hiên cười dài, xoay người hướng về Viện nghỉ
ngơi, tay vẫy nhẹ, ý tứ cho Đàn Yên về nghỉ ngơi sớm.
Nàng sang Bắc Dực hoà thân, cũng chỉ dẫn theo Đàn Yên nha đầu.
Trước ngày sang Bắc Dực, ngày ngày có rất nhiều quan viêm, quý tộc đến đưa lễ
mừng.
Mặt ai cũng đầy vẻ su nịnh. Lễ vật cũng toàn là hạng trân quý. Người này kẻ
nọ, đều nghĩ phải kết giao quan hệ với Nhạc Gia. Nhạc Hỉ Trường Hiên đã hy
thân cho quốc sự, ắt hoàng tộc, đặc biệt Kỳ Đế sẽ có phần xem trọng, nể nang
Nhạc Gia.
Dẫu vậy, sắc mặt tâm trạng cả phủ, đều như rơi ở trong vực thẳm. Đặc biệt là
Gia chủ Nhạc Cảnh, và Nhạc phu nhân Thiệu Lan.
Nhạc Hỉ Trường Hiên ngày ngày vẫn sinh hoạt bình thường, sắc mặt không có gì
biến đổi quá lớn. Ngược lại, ngày ngày thay phiên, không ở trong phủ trấn an
Nhạc phu nhân thì sẽ đến quân doanh, trấn an các binh sĩ.
Ba mươi vạn binh, vạn người vạn ngựa đều không ai tin nổi. Trường Hiên đại
tướng sẽ phải sang Bắc Dực hoà thân a.
" Tướng quân, người có nên cân nhắc việc xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ ? Người
là An Viêm Đại Lạc Tướng quân a." - Một nam trung niên, dáng người cường
tráng, da mình màu tràn đầy khoẻ khoắn, uy nghiêm nổi bật, bất mãn vô cùng.
Tại sao lại đi kêu tướng quân của họ một mình sang bên đó thành vật hoà thân.
" Còn việc điều binh quản mã nữa, ngươi đi - An Viêm sẽ ra sao?"
" Không phải, ta đã sớm giao cho ngươi sao ? Huyễn Thăng. " Trường Hiên khẽ
nhíu mày.
" Thánh chỉ đã ban, các ngươi ở đây. Rèn luyện cho tốt, vạn điều phải nghe
theo Huyễn Thăng. Ra trận đừng quên não ở nhà. Nhớ kĩ, phải làm nguội cái đầu
trước !" - Vóc dáng thanh mảnh, nhưng lại tràn ngập một cỗ kiên cường quay lại
nhìn qua một lượt , làm hốc mắt binh sĩ ở đây, ai cũng đều cay cay.
Họ nhớ tới, hình ảnh nữ nhân dẫn binh cầm mã, uy như thu quy hết cả thiên hạ
về tay.
Kiên cường, mạnh mẽ.
" Ô ô, Trường Hiên tướng quân. Người nhất định phải thật hạnh phúc nha." - Một
binh sĩ trẻ tuổi, không kiềm được cảm xúc mà rống lên.
" Đúng vậy, ô ô, rồi tướng quân đừng quên bọn ta nha. " - Rồi lần lượt các
binh sĩ ai cũng gào rống lên theo.
" Tên nào dám khinh dễ tướng quân, tướng quân nhớ giao thư về cho bọn ta, bọn
ta sẽ thay tướng quân cho nổ ba đời nhà nó!"
" Tướng quân mong người ngàn vạn lần, hãy học bỏ thói quen phi đao như phi
trứng nha ô ô. Sẽ nguy hiểm lắm ô ô. "
" Tên kia, ngươi hồ đồ gì vậy. Ai dám khinh dễ An Viêm Đại Lạc tướng quân a,
phải kêu tướng quân đừng khinh dễ người ta quá đáng ô ô."
" Hảo a, đúng a , ô ô. "
Nghe những lời bộc bạch của binh sĩ, người cười như vập cả xương sống. Lâu
rồi, nàng mới có trận cười thế này.
