Bình Ổn Và Lòng Tham


Người đăng: ♛๖ۣۜTiểu☆๖ۣۜThâu࿐♛

Quay trở lại hiện tại, Hạ Hương sau khi vào ở trong căn cứ thì tâm tình bình
ổn hơn nhiều rồi . Nàng cũng được căn cứ thuê làm người chăm sóc cho các thi
phụ ở khu dân cư.

Công việc này cũng đơn giản, không khó khăn lắm, mỗi ngày chỉ cần sáng sớm
và chiều tối đi lĩnh thức ăn rồi phân phát cho thai phụ, trực ca, giúp các
thai phụ một số việc lặt vặt, mỗi ngày làm mười hai tiếng.

Hạ Hương nhận việc này chỉ để kiếm sống thôi, bình thường nàng chỉ phát đồ ăn
, còn lại các thai phụ muốn gì thì tự đi mà làm.

Hạ Hương chán ghét, hay đúng hơn là ghen ghét, đám nữ nhân vô liêm sỉ, ỷ
vào có chút nhan sắc, bán chút da thịt là trải qua ngày còn sung sướng hơn
nàng gấp mấy lần.

Bây giờ bị người làm lớn bụng cũng có thể dựa vào cái bụng này ăn nằm suốt
chín tháng, ngày ngày nói chuyện phiếm, vô lo vô nghĩ.

Hạ Hương cũng thỉnh thoảng nghĩ tới nếu nàng có được nhan sắc, cuộc sống của
nàng chắc không mệt mỏi, cô đơn đến vậy.

Hiện tại nàng không biết phải làm gì, căn cứ phong kín, nghe nói có tang thi
xuất hiện, ra ngoài có khi gặp nguy hiểm . Bây giờ thì tự nhiên xuất hiện một
đám người, đánh nhau rồi tông ngã hai thai phụ, một thai phụ còn hướng về
phía nàng cầu cứu rồi ngất đi.

Nàng mới không muốn giúp, bây giờ mạng của nàng còn lo chưa xong, nàng không
tốt tới vậy . Đúng lúc này một âm thanh vang lên :

“ Tất cả nghe rõ đây, chúng tôi là quân đội thành phố A, trực thuộc thiếu
tướng Hàn Lãnh Dạ, hiện tại cao tầng của căn cứ này đã bị chúng tôi khống chế
, yều cầu tất cả binh lính bỏ vũ khí xuống đầu hàng . “

“ Những người đầu hàng, sau khi chúng tôi ổn định lại căn cứ, chúng tôi sẽ
đưa bộ phận quản lý mới vào, mọi người sẽ giữ được cương vị cũ, mọi thứ sẽ
không thay đổi, thậm chí thành phố chúng tôi có thể cung cấp cho căn cứ này
hoàn cảnh sống tốt hơn . “

“ Những người làm loạn hay có ý định phản kháng sẽ bị xem như là kẻ địch ,
chúng tôi đã được lệnh tự do hành quyết, yêu cầu mọi người không vọng động .”

Ban đầu còn không có ai để ý, nhưng sau khi thông báo vang lên vài lần, mọi
người mới chú ý nghe kĩ, biết bản thân hiểu lầm mới bắt đầu an ổn lại . Cũng
có người mặc kệ thông báo, muốn tranh thủ kiếm lợi nhưng đều bị một đám binh
lính giết chết.

Trong lều dưỡng thai, đám ngươi kia đánh nhau nãy giờ, thù hận kết sâu nên
đều mặc kệ thông báo, đánh cho quên trời quên đất.

Qua chừng 10 phút, một người lính đi vào trong lều, không nói một lời nổ
súng vỡ đầu một người, đám người kia mới giật mình hoảng sợ, cả đám đều quỳ
xuống ôm đầu không dám chống cự.

Người quân nhân này sắc mặt lạnh lùng, thời thế phi thường cần dùng thủ đoạn
phi thường, đám người này phải thấy máu thì mới chịu an ổn.

