I : Hoà Thân.



  • Tiến thẳng đánh ! Tuyệt đối phải mang về thắng lợi cho An Viêm ta
    ! – Giữa vùng địa hình sỏi đá gồ ghề, cây cỏ đều bị dập nát,
    chút vết dấu hiệu sự sống cũng không còn dù chỉ chút ít. Bỗng
    vang vọng lên một giọng nói tràn đầy uy phong, rung chuyển bốn bề.
    Chỉ nghe qua thôi cũng biết đấy ắt là một viên tướng tài ba, oai vệ,
    phẩm khí một bậc anh quân đầy mình. Phụng sự hành sự cũng vì vua,
    vì vua mà có hy sinh ở nơi ao hoang đồng vắng cũng bằng lòng. Viên
    tướng ấy – một nam tử hán đại trượng phu, đáng phục đáng nể !
    “ Trường Hiên tướng quân muôn năm ! An Viêm đại thắng ! Trường Hiên
    tướng quân muôn năm ! An Viêm đại thắng !” – Một vùng trời rầm rộ khí
    thế của binh sĩ, đẩy lùi mây, bẻ ngược gió. Ba mươi vạn binh mã vì
    lời tiến quân của vị viên tướng kia mà hừng hực chiến khí, rung
    động đất trời.

  • Diệt sạch Tây La, không được để chừa sót một tên ôn giặc nào còn
    sống ! Cho chúng biết hậu quả khi dám toan mưu đặt chân vào An Viêm !
    – Viên tướng quân vừa dứt lời – Chĩa thẳng mũi giáo về phía trước.
    Ba mươi vạn binh mã liền ồ lên theo chiều giáo , đánh thẳng vào quân
    địch ở bên kia đồi.
    Những lời dụ quân vừa rồi, ngắn gọn xúc tích, lại tràn đầy khí
    thê – khiến lòng quân binh không khỏi hồ khởi, tinh thần yêu nước tăng
    vụt, cứ xông thẳng mà đánh, mà cuốn thẳng địch. Tổn thất bên ta
    rất ít, bên địch thì lại bị gần như diệt sạch, còn chưa lại tên
    tướng quân đầu sỏ, đã bắt tra khảo, hành hạ dã man vài người anh em
    mấy ngày nay. Vì vậy tuyệt đối không thể để hắn chết thanh thản !
    “ Lũ An Viêm khuyết não bọn ngươi cũng tiểu nhân quá chứ ! Tập kích
    bất ngờ, đánh lén sau lưng !” – Tên tướng quân bị gồng tay gồng chân,
    ép phải quỳ xuống, mặt mày đen sầm lại to miệng.
    “ Nực cười ! Đã là giao binh bố mã, không thể chủ quan dù chỉ một
    giây! Tên trư đầu nhà ngươi lại ham mê tửu sắc, hành lộng binh mã vô
    cớ, ta có phần nào thấy thương cho quân binh Tây La.”
    “ An Viêm đại đế nhà các ngươi, không chỉ nhu yếu, còn bị mù ! Bị
    mù ! Cho nữ nhân ra trận, còn lại đại tướng quân.Ra cũng chỉ là núp
    váy nữ nhân thừa thế lên ngôi ! Hahahaha.”
    “ Hỗn đản !” – Không để hắn ta cười nguôi, vị đại tướng này liền
    rút thanh gươm báu ra, chém lìa đầu hắn mà không hề do dự.
    Bầu không khí rầm rộ, hừng hực hào khí thắng trận bỗng nhiên trở
    nên im ắng dị kì. Binh sĩ nhìn nhau, mặt tái tay run mà nuốt nước
    bọt.
    Chuyện đại tướng quân Nhạc Hỉ Trường Hiên là nữ nhân, trong An Viêm
    không ai không biết. Được sinh ra và lớn lên trong gia tộc Nhạc Các có
    truyền thống yêu nước, bảo vệ giữ vưng vùng biên giới. Từ đời này
    qua đời khác- từ thời Thiên Hoàng đã định sẵn như vậy. Nữ nhân ấy
    là một ngoại lệ, sở dẫu cường đại . Vậy nên có là nữ nhân, đối
    với Nhạc Hỉ Trường Hiên – cũng là không quan trọng. Thiên hạ không
    phục, bất dĩ cũng phải quy.
