Mời Sang Ăn Tối


Người đăng: ♛๖ۣۜTiểu☆๖ۣۜThâu࿐♛

Hàn Lãnh Huyên đang ở trong thư phòng bàn công việc với anh hắn thì bỗng nhiên
nghe được bên ngoài có tiếng ai đập cửa.

Hắn quay người nhìn về phía sau như muốn xác nhận lại mình không nghe lầm .
Quả nhiên, tiếng đập cửa lại vang lên tiếp, nhưng Hàn Lãnh Huyên rất nghi
hoặc là vì sao tiếng động lai vang lên từ phần dưới của cánh cửa ?

Hàn Lãnh Huyên nghi hoặc hỏi Hàn Lãnh Dạ : “ Anh trai, ngươi còn gọi ai đó
khác tới nữa à ? “

Hàn Lãnh Dạ đã đoán được người tới là ai nhưng cũng lười nói rõ, hắn chỉ
thuận miệng trả lời : “ Không có . “

“ Vậy chắc là người giúp việc . “ . Nói rồi Hàn Lãnh Huyên đứng dậy ra mở cửa
.

Nhưng vừa mở ra thì hắn bất ngờ phát hiện bên ngoài không có ai, hắn đang
tính ra ngoài nhìn xung quanh thì một âm thanh non nớt vang lên.

“ Huyên thúc thúc, con ở đây mà . “

Nghe thấy âm thanh, Hàn Lãnh Huyên cúi đầu nhìn xuống thì Hàn Băng Nhi đang
phồng mang trợn má, có vẻ đang rất bất mãn.

Nó đứng đây mà không thấy, chắc chắn là cố ý sỉ nhục chiều cao của nó mà.

“ A, Băng Nhi sao ? Xin lỗi, thúc không thấy con . “ Hàn Lãnh Huyên thật là
không cố ý, hắn đâu ngờ tới vào thời gian này mà Hàn Băng Nhi sẽ tới thư
phòng . Bình thường không phải ngủ dậy là đi chơi hay đi tìm ai để chọc phá
sao ? Chẳng lẽ hôm nay con nhóc này ăn gan cọp hay bị đập đầu ở đâu nên muốn
chuyển sang chọc anh hắn ?

Đang tính hỏi Hàn Băng Nhi tới đây để làm gì nhưng vừa thấy vẻ mặt bất mãn của
con bé thì Hàn Lãnh Huyên thì lại nổi lên máu chọc người, hắn nhếch mép lên ,
ngả ngớn chọc : “ Ai, biết làm sao, ai bảo con lùn như vậy ? Chân của thúc
còn dài hơn cả người con, hắc, có cần thúc thúc mua sữa cho uống hay không ?

Bộ dạng của tên nào đó bây giờ có bao nhiêu muốn ăn đòn thì có bấy nhiêu muốn
ăn đòn, chọc Hàn Băng Nhi tức đến mặt đỏ, đầu bóc khói.

“ Băng Nhi mới không có thấp, Băng Nhi là tiểu hài tử, sau này con lớn lên
sẽ cao hơn thúc . “ . Nữ hài tức giận phản bác, quá đáng giận, còn muốn cho
nó uống sữa, tức chết nó mà.

“ Không thể nào, con mà cao hơn thúc thúc được sao ? Cứ tiếp tục mơ tưởng đi
nha, hắc hắc “

“ Nhất định mà, lớn lên Băng Nhi sẽ cao hơn thúc một cái đầu, không, hai
cái đầu luôn . “

Thấy hai người một lớn một nhỏ, càng nhao càng lớn, làm phiền hắn phê công
văn . Hàn Lãnh Dạ nhéo nhéo mi tâm hỏi : “ Tìm ta có việc gì ? “

Nghe thấy Hàn Lãnh Huyên lên tiếng hỏi nó, Hàn Băng Nhi mới sực nhớ tới còn
có chính sự phải làm . Vậy là nữ hài phát động luôn dị năng, thoáng một cái
biến mất rồi trong nháy mắt lại xuất hiện, chỉ là lần này là ở cạnh bên Hàn
Lãnh Dạ.

Ban nãy nó không sử dụng dị năng để trực tiếp vào phòng là vì cha nó không
thích, nói tự tiện vào phòng mà không gõ cửa là bất lịch sự.

“ Biết làm sao đây, Băng Nhi là đứa trẻ ngoan mà . “ . Con nhóc nào đó thầm
nghĩ . Nhưng thật ra là chỉ có lần này nó mới nghe lời như vậy thôi, dù sao
cũng có việc phải cầu người mà, đành chịu khó chút thôi.