Nàng ắt là sẽ nhớ bọn họ lắm.
Cuối cùng ,Trường Hiên cũng đã thu xếp ổn thoả tất thảy. cũng đến ngày phải
lên đường tới Bắc Dực hoà thân.
Để qua Bắc Dực Quốc, người An Viêm quốc cũng phải mất chừng một tháng.
Hướng thẳng đường đến hoàng cung - Trên đường, Trường Hiên không bằng lòng
ngồi trên xe ngựa, mà một mực kiên quyết kêu Đàn Yên vào ngồi, còn nàng cưỡi
ngựa bên ngoài. Đương nhiên là trước đó, đã hoá thành một nam tử tuấn mỹ, ngời
ngời oai khí.
Bắc Dực Quốc, thực sự quá đỗi phồn vinh, hoa lệ. Diện tích hẳn rộng hơn An
Viêm gấp 3 gấp 4 lần. Cây cối xanh ươm, núi chập chùng đan nhau, lâu các rực
rỡ màu sắc, áo gấm vải lụa khắp nơi. Dân cư mua bán cũng tấp nập, nhốn nháo.
Dường như với họ, mùa nào, khắc nào cũng đều là thích hợp để họp hàng thu mua.
Hoàng cung Bắc Dực Quốc còn hoa lệ gấp ngàn vạn, lấp lánh lung linh. Không
khỏi cho Trường Hiên chẹp miệng một cái.
" An Viêm Đại Lạc Tướng Quân- Nhạc Hỉ Trường Hiên, ra mắt hoàng thượng." -
Trường Hiên phất tà áo - nàng hành lễ, không phải theo lối nữ nhân hay làm,
nàng là theo dáng hành lễ, chắp quyền khom lưng của nam nhân a !
An Viêm sứ thần chỉ khẽ nhướn mày, mặt tựa hồ không chuyển biến, tiến ra đứng
cạnh Trường Hiên hành lễ.
Sự việc này, khiến cả triều đình nổi lên tiếng xì xào.
Đây chính là nữ nhân không thường mà An Viêm xác nhận đem qua để hoà thân ?
" Bình thân."
Trường Hiên thu quyền, lúc này mới ngẩng đầu. Đứng thẳng, bệ vệ uy nghiêm. Một
cỗ áp khí bức người bủa vây quanh người nữ nhân. Ánh mắt lạnh nhạt, dường như
không có bất kì sự lúng túng nào. Sống mũi thẳng, khuôn mặt thon nhỏ, đôi mắt
đen tuyền, mái tóc được búi gọn, chỉ còn xót lại vài sợi lưa thưa trước gò má.
Cánh môi hồng đào tự nhiên, thanh thoát nhưng cũng có phần tôn nghiêm. Nàng
hiện tại, chính là không son phấn, vậy mà vẫn có vẻ đẹp động lòng nhân loài
như vầy a.
Thu vào tầm mắt Trường Hiên, là một vị hoàng đế ngoài trung niên. Hoàng bào
vàng rực, Một kiện minh bào chói mắt đem cho nam nhân kia cỗ khí thế sâm
nghiêm không cho mạo phạm, nhưng một mạt hắc mâu tựa Hắc Diệu Thạch quý hiếm
lại dấy lên tia âm nhu tà nịnh ở y. Dung mạo có thể tính là trương tuấn khí,
tựa hồ bảo dưỡng rất tốt nhưng ở khóe mắt lại có vài nếp nhăn nhạt chứng tỏ
tuổi thật của y. Thoạt nhìn cơ hồ giống một lão hồ ly ngàn năm tuổi.
" Trường Hiên, ngươi thực là nữ nhân mà An Viêm định sang Bắc Dực hoà thân ?"
- Một thân hoàng bào khẽ nheo mắt.
" Bệ hạ, như người thấy. " - Trường Hiên khẽ nhếch. Ngữ điệu không run sợ, cao
ngạo tại thượng.