    Năm ấy, An Viêm đại thắng, uy danh oanh liệt vang vọng khắp lục địa
    Tưởng Há. Mở rộng ranh giới, bá tánh An Viêm không khỏi vui mừng, mở
    tiệc ròng rã suốt 3 ngày 3 đêm.
    Đặc biệt, không thể thiếu công danh của Trường Hiên tướng quân, nàng
    tuy là nữ nhân – nhưng kiếm võ là đệ nhất An Viêm. Nữ nhân mạnh mẽ,
    cường đại đến vậy không khỏi khiến người ta ngưỡng mộ, bất kể nam
    nữ.
    “Trường Hiên tướng quân, lần này khanh kì thực đã không làm trẫm
    thất vọng đi ! Trẫm rất đỗi vui mừng !” Trong triều, ngồi trên ngai
    vàng chạm khắc long phượng tinh xảo kia, vận hoàng bào , là một nam
    nhân trông tướng mạo vô cùng uy lãnh. Hào sảng, tràn đầy niềm vui –
    Đó chính là “ vương” của An Viêm, Kỳ Viễn. Tuổi đời xem chừng còn
    rất trẻ, ước chừng chưa ngoài đôi mươi.
    “ Bệ hạ quá khen, được góp chút sức mọn cho An Viêm, đấy đã là
    niềm hoan vui với hạ thần.” –Chắp quyền khom người đối diện . Khoác
    bộ chiến giáp, người ngoài mấy ai có thể biết đây là nữ nhân ? Bởi
    con người này xem chừng vô cùng cường đại đi, toát rực lên một uy
    khí tôn nghiêm ngạt thở. Nam nhân, chưa chắc ai đã có khí thể tướng
    lĩnh này bằng nàng. Ánh mắt kiên định, có phần lãnh khốc.
    Thoáng trên khuôn mặt hào sảng kia xuất hiện nụ cười nhẹ, khiến
    trong lòng Trường Hiên dù đã kiềm chế, nhưng vẫn rạo rực, bối rối
    đến độ nghe được cả nhịp đập bên trong.
    Nàng là nữ nhân.
    Điều đấy là sự thật, việc nàng cầm binh ra trận, bàn kế sách lược
    cũng là sự thật.
    Dù nàng có tài, có khí chất của một bậc thống soái, nhưng nàng
    vẫn sẽ không bao giờ nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối từ triều
    đình, từ bá tánh.
    Nàng cũng chỉ cần người đó tín nhiệm mình, tin tưởng mình là đủ.
    Nàng từng căm phẫn bản thân mà trách cớ rằng, sao nàng lại là nữ
    tử ? Rồi để giờ không được công nhận như này.
    Nhưng, người ấy luôn tín nhiệm nàng, sau lớp binh giáp, lại đối xử
    với nàng nhẹ nhàng, ôn nhu, cẩn thận hết lòng như những nữ nhân
    khác.
    Quân thần sinh lòng ái mộ với đế vương, là việc khó lòng chấp
    nhận.
    Y còn trẻ, vậy mà đã phải kế thừa cơ đồ của tiền đế. Nàng nguyện
    áp chế thứ tình ái này lại để trấn giữ biên cương. Chiêu dụ binh
    mã đánh trận, vì y mà vất bỏ thân phận nữ nhi đoan trang thêu thùa
    đam sách, mà cầm gươm thúc ngực ra trận. Dẫu có nhảy vào biển lửa,
    cũng không màng hối hận.
    Nàng, hoàn toàn không xứng đáng với người. Một chút – cũng không !
    Không cần thiên hạ tín nhiệm nàng, miễn sao còn người ấy, vậy là
    tốt rồi.
    Thứ tình cảm này, có xuống mồ – nàng cũng nhất định phải mang theo
    !
    “ Hỏi thế gian tình ái là chi ?
    Mà đôi lứa thề nguyền sống chết
    Nam bắc hai đàng rồi ly biệt
    Mưa dầm dãi nắng hai ngả quan san “ . . .
    “Trường Hiên tiểu thư ! Mừng tiểu thư đại công cáo thành trở về !” –
    Một nha đầu ríu rít chạy ra đón Trường Hiên, vẻ mặt mừng rỡ sáng
    ngời.
    “ Đàn Yên, mau chuẩn bị nước nóng. Ta muốn nghỉ ngơi.” – Trường Hiên
    cười gặng, mấy hôm nay xem chừng là rất mệt đi.
