Hoang Nhân , Thật Thú Vị.


Người đăng: Boss

Rời khỏi Vương Đinh sau đo đi về hướng bắc, Ninh Khuyết đa xac định lộ tuyến
vo cung ro rang …… chinh la bam theo lộ tuyến của nhom thương đội đa rời Thổ
Dương thanh kia, chẳng qua la đi tới phiến tuyết địa nơi nay, vo luận la chut
tinh bao từ Thien Nhan Xử lẫn Ám Vệ đều đến đay la hết, lộ trinh sau đo chỉ co
dựa vao hắn tự mo. Cũng may suốt chặng đường hắn nhớ vo cung cẩn thận, vo luận
am tuyết khi trời, vẫn co thể nhin thấy ro Dương Thoai day nui ở ben trai
hắn, mặc du nếu khong đuổi kịp đc nhom thương đội kia, muốn quay lại đường cũ
để trở về cũng khong thanh vấn đề.

Mặt khac, hắn cũng khong ro do bởi chữ hắn viết hay do hắn lien tục giở ra
"mặt day thần chưởng" bắt đầu co tac dụng, Mạc Sơn Sơn quyết định ko đi cung
cac cường giả do thần điện tổ chức, ma la theo hắn đồng hanh xuất phat len
hướng bắc. Xuyen suốt hanh trinh, hai người thường xuyen lĩnh giao thi đạo lẫn
phu đạo của nhau, mỗi người đều rut ra nhiều kinh nghiệm, nhất la Ninh Khuyết
thong qua nang biểu diễn hắn cang nắm được nhiều hơn tri thức cơ sở về phu
đạo, thậm chi thoang cảm thấy bản than hắn sắp co đột pha, khiến trong long
hắn ko khỏi mừng rỡ.

Tam tinh Mạc Sơn Sơn thời gian nay cũng khong tệ, đung như nang noi, nang
thich xem Ninh Khuyết viết chữ. Mỗi luc dừng chan nghỉ ngơi tren đường, liền
co thể thấy Ninh Khuyết khi thi cầm ngọn but hi hoay tren giấy khi thi dung
tạm một nhanh cay ngoay vao trong bun rồi cặm cụi tren mặt tuyết ma viết, nhờ
đo chuyến hanh trinh dai trở nen vui hơn, đồng tuyết phảng phất như hồ mực.

Net but dứt nốt một đường cuối cung, Ninh Khuyết dừng lại ngắm nghia mấy chữ
ma hắn vừa viết, hai long gật đầu một cai. Dưới ap lực của Mạc Sơn Sơn, khong
những tu hanh cảnh giới của hắn tăng len, ma cả thư phap cũng tiến them khong
it.

Mạc Sơn Sơn keo nhẹ cai khăn choang nang đang đeo đến bả vai, hơi nghieng
người, cui xuống nghiem tuc nhin mấy chữ hắn viết, nang vươn tay phải ra,
ngon trỏ vo thức tren khong trung chậm chạp ngoay ngoay, tựa hồ như viết lại
từng net chữ.

Ninh Khuyết biết mắt thiếu nữ ko tốt, mấy hanh động đo như đa thanh thoi quen
của nang mỗi luc chuyen chu nhin chữ cung suy nghĩ. Phia dưới chợt bốc len một
đạo gio tuyết, thổi mất cai khăn choang tren vai nang lam tung bay mấy sợi toc
đen, khiến mặt nang hơi hồng len vi lạnh, nhin vo cung thich mắt.

Tuyết bay phia sau, đại hắc ma ngẩng cao cai đầu của no, nham chan go nhe nhẹ
mong trước, cũng khong biết hang ngay no ăn cai gi ma hỏa khi mạnh như thế ,
dường như căn bản khong quan tam đến cai lạnh xung quanh.

Ben cạnh đại hắc ma la một thất ngựa cai tảo hồng ma, mặc du đa phủ len người
vải che giữ ấm, vo cũng được đeo tui lot, lại vẫn co vẻ ko chịu nổi cai lạnh,
khong ngừng hướng đại hắc ma tới gần ben cạnh, tiểu tam dực dực nhẹ nhang cọ
vao người no, tựa hồ muốn sưởi ấm, lại khong dam lam qua sợ khiến no bực minh.

Đại hắc ma nhẹ nhang hi len một tiếng, co vẻ hơi kho chịu, nhưng khong co
dịch cai xac to đung của no ra xa, ma la đĩnh ngang dương dương đứng thẳng
trước gio tuyết, thay tảo hồng ma ngăn trở phia ben phải thổi tới đich tuyết
phong.