Bắc Dực hoàng đế - Tư Doãn Khiêm khẽ nhướn mày.
Việc gả nữ nhân An Viêm cho Bắc Dực thái tử. Vốn là để chọc tức bên đấy một
phen. Động lòng địch, rồi nhân cơ hội xâm chiếm lấn lấy. Cũng nghĩ sẽ là đệ
nhất sắc nữ Đoá Sương - ái nữ khuynh nước khuynh thành, người trong lòng của
Kỳ Viễn sẽ ép sang. Nguồn thông tin hỏng rồi ? Không thể. Nếu vậy, thì nữ nhân
bễ nghễ thiên hạ này là ai ?
Bắc Dực hoàng đế cho tổng sự thái giám đưa Nhạc Hỉ Trường Hiên nhờ Duy Mục -
tể tướng, xếp chỗ vài ngày, lựa ngày lành tháng tốt sẽ định cho cùng thái tử
thành thân, chính thức là thái tử phi, thê tử của Bắc Dực thái tử - Tư Doãn
Mạc Du.
" Trường Hiên cô nương, mời." - Nam nhân trung niên, nhã khí trầm ổn, mày
rậm,ngũ quan sắc nét. Phất ống tay áo đi trước chính là đại tể tướng Bắc Dực,
Duy Mục , ngữ điệu không miệt không trọng. Không trách, từ An Viêm Đại Lạc
Tướng quân, sang Bắc Dực cũng chỉ là một tiểu cô nương bị đẩy sang hoà thân,
ngược lại trong mắt Duy Mục có phần xót xa. Nha đầu này không phải hắn không
biết, nếu không phải rơi vào tay An Viêm không biết trọng người tài, thì nha
đầu này ắt sẽ có tiền đồ vô lượng.
" Nhờ Duy Mục tể tướng chỉ giáo. " - Trường Hiên cười dài tiêu sái bước theo
sau. Khoảng cách không gần không xa, đủ không để y bị lạc giữa vô vàn ngách
ngõ. Một gian phòng nghỉ ngơi thôi mà cũng mệt mỏi vậy ?
Vừa đi, Trường Hiên cũng không phải mù. Thấy rất nhiều nô bộc bàn tán, xì xào
lời ra tiếng vào. Từ khi nào mà An Viêm Đại Lạc Tướng quân nàng cho phép hạng
nha hoàn, trông ngựa thấp kém cũng có thể lên tiếng bàn tán về nàng - ngay khi
nàng còn đang đứng trước mặt chúng ?
" Vút "
Một viên sỏi từ bàn tay Trường Hiên bắn hướng tới thúng y phục nữ nha hoàn
đang ôm ngang eo, cỗ lực không nhỏ khiến nữ nhân khẽ run, cả thúng lần y phục
bên trong đều rơi bịch xuống đất cát.
Nhạc Hỉ Trường Hiên dừng cước, khẽ quay người lại cười lạnh, sát khí như toát
ra từ đồng tử đen tuyền kia, khiến đám người kia không khỏi khẽ run theo nữ
nhân xấu số vừa rồi. Khinh thường nàng ? Bàn tán nàng ? Nàng bất ưu, liền tiễn
kẻ đó về nơi chín suối !
Đám nha hoàn kia liền khiếp đản, tốt nhất họ nên bớt mồm bớt miệng, để duy trì
tuổi thọ vốn có a.
Bước vào viện phòng, Duy Mục tế tưởng để cho Nhạc Hỉ Trường Hiên không gian
riêng tư nghỉ ngơi. Khi chỉ còn Nhạc Hỉ Trường Hiên và Đàn Yên trong gian
phòng, Đàn Yên tiến lên bất mãn nói.
" Tiểu thư, sao người không để tiểu nữ răn đe bọn nha hoàn thối kia cho ? Bẩn
tay người a!"
" Không cần thiết, răn một lần đủ rồi. Ngươi ra ngoài, ta thay lại y phục. Rồi
đi dạo một vòng xem xét."