    Sắc nét trên gương mặt tinh xảo kia cũng đã thoáng xuất hiện rõ
    ràng. Nhiều ngày không ngủ, lo toan binh mã. Tiểu thư nhà người nọ
    cũng không phải thánh thần a!
    Rửa mình xong xuôi, khoác vào thường phục mà các tiểu thư khuê các
    hay vận. Nhạc Hỉ Trường Hiên bèn qua thỉnh an thân phụ, mẫu thân.
    “ Hiên nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân. Bấy giờ đã khiến phụ thân,
    mẫu thân lo lắng, trông mong. Hiên nhi đáng trách.”
    Vừa hành lễ, Trường Hiên vừa nở nụ cười nhẹ dịu, dường như thứ
    khí thế bức người lúc ỏ triều đã không còn.
    “ Về là tốt rồi, mau ngồi.” Nhạc Cảnh cười như không cười nhìn nữ
    nhi trước mặt.
    “ Hiên nhi, con là có bị thương ở đâu không ?” – Nhạc Các phu nhân đã
    không khỏi sốt ruột, kéo tay Trường Hiên sát lại gần, xoa xoa cổ tay
    nàng hỏi.
    Trường Hiên cười nhẹ, khẽ lắc đầu. Trong đôi mắt Hạ phu nhân như bỏ
    được nỗi lo toan, bất dĩ mỉm cười ôn hoà theo nữ nhi của mình. Nhưng
    khi chuyển hướng nhìn lên thấy xương quai xanh của Trường Hiên, cứ bất
    chấp lớp y phục trắng toát này mà cộm lên, bà khẽ nhíu mày. “ Con
    là gầy đi nhiều rồi ?”
    “ Nữ nhi này, là đi đánh giặc, không phải đi du ngoạn. Việc gầy rộc
    đi là không thể tránh.” Nhạc Cảnh buông lời, nhưng sâu trong ấy vẫn
    là vẻ xót xa.
    “ Tướng công! Dẫu phụng mệnh Thiên Hoàng, Hiên nhi nhà ta vẫn là nữ
    nhân đó!” – Nhạc phu nhân trừng mắt nhìn Nhạc Cảnh, gắt gao lên
    tiếng.
    “Mẫu thân, lời phụ thân nói kì thực không sai. Nhi thần là đi đánh
    giặc, nào phải đi du ngoạn chơi bời.” – Trường Hiên bất dĩ cười “ Ở
    với mẫu thân vài ngày là liền có da có thịt lại thôi!”
    Nhạc phu nhân hừ lạnh, thu ánh nhìn bén nhọn nãy giờ cứ chĩa vào
    Nhạc Cảnh. Quay ra nở nụ cười nhu hoà với Trường Hiên, nâng tay xoa
    tóc nàng “Ân, sau cùng vẫn chỉ có mẫu thân thương con.”
    Nhạc Cảnh nhìn Trường Hiên, trong ánh mắt hân hoan là niềm cảm ơn và
    xúc động.
    Trường Hiên ngồi xuống chiếc ghế bên phải của Nhạc phu nhân. Nâng
    tách trà Đàn Yên bưng đến, khẽ nhấp một ngụm.
    “ Trường Hiên, con tuy là đại tướng quân. Nhưng vẫn là nữ nhi của
    Nhạc Các gia! Năm nay cũng đã là đến tuổi kết bái phu thê !”- Nhạc
    phu nhân nói.
    Nàng vừa nghe xong, liền suýt phụt ra hết chỗ trà vừa nhấp. Hắc
    tuyến rắc đầy mặt. Nàng đành cười nụ cười lấy lệ đáp lại mẫu
    thân.
    “ Mẫu thân, con vẫn là muốn góp sức cho bệ hạ, chuyện kết bái phu
    thê, con quả thực chưa từng nghĩ qua.”
    “Trung quân hiếu nghĩa là tốt. Nhưng nhan sắc nữ nhân chỉ ở mức độ
    nhất định! Con nhất định không thể bỏ phí thời gian !”
    “….”
    “ Thôi được rồi, phu nhân. Chuyện này cứ để con bé tự quyết định đi.
    Con bé định binh đình mã lâu năm như vậy, không lẽ chuyện cỏn con này
    cũng không quyết được ?” – Nhạc Cảnh nhìn Trường Hiên, ánh mắt ngập
    ý cười. Hẳn là cha con phùng trợ, giúp đỡ nhau rất là đoàn kết a.