Hắn quét mắt một lần quanh lều, sau đó nhìn thấy hai thai phụ nằm dưới đất
bất tỉnh, hắn lại gần kiểm tra mạch đập của cả hai rồi hướng về phía Hạ Hương
quăng một câu : “ Cứu bọn họ . “ rồi quay người đi.

Ngữ khí của người quân nhân rét lạnh, chắc chắn cứ như mệnh lệnh, Hạ Hương
giật mình rồi cũng làm theo, nàng không dám trái lời.

Hạ Hương đưa Đàm Cửu U và thai phu kia lên giường, kiểm tra tình trạng của
bọn họ . Nữ thai phụ đã yếu lắm rồi, chắc là không qua được, còn Đàm Cửu U
thì khá hơn, dù sao nàng cũng là tiến hóa giả, năng lực tự chữa của bản thân
cực cao.

Hạ Hương nhanh chóng gọi tỉnh Cửu U, để Cửu U tự rặn đứa bé ra, còn nàng
chuẩn bị nước nóng, khăn lông, …

Cửu U sau khi được gọi tỉnh, nghe được hiện tại nàng phải sinh đứa bé ra ,
nàng cứ thế dựa theo lời Hạ Hương mà rặn.

Cảm giác đó thật sự quá đau đớn, cứ như bẻ mất mấy cái xương của nàng vậy .
Nàng chảy mồ hôi đầm đìa, cả ngươi ráng tập trung tất cả sức lực, bên tai
chỉ toàn âm thanh của Hạ Hương : “ Rặn, mạnh lên, … thêm chút sức nữa, …
sắp ra rồi, …”

Không biết qua bao lâu, khi một âm thanh trẻ con vang lên : “ Oe, oe, oe ,
… “ cả người Đàm Cửu U thoát lực, nàng quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn ngủ một
chút thôi . Bên tai đều là tiếng khóc của đứa bé, thanh thúy như chuông bạc.

Hạ Hương ôm đứa bé, đó là một bé gái, da thịt hồng hào, rất bụ bẫm, khóc
cũng khỏe nữa, là một đứa trẻ cực kì đáng yêu.

Đúng lúc này, nàng thấy xung quanh khẽ chấn động, sau đó trước cặp mắt đầy
ngạc nhiên và kinh hãi của Hạ Hương . Đứa bé vung tay lên, sau đó hướng mà
con bé vung tay, cả một hàng dài giường nằm bị cắt đôi ra . Bề mặt bị chém
bằng phẳng cứ như bị vật gì đó cực kì sắc bén cắt ngang.

Hạ Hương ngây người, cái kia, cái kia là do đứa bé này gây ra sao ? Nàng cố
làm cho bản thân bình tĩnh lại, Hạ Hương cũng biết có một loại người ngoài
tiến hóa giả ra, là dị năng giả.

Dị năng giả cực kì quý hiếm, nghe nói mười ngàn người mới có một, bọn họ có
các loại năng lực đặc dị, hơn nữa còn mạnh mẽ vô cùng . Mỗi dị năng giả đối
với một căn cứ đều vô cùng quan trọng, đạt được rất nhiều tài nguyên.

Đứa bé này có vẻ như trời sinh ra đã là dị năng giả, nghĩa là đứa bé này cực
kì giá trị . Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu của Hạ Hương thì không thể nào
áp chế được nữa.

Hạ Hương nhìn về phía đang nhắm mắt ngủ Đàm Cửu U, rồi nhìn về phía thai phụ
còn lại, thai phụ này đã chết được một lúc rồi . Nếu nàng hoán đổi hai đứa bé
thì sao ?

Không biết đã bao lâu trôi qua, Đàm Cửu U tỉnh dậy, nàng mơ mơ màng màng
nhìn xung quang, cả căn lều lớn chỉ có một mình nàng.

Nàng cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra, căn cứ có tiếng súng, mọi người hỗn
loạn, đánh nhau, nữ thai phụ, nàng bị tông ngã, …, nàng sinh con.