Ngon tay Mạc Sơn Sơn tren khong trung hoa hoa vai cai rồi chậm rai dừng lại ,
co vẻ như đa xem xong, nhưng nang khong co vi vậy ngẩng đầu len ma la tiếp tục
nghiem tuc nhin tren mặt tuyết đich chữ, tựa hồ muốn đem những chữ kia toan
bộ nhớ kỹ trong long :

Ninh Khuyết đưa tay keo xuống cai khăn đen hắn đang đeo tren mặt, nghiem tuc
thỉnh giao hỏi :" ngay hom qua co noi về chuyện đột pha binh cảnh, ngươi noi
tinh huống mỗi người đều khong giống hau, cang ở cảnh giới cao cang kho khăn ,
nhưng ta chẳng qua la từ Bất hoặc vao Động huyền, khong phải la đột pha ở mấy
cảnh giới cao tren kia, tại sao từ Đong Thắng trại đến chỗ nay địa qua thời
gian dai như vậy con khong up đc level ? "

Mạc Sơn Sơn ngồi thẳng len, nhin hắn lẳng lặng noi :"ngươi mới bắt đầu sơ ngộ
tinh ra mới chỉ từ mua xuan, đến bay h vẫn chưa hết một năm, ngươi đa ngấp
nghe nhin đc động huyền cảnh đich binh chướng, nếu như người ko noi lao, như
vậy chỉ co thể chứng minh ngươi la thien tai tu giả, điều nay cũng chứng minh
Phu tử tại sao phải chọn ngươi lam đồ đệ . "

Ninh Khuyết hỏi :" ý của ngươi noi, ta so với người khac đa coi la rất imba ?
"

Mạc Sơn Sơn long mi khẽ run, hỏi :" ngươi noi người khac đến tột cung la
người nao ? "

Ninh Khuyết trầm mặc một lat sau, noi :" Long Khanh hoang tử . "

Mạc Sơn Sơn nhin hắn nghiem tuc noi :" ngươi khong phải noi ngươi khong muốn
đem hắn lam đối thủ cả đời như vậy cẩu huyết đich noi ? "

Ninh Khuyết cười xuề xoa, noi :" thế gian tất cả xưng Long Khanh hoang tử chỉ
thiếu chut nữa vao tri mệnh, nếu như hắn thật vao tri mệnh, ta coi như muốn
cẩu huyết cũng cẩu huyết khong được, hơn nữa ……"

hắn ngừng vẻ cười cợt, binh tĩnh noi :" thần điện sẽ ton kinh thư viện, nhưng
khong co nghĩa la sợ hai thư viện nhất la Long Khanh hoang tử nhan vật như thế
……" hắn nhất định sẽ tim cơ hội tự tay đanh bại thậm chi giết chết ta, lấy
việc đo để hoan thiện hắn đạo tam.

nếu như hắn vao tri mệnh, thật co thể đem ta đanh như đanh cho . "

Mạc Sơn Sơn lẳng lặng nhin hắn, phảng phất nhin từng hạt tuyết tung bay trong
cơn gio ben ngoai, phỏng đoan trong long hắn đến tột cung đang suy nghĩ gi,
sau một thời gian rất lau trầm mặc, nhẹ giọng noi :" ngươi nghĩ chiến thắng
hắn ? "

" kieu ngạo cung tự tin phải dựa vao thực lực, ta khong phải la Nhị sư huynh
. "

Ninh Khuyết noi :" cho nen ta cũng khong hy vọng xa vời bay giờ la co thể
chiến thắng hắn, nhưng ta muốn, nếu như co co thể tri hoan hắn tiến vao tri
mệnh cảnh giới đich cước bộ, co lẽ co một ngay ta co thể đuổi theo hắn . "

" ta nghĩ ngươi hay con một khoảng thời gian, mặc du khoảng thời gian nay co
lẽ sẽ ko đủ. "

Mạc Sơn Sơn nhin hắn, tren khuon mặt ma ngay thường luon mang dang vẻ lạnh
lung, bỗng xuất hiện một net vui vẻ rất hiếm thấy, net vui vẻ mặc du trong vo
cung mới lạ nay, lại khắc đầy vui mừng ấm ap cung ý vị khich lệ.

" Tu hanh co năm cảnh, cảnh giới cuối cung kho khăn nhất, muốn biết ngay nao
co thể đột pha la chuyện vo cung kho khăn, mặc du ta bay giờ co thể viết ra
nửa đạo thần phu, đay chẳng qua la may mắn lấy được đại cơ duyen, ta thủy
chung vẫn chưa thấy được ngưỡng cửa tri mệnh cảnh giới ở nơi nao . "

Mạc Sơn Sơn nhin hắn tiếp tục noi :" Long Khanh hoang tử mặc du được cong nhận
co khả năng la người thứ nhất tiến vao tri mệnh cảnh giới trong những tu giả
thế hệ trẻ, nhưng ta nghĩ hắn bất qua la thấy được lằn ranh để đột pha binh
cảnh kia, con thực tế để đi hết khoảng cach giữa trinh độ hiện tại của hắn tới
giới hạn đột pha kia vẫn phải mất một đoạn thời gian, trước đo vai ngay ta
đang suy nghĩ, thần điện để cho chung ta tiến vao canh đồng hoang vu cũng co
tinh đến phương diện nay. "