    “ Nhưng…” – Nhạc phu nhân không thể không lo cho nữ nhi của họ. Sau một
    hồi suy nghĩ, bèn thở dài thườn thượt.
    “ Được rồi,vậy để con quyết. Nhưng ta chỉ cho con thời hạn 3 năm nữa,
    không hơn! Ta không đành lòng nhìn con chăn đơn gối chiếc đâu đấy!”
    “ Vâng, mẫu thân.” – Trường Hiền bật cười đáp.
    A, hỉ sự sao. Nghe chừng quá xa vời rồi, mẫu thân – Hiên nhi có muốn
    với, cũng không với được. Con cũng không đành lòng đi theo người mà
    con không thương.Nên vẫn là Hiên nhi phụ lòng mẫu thân rồi.
    Ngày hôm sau lên triều, nhận được tin bệ hạ không lên quản việc chính
    triều. Trong lòng Nhạc Hỉ Trường Hiên vạn phần lo lắng. Chàng đổ
    bệnh rồi ? Hay có chuyện gì rồi ? …
    Trường Hiên bèn đến Tiêu Mộng Cung – nhìn thấy bóng lưng Kỳ Viên ở
    trong, bên cạnh là Đoá Sương – nghe bảo là nữ nhân Kỳ Viễn đặc biệt
    sủng ái, chưa thể xác phong tước hiệu bởi Thái hậu chưa hoàn toàn
    chấp nhận. Nhưng có thể nói, đấy là người trong lòng Kỳ Viễn, là
    người mà Trường Hiên luôn thầm có phần ghen tị.
    “Trẫm để không để nàng qua đấy! Tuyệt đối không! Ngàn vạn lần
    không!” – Kỳ Viễn khẽ gầm lên, tay giữ chặt cổ tay trắng ngần tựa
    ngọc của nữ nhân.
    “Bệ hạ.. Xin người đừng bi tâm, Đoá Sương có thể góp sức cống thân
    vì An Viêm, Đoá Sương rất đỗi vui mừng..” – Nữ nhân khẽ cười, đặt tay
    còn lại nhẹ lên tay Kỳ Viễn, hai hàng ngọc lệ từ từ chảy xuống,
    chỉ cần nhìn qua cũng đã đủ thấy nụ cười ấy buồn như thế nào.
    “Không là không! Ta sẽ đi báo lại với mẫu hậu, tuyệt đối có cách
    khác, ta sẽ không bao giờ gả nữ nhân của mình sang Bắc Dực làm thái
    tử phi!” – Ánh mắt Kỳ Viễn như rực lên, hình ảnh ôn hoà, hào sảng
    thường ngày như vỡ mất, vỡ sạch.
    “ Bệ hạ….” – Đoá Sương khẽ nấc lên một tiếc, cúi gằm mặt xuống,
    từng giọt thuỷ lệ tóc tách rơi xuống đất, khiến lòng Kỳ Viễn đau
    đớn như bị trăm ngàn chiếc kim đâm vào.
    “Ta sẽ bảo vệ nàng.. Ta là Hoàng đế, là vương của An Viêm, còn nàng
    là nữ nhân của ta, thiên hạ của ta. Nàng là người duy nhất có thể
    khiến ta động tâm, ta tuyệt đối sẽ tìm cách! Nàng nghe không, Đoá
    Sương ?”- Kỳ Viễn kéo nữ nhân đó ngả vào lòng mình, ôm chặt lấy
    nàng.
    “Nàng sẽ đăng hoàng hậu, rồi sẽ sinh hạ cho ta một tiểu oa.” – Vươn
    tay vỗ nhẹ lưng nàng, Kỳ Viễn như đang muốn an ủi nữ nhân lòng hắn
    ái mộ, muốn cho nàng ngừng khóc, bởi nàng khóc – hắn ắt sẽ đau !
    Trường Hiên nấp gọn vào một bên, nhìn cảnh tượng ấy không biết nên
    nói gì hơn. Không biết nên làm gì hơn.. Nam nhân nàng ái mộ, đang rất
    đau lòng, nàng cũng không vui vẻ gì. Tâm can như bị nghiền nát, vo
    vụn.
    “ Trường Hiên tướng quân …” – Một thị vệ nhẹ giọng, nhìn sắc mặt
    nàng mà hỏi.