Nhớ đến đây, ánh mắt của nàng sáng lên, đúng rồi, con của nàng, nàng đã
sinh nó ra . Cửu U nhìn xung quanh, không có đứa bé, nàng nhớ có một nữ hộ
sĩ giúp nàng sinh con, chắc con nàng là nữ hộ sĩ giữ.

Vậy là Đàm Cửu U liền không thể đợi được nữa, nàng muốn gặp đứa bé, nàng
muốn gặp con nàng, người thân duy nhất của nàng, bảo bối của nàng, ánh sáng
duy nhất của nàng ở trên đời này.

Cửu U loạng choạng đứng dậy, nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nàng cố lê
thân thể nặng trĩu đi ra ngoài . Nhưng không đợi nàng ra ngoài, một bóng
người liền đi vào, nàng nhìn lên, là nữ hộ sĩ.

Cửu U lập tức hỏi nữ hộ sĩ : “ Chị gì ơi, đứa bé, con tôi, con tôi đâu, …

Nữ hộ sĩ nghe nàng nói vậy thì nhíu mày, nàng trầm mặc vài giây rồi nói : “
Cô bé, cô lên giường nằm cái đã, ta cần cô bình tĩnh, để ta nói chuyện với
cô một chút . “

Đàm Cửu U nhìn thấy vẻ mặt của nữ hộ sĩ thì có dự cảm không ổn, nàng cố xua
tan ý nghĩ đó, hỏi lại nữ hộ sĩ : “ Chị ơi, tôi muốn gặp con của tôi, con
của tôi ấy . “

“ Tôi biết, cô lên giường nằm trước đã, tôi nói chuyện với cô một chút “

Cửu U nghe vậy thì thân hình cứng đờ, nàng theo bản năng ngồi xuống giường ,
sau đó ngơ ngác giương mắt nhìn nữ hộ sĩ.

Nữ hộ sĩ im lặng như đang tìm từ một lúc rồi nói : “ Cô bé, cô có nhớ hôm đó
cô bị người tông ngã xuống không, lúc đó cú va chạm quá mạnh, ảnh hưởng đến
cái thai trong bụng cô . Đúng là cô có sinh đứa bé ra, nhưng nó ra đời không
bao lâu thì do cơ thể quá yếu, không sống được . Cô hãy nén bi thương, cô
còn trẻ còn nhiều cơ hội, … “

Những lời sau đó Đàm Cửu U hoàn toàn không nghe thấy nữa, nàng liên tục tự
nhủ đây là giấc mơ, con của nàng không chết … nhưng nàng biết đây hết thảy là
sự thật.

Nữ hài ngồi ngẩn người ở đó, mặt không có một biểu tình, Hạ Hương cũng không
quấy rầy nàng . Một lúc lâu sau, nàng rốt cục lên tiếng : “ Tôi muốn nhìn
thấy xác con tôi . “

Nữ hộ sĩ, không nói một lời, xoay người đi ra ngoài, khoảng 5 phút sau nàng
quay trở lại . Trong tay nàng cầm một miếng vải, bọc một thứ gì đó, nữ hộ sĩ
đưa nó cho Đàm Cửu U.

Cửu U đưa tay cầm trong vô thức, nâng niu nó như một vật quý giá vô cùng ,
cẩn thận cứ như một cử động mạnh cũng có thể làm nó tan vỡ.

Bên trong bọc là một bé gái, cả người nhăn nheo, gầy gò, làn da tím tái .
Đứa bé đã chết, thật đã chết, con của nàng thật sự chết rồi.

Một giọt nước mắt rơi xuống, rồi hai giọt, ba giọt, cuối cùng nữ hài khóc
thành tiếng, khóc đến tê tâm liệt phê, khóc để giải tỏa sự thương tâm của
nàng.


Tướng Quân, Buông Ta Ra, Tang Thi Kìa - Chương #8