" Vâng. "
Nhạc Hỉ Trường Hiên nhìn qua một lượt gian phòng . Nơi này so với gian phòng
lúc trước mình ở, chính ra lại là rộng hơn một chút. Ngăn nắp, gọn gàng. Gồm
một bàn trang điểm, một chiếc giường và một bàn trà nhỏ. Không đến nỗi quá đơn
sơ.
Nàng thong thả cởi nam phục trên người, vận vào bộ váy dài trắng tinh mềm mại,
tháo búi tóc, để mái tóc đen dài như thác đổ tự nhiên sau lưng. Nàng không
phải không có phòng thủ, ở ngang hông là một thanh đoản kiếm màu lam tinh xảo.
Nhìn Nhạc Hỉ Trường Hiên lúc này tựa tiên nữ không vướng bụi trần, thanh
thoát, nhẹ nhàng.
Trong lúc đi tham quan gia viên. Nhạc Hỉ Trường Hiên chỉ nghe lọt tai vài lời
tiếc nuối của vài người trong phủ. Tiếc cho một dung mỹ tuyệt sắc rơi vào tay
Phế thái tử. Tiếc cho một nữ nhân khí phách, một đời phải theo hoại danh của
Phế thái tử. Vận khí thật xấu.
Nhạc Hỉ Trường Hiên thầm nghĩ, dù gì cũng là Bắc Dực Thái tử, vậy mà thanh
danh lại suy đồ đến độ trong mắt nha hoàn ở phủ Tể tướng cũng không để vào mắt
?
Dung mạo của thái tử Bắc Dực là một điều gì đấy rất kì bí. Nàng sau này làm
thê tử của hắn,liệu chẳng lẽ đến dung mạo của vi phu mình cũng không được nhìn
? Làm gì trên đời có việc phi lí thế.
Phủ tế tướng không thể nói đùa, thực sự rất rộng. Nhạc Hỉ Trường Hiên lúc này
đi chưa được hết một vòng, sắc trời đã trầm xuống. Gió thổi nhè nhẹ qua tai,
Trường Hiên ngửa đầu lên, nhìn bầu trời, thật trong. Trong lòng lại có chút
thương tâm. Phụ thân, mẫu thân sao rồi ? Còn đám Huyễn Thăng. Hơn nữa, chàng -
là sao rồi ? Còn đau lòng đến độ đổ bệnh như trước không ?
Trường Hiên cười dài. Bóng lưng nữ nhân thanh sắc tuyệt giai, nhẹ nhàng thanh
thoát, hữu dật vô ưu - lúc này như hoà làm một với sắc trời. Tạo thành một
mảng bi thương, có gì đó rất cô đơn. Chỉ có trời và ta,ung dung tự tại nhìn
nhau. Đàn Yên đứng phía sau, xót xa không thôi.
" Cạch."
Nhạc Hỉ Trường Hiên khẽ nhìn qua bức tường phía bên, cách chỗ nàng đứng khá
xa. Thấy thấp thoảng bóng dáng một nam nhân. Cao ráo, mảnh khảnh, mái tóc dài
như thác đổ xuống, đen tuyền. Làn da trắng hồng, khuôn mặt ngũ quan tinh tú.
Là một siêu cấp đại mỹ nam ! Đồng tử bạc, như có thể nhìn được cả thiên hạ
qua, y phục trắng toát, cùng gần như tương đồng với bộ váy của Nhạc Hỉ Trường
Hiên, ánh mắt khi bắt gặp ánh nhìn của nàng, đầu tiên là bất ngờ, sau đó dần
dần ôn hoà lại, cuối cùng là thoáng có yêu thương.
Nhạc Hỉ Trường Hiên lẫn Đàn Yên đều kinh hãi không thôi, mỹ nam thì nhất là
Trường Hiên vốn đã không còn xa lạ. Nhưng như này thì quá đỗi yêu nghiệt a !
Nhan sắc như này, nữ nhân toàn thiên hạ nguyện xếp hàng dài chỉ để được ngắm
nhìn a.