    Trường Hiên khẽ phất tay áo, ra hiệu là lui, mặc ta, mặc bệ hạ. Rồi
    xoay người đi ra khỏi Tiêu Mộng Cung. Đầu hoa mặt tái, chua xót vô
    cùng !
    Khuya hôm ấy, nàng chỉ nghĩ, là nên làm gì. Nhìn nam nhân nàng ái
    mộ đau khổ như vậy, nàng không cam lòng, không thể chịu đựng được.
    Trái tim nàng, tâm can nàng, tình cảm của nàng. Qúa yếu mềm rồi!
    Nhưng nàng có thể làm gì được đây ? Đem quân cầm binh qua Bắc Dực
    quyết tử một lần ? Hay hạ tẩm thuốc độc vào Thái tử Bắc Dực ?
    Phế bỏ tiểu đệ của hắn ?
    Ầy! Nàng đã nghĩ gì thế này ? Như vậy không chỉ Kỳ Viễn, mà An
    Viêm cũng sẽ gặp đại hoạ.
    Bắc Dực là một đại cường quốc nằm phía Bắc đại lục Tưởng Há, là
    quốc gia phồn vinh nhất trong bốn quốc. Binh mã hùng mạnh nhất, dân
    tắc sống yên bình nhất. Muốn gây khó, với thực lực An Viêm, trăm
    đường ngàn cách đều bất khả thi.
    Thái tử Bắc Dực, Tư Doãn Mạc Du, từng bị Huyên Nhung quốc giữ làm
    con tin – đấy là trong thời kì Bắc Dực chưa phát triển nguồn tài
    nguyên, chưa trở nên phồn thịnh như vậy. Lòng bá tánh, quan thần với
    hắn, không thể có được sự tin tưởng tuyệt đối. Nhan sắc nghe đồn
    xấu xí, da dẻ sần sùi, miệng móm, răng hô, mũi hếch,xấu đến độ ma
    chê quỷ hờn! Và đặc biệt, là rất ít khi ra ngoài. Vậy nghe chừng
    việc nhan sắc là thật rồi.. Mà nghe bảo, hắn còn không có hứng thú
    với nữ nhân..Nên nữ nhân cả đại lục, có chết cũng không chịu gả cho
    hắn.
    Nguy!
    Quá nguy!
    Ai kiếp trước đắc đại tội, đại đại tội mới phải gả cho hắn a!
    Làm sao mà chàng có thể gả Đoá Sương cho tên đầu trâu sừng bò đó
    được! Nhưng mà làm gì giờ ? Thực lực không uy được, công kích không
    công được. Tiền tài thì lại càng không. Nếu chàng bách quá làm
    liều, An Viêm và Bắc Dực liền bùng nổ chiến tranh. Chưa kể tình cảm
    chàng và thái hậu cũng sẽ bị mẻ vỡ.
    Chàng sẽ đau lòng.
    Bên tình, bên trách biết cân đo thế nào.
    Chàng là bậc đế vương, lại không thể bảo vệ nữ nhân mình yêu thương.
    Ắt sẽ nghĩ quẩn.
    Bắc Dực muốn nữ nhân, lại không phải nữ nhân tầm thường. Sắc nữ
    của hoàng đế,đã không phải nghi ngờ. Chi bằng tìm người khác ?
    Nữ nhân không tầm thường, không ở nhan sắc phải ở địa vị, mới có
    thể sang hoà thân.
    Nữ nhân à. Ai tình nguyện làm thê tử của tên phế thái tử này đây ?
    Có nữ nhân còn từng hô thề, thà chết còn hơn làm phi của tên đó.
    À, phải rồi nhỉ.
    “An Viêm Đại Lạc Tướng Quân cầu kiến thưa bệ hạ.” – Hoạn quan kính
    cẩn khom người báo.
    “Tuyên.”
    “Hạ thần tham kiến hoàng thượng.” – Trường Hiên khom người hành lế.
    Trước mặt nàng, là nam nhân trong lòng. Vận hoàng bào, bi thống mệt
    mỏi ngồi trên ghế, Kỳ Viễn chừng đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt rõ,
    da dẻ xanh xao. Uy tôn của bậc đế vương như giờ chỉ còn lại long thể
    gầy guộc này.
    “Trường Hiên, bình thân. Mau ngồi, nay khanh tới đây. Là có chuyện
    gì.” – Kỳ Viễn cười nhẹ, thanh âm có phần thoáng khàn, ôn nhu nhìn
    nữ nhân đối diện, nàng trong hắn, là một bậc trung quân, trung thần,
    là người hiểu hắn và là người hắn cùng An Viêm có phần mang nợ.