“ Băng Nhi muốn chơi với Đàm a di, cha cho Băng Nhi gọi a di qua đây đi . “

Hàn Lãnh Huyên nghe lời Hàn Băng Nhi nói thì tiếp tục chọc : “ Ai, không được
đâu nha, hôm nay cha ngươi mời vài vị tướng trong quân sang đây ăn tối đồng
thời bàn chuyện cơ mật, cả khu này sẽ bị giới nghiêm, làm sao cho người
ngoài vào được nha ? “

Hàn Băng Nhi nghe vậy liền gấp : “ Nhưng Băng Nhi muốn chơi với a di . “

“ Không được là không được, đây là chuyện quan trọng . “ . Tên nào đó một bộ
ta rất nghiêm túc, không cho ngươi mời a di của ngươi.

Nữ hài thấy thúc thúc rất nghiêm túc thì biết không thay đổi được, nghĩa là
hôm nay nó sẽ không được gặp Đàm a di . Trong lòng nó cảm thấy hụt hẫng, cuối
cùng mắt rưng rung, bĩu môi muốn khóc.

Hàn Lãnh Huyên thấy con nhóc này lại sắp khóc nữa thì tới phiên hắn gấp . Cháu
hắn khóc không đáng sợ nhưng chỗ dựa của nó lại đáng sợ, chỗ dựa của cháu hắn
là ai ? Còn phải hỏi sao ? Là cha mẹ của hắn a, hai lão nhân gia thương cháu
, mỗi lần con nhóc này khóc thì kiểu gì hắn cũng bị mắng.

Con nhóc này chạy lung tung bị té khóc là do hắn không chú ý an toàn của cháu
gái, con nhóc này quậy phá bị anh hắn phạt khóc thì hỏi sao hắn không bảo vệ
cháu ? Nói đùa, bảo hắn chống lại anh hắn khác gì kêu hắn tự sát ? Đến mức
con nhóc này cảm nhẹ đau khóc hắn cũng bị mắng luôn, lý do là tại hắn lây cho
nó, trong khi lần cuối hắn bị cảm là gần một năm trước đó.

Hàn Lãnh Huyên đang định dỗ nín nữ hài thì Hàn Lãnh Dạ lên tiếng : “ Không sao
, cứ mời qua, bảo a di của ngươi tối nay sang ăn tối, nói là ta mời . “

Hàn Băng Nhi nghe vậy thì lập tức nín khóc, hớn hở chạy lại nắm ống quần của
Hàn Lãnh Huyên xác nhận lại.

“ Thật sao ? Thật sao ? Cha để Đàm a di qua chơi với Băng Nhi thật sao ? “

Hàn Lãnh Dạ chỉ từ tốn lấy điện thoại bấm số của Đàm Cửu U đưa cho Băng Nhi
rồi nói : “ Nhớ phải lễ phép hỏi a di của ngươi có rãnh hay không . “

“ Được a, Băng Nhi nhớ rồi . “ . Nữ hài tiếp nhận điện thoại từ trên tay của
Hàn Lãnh Dạ, quay người ngẫng mặt đắc ý nhìn Hàn Lãnh Huyên như muốn nói
ngươi xem a, còn nói là không được mời Đàm a di . Họp cơ mật gì gì đó sao
quan trọng bằng Băng Nhi.

Hàn Lãnh Huyên đang đứng một bên thì đã hết biết nói gì rồi, anh hắn vậy mà
để Đàm Cửu U qua đây, lại còn ăn tối chung nữa, phải biết cuộc họp tối nay
nếu để cho người của thế lực khác biết được thì căn cứ sẽ tổn thất rất nghiêm
trọng.

Việc này rất nghiêm túc, hắn cũng không thể không thu lại thái độ ngả ngớn
của mình mà nhíu mày nhìn anh hắn nói : “ Anh trai, việc này không thể có sai
sót, ngươi xem … “

“ Không sao, ta tự có chừng mực . “ . Hàn Lãnh Dạ chỉ nhẹ nhàng trả lời.

Ý kiến của Hàn Lãnh Huyên tất nhiên là hắn hiểu, nhưng hắn có một loại bản
năng khiến hắn khó mà tin Đàm Cửu U là gián điệp, làm hắn vô thức tin tưởng
người nữ nhân này.

Bữa ăn tối nay để Cửu U tham gia tuy là một hành động liều lĩnh, không giống
tác phong của hắn nhưng hắn vẫn cứ làm vậy, cứ xem như một lần thử đi.

Lúc này Hàn Băng Nhi cũng đã bấm gọi rồi, tiếng chuông điện thoại reng lên
vài lần rồi có người bắt máy.

“ A lô, Đàm Cửu U nghe, cho hỏi là ai vậy ? “


Tướng Quân, Buông Ta Ra, Tang Thi Kìa - Chương #32