Nhạc Hỉ Trường Hiên tuy là lần đầu gặp mỹ nam yêu nghiệt như vậy, nhưng nàng
tuyệt đối không phải là hạng người háo sắc đến độ mu muội. Ánh nhìn nam nhân
từ kinh hãi dần trở nên trầm ổn.
" Ngươi là ai ? " - Nhạc Hỉ Trường Hiên trên người toát một cỗ khí lạnh buốt
dồn về phía nam nhân, âm trầm hỏi.
" Người qua đường. " - Mỹ nam kia cười nhẹ, dõng dạc trả lời. Không chỉ bề
ngoài mê đảo nhân loại, đến cả giọng nói cũng có thể hút hồn người ta !
Nhìn bộ dạng nam nhân vắt vẻo đứng trên bờ tường cao vút, Nhạc Hỉ Trường Hiên
khẽ nhíu mày. Thích khách thì cũng không thể bạo dạn, đến ngay lúc trời còn
chưa tối như này chứ ?
" Đừng lo, ta không phải thích khách. Cũng không phải có ý xấu gì." - Tuyệt
đại nam nhân kia như đoán được suy nghĩ của Nhạc Hỉ Trường Hiên, bật cười khẽ.
Nhạc Hỉ Trường Hiên thoáng xuất hiện luống cuống, hắn trông vậy mà ở tà phái ?
Dùng tà đạo để đọc suy nghĩ của mình ?
" Ta cũng không biết tà thuật." - Nam nhân cười dài, phẩy nhẹ cây bạch phiến
che miệng cười.
Nhạc Hỉ Trường Hiên khoé miệng giật giật. Tay nắm thành quyền.
" Ta hỏi lại, ngươi là ai ? "
" Trả lời lại, ta là người qua đường." - Ánh mắt ngập ý cười, nam nhân ôn nhu
trả lời. Như áp chế được phần nào ý định tung quyền của Trường Hiên.
" Ngươi gọi là Người Qua Đường ? Tên thật lạ." - Nhạc Hỉ Trường Hiên khẽ
nhếch, khoanh tay trước ngực cao ngạo nhìn nam nhân trước mặt.
" Phốc.... " - Tuyệt đại nam nhân thu bạch phiến, bật cười thành tiếng. Suýt
thì thân mình từ trên vách tường vì cười mà rơi xuống.
Nhạc Hỉ Trường Hiên nhíu mày chặt hơn, lời mình nói có gì buồn cười ?
" Gọi ta là Vưu Dật." - Sau một hồi cười nghiêng người, tuyệt đại nam nhân lên
tiếng.
" Tên hợp." Nhạc Hỉ Trường Hiên khẽ nói.
Dường như đã lọt vào tai tuyệt đại nam nhân. Hắn cười.
" Ta gọi Nhạc Hỉ Trường Hiên. " Nhạc Hỉ Trường Hiên không quên để lại tên
mình, đối phương đã khai danh, mình cũng là nên đáp lễ.
Trên môi vẫn là nụ cười nhè nhẹ, khuynh đảo chúng sinh. Nam nhân gọi Vưu Dật
ánh mắt ngập tràn ôn nhu, hướng Trường Hiên nói.
" Tên ngươi, cũng là rất hợp."
Nhạc Hỉ Trường Hiên trừng mắt, điều nãy nàng nói. Hắn nghe được ? Thính giác
phải tốt đến mức nào ?
" Lần sau lại gặp, trời tối rồi. Ngươi nên là mau về đi." - Vưu Dật nói xong,
để lại một nụ cười nhẹ. Rồi biến mất.
Tốc độ thật nhanh, người này chắc chắn không tầm thường. Trường Hiên thầm
nghĩ.
Lúc này, Nhạc Hỉ Trường Hiên mới để ý, trời thế mà cũng đã là tối. Nàng liền
đưa theo Đàn Yên trở về viện phòng nghỉ ngơi. Vậy là kết thúc một ngày.