    Trường Hiên đau lòng đứng dậy, tiến tới ngồi bên cạnh Kỳ Viên.
    “ Bệ hạ, long thể người, có chỗ nào không tốt.”
    “ Ái khanh nói gì vậy ? Trẫm là rất tốt.” – Kỳ Viễn cười dài.
    “ Bệ hạ, thần đã biết chuyện của Đoá Sương phi.” – Trường Hiên nắm
    chặt tay, ánh mắt cố che đi sự thống khổ nhìn Kỳ Viễn.
    “… Trừ An Viêm Đại Lạc Tướng quân, các ngươi lui ra hết.” – Sắc mặt
    trầm hẳn xuống. Khi trong phòng đã chỉ còn hai người, y mới mở lời.
    “ Sao khanh biết chuyện hoà thân ?”
    “ Bệ hạ, chuyện này không quan trọng. Thần là muốn góp công mọn, cho
    An Viêm lần nữa. Mong bệ hạ thành toàn.” – Trường Hiên hít sâu, thẳng
    thắn nói.
    Đúng, nàng đã hạ quyết tâm rồi.
    Phụ thân, mẫu thân cũng không phải là muốn nàng sớm thành thân sao ?
    Bắc Dực thì sao. Cẩu hoàng đế thì sao, Phế thái tử thì sao ?
    Nàng chỉ là nhất mực không đành lòng nhìn nam nhân mình ái mộ đau
    lòng.
    Nàng chỉ mong chàng được hạnh phúc. Một đời được hạnh phúc.
    “ Trường Hiên, khanh là đang có ý gì ?” – Sau một hồi im lặng, như
    thể không tin. Kỳ Viễn nói. Ánh mắt còn có phần mơ hồ nhìn nữ nhân
    đối diện.
    “ Khẩn bệ hạ, hạ thần xin người – giao việc hoà thân cho hạ thần.
    Giữ Đoá Phi lại,mau chóng phong hậu. Quản An Viêm càng càng phồn
    thịnh.” – Trường Hiên ánh mắt thoáng ý cười, nhưng đây là chất đầy
    nỗi buồn. Bi tâm, thương khốc. Nhất mực không muốn lộ ra.
    “ Khanh là An Viêm Đại Lạc Tướng quân, việc này sao có thể ?!” – Kỳ
    Viễn cắn chặt răng. Một bên là trung thần tri ái, một bên là nữ nhân
    trong lòng. Đập mạnh lên bàn, tay run run. Việc này với hắn, cũng là
    quá khó khăn rồi.
    “ Bệ hạ, nữ nhân không tầm thường Bắc Dực nói. Và hạ thần, tuy
    chinh chiến, chiêu dụ cầm binh đã như vậy, nhưng hạ thần vẫn là nữ
    nhi đi.” – Trường Hiên cười dài.
    “ Chuyện binh mã, chinh chiến An Viêm, khanh không quản – thì ai quản
    được? Bá tánh cũng là tín nhiệm khanh, chuyện này vẫn là không
    được.”
    “ Bệ hạ, Huyễn Thăng là binh phó. Là nam nhân hạ thần tín nhiệm,
    thần cũng đã nghĩ sẽ sớm giao việc cầm binh cho hắn. Nay chuyển
    nhượng cũng chỉ là sớm hay muộn. Hạ thần đã sớm thu xếp.”
    Kỳ Viễn im bặt, đây với hắn thực là một cơ hội tốt đi ? Nhưng người
    thế lại là trung thần mà hắn đặc biệt tín nhiệm. Hắn là đã nợ
    nàng nhiều vậy rồi ? Nhưng hắn cũng không muốn đánh mất, nữ nhân mà
    hắn yêu thương.
    Kiếp sau, đành trả nghĩa cho nàng vậy.
    “ Được, theo ý khanh. Việc hoà thân với BắcDực, An Viêm quốc nhờ
    khanh, Trường Hiên.”
    “ Hạ thần tuân mệnh.” – Nữ nhân ấy đứng dậy khom người cảm tạ. Một
    giọng thuỷ lệ thoáng thấm xuống vạt áo nữ nhân.


Tướng Quân Hữu Nhân Ái Mộ - Chương #1