Ninh Khuyết chợt nghĩ đến một chuyện, cau may khong hiểu hỏi :" ngươi cũng
từng noi qua, Long Khanh khong bằng đạo si, nếu như Long Khanh cũng đa thấy
tri mệnh cảnh giới binh cảnh, đạo kia si thi sao ? "

" co thể nang đa tho được qua một chan ? co thể nang chẳng qua cũng mới chỉ
thấy được giới hạn đột pha đo . "

Mạc Sơn Sơn noi :" đạo si du rất mạnh, nhưng điều nay cũng khong thể dung để
xac định tu hanh cảnh giới của nang, ma la ở nang đối với đạo thuật nắm giữ
tinh diệu, cứ nghe thần điện chưởng giao đa từng khen nang vạn phap tinh thong
, ngươi co thể muốn gặp ……"……:

Ninh Khuyết nghe vạn phap tinh thong bốn chữ, khong khỏi chấn động, đang
muốn hỏi cụ thể hơn một chut, đột nhien nhăn may, canh tay lần đến nắm đại
hắc tan đeo sau lưng.

Trong tiếng gio tuyết rit ao ao ben ngoai xen lẫn vang len am thanh ten bay
vun vut rất nhỏ.

Mạc Sơn Sơn tuy khong giống Ninh Khuyết như vậy đối với am thanh cực mẫn cảm,
nhưng than la động huyền thượng cảnh tu giả, cũng rất nhanh phat hiện mũi ten
bay đến, ngon tay lộ ở ben ngoai tay ao hơi động, trong tay đa xuất hiện một
đạo bua.

Ninh Khuyết đưa tay ngăn lại, bởi vi hắn nghe ra mũi ten phương hướng, cũng
khong bay về ben minh.

một mũi ten cắm thật sau vao sườn nui phủ đay tuyết.

Nấp trong sườn nui bam đầy tuyết la một con tuyết thỏ chan sau đa bị liệt vi
dinh ten, liều mạng nhuc nhich nhảy len, lao ra khỏi hang.

tuyết thỏ nga len mặt tuyết, giay giay them vai cai rồi mới chết, lam xoa
tung đi mấy hang chữ Ninh Khuyết vừa viết tren mặt tuyết kia.

tiếng bước chan nặng nề vang len ở phia trem sườn nui, Ninh Khuyết dung anh
mắt ý bảo Mạc Sơn Sơn chuyện nay giao cho tự minh xử lý, tay hắn buong can du
đang nắm, hướng chuoi đao nắm lấy.

một người mặc quần ao da thu, nhảy xuống từ tren vach nui, cố gắng tim con
tuyết thỏ dinh ten bỗng nhien thấy được hai con tuấn ma, sau đo thấy được
Ninh Khuyết cung Mạc Sơn Sơn, khong khỏi cả kinh, vội giương cung lắp ten
nhắm ngay về phia hai người.

Ninh Khuyết khẽ cau may, nhin cay cung ngắn người nọ hai tay đang giương ,
chu ý tới chất liệu cung co chut đặc thu, tren than cung căng sợi day hơi
nhanh chong tễ, tựa hồ khong phải lam bằng gan thu, kế tiếp hắn mới chu ý tới
, co mấy lọn toc dai từ ben ma người nọ dọc theo nơi cổ nhẹ nhang xoa xuống ,
nhin kỹ mặt mũi người đo, hoa ra la một phụ nữ hơn ba mươi tuổi.

hắn nắm chuoi đao, binh tĩnh nhin người phụ nữ kia noi :" chung ta khong co
ac ý . "

Mạc Sơn Sơn nhin hắn một cai, khong hiểu hắn phải lam những gi mặc du nang đa
co thể xac nhận người phụ nữ nay chỉ la một người binh thường nhưng ở một nơi
gần hoang nhan bộ lạc như nơi nay, cang cần cẩn thận them một chut mới phải
chứ?

người phụ nữ kia nghe mấy lời Ninh Khuyết noi, vẻ mặt co vẻ co chut kinh ngạc
, chan vội đạp vao tuyết lui về phia sau hai bước, cung Ninh Khuyết keo ra
một khoảng cach mới co vẻ hơi yen tam chut, hỏi :" người Trung nguyen ? "

Khẩu am của nang co chut lạ, đầu lưỡi rất it chuyển động, khoảng cach phat
am giữa cac từ vo cung đều nhau, từ đo co vẻ binh trực cường ngạnh, tuy chỉ
trệu trạo đc ba tiếng đo, cũng vẫn co thể nghe hiểu được.

Ninh Khuyết nhin người phụ nữ, nghiem tuc hỏi :" hoang nhan ? "

phụ nhan khong trả lời cau hỏi đo, cảnh giac liếc nhin hai người, hai tay
đang nắm đoản cung keo chặc hơn, phat ra keo gian căng cứng, tựa hồ mũi ten
cũng tuy thời co thể bắn ra, đồng thời tiếp tục hỏi lại :" người Trung nguyen
? "

Mạc Sơn Sơn khong am hiểu noi lao, tinh huống như thế cũng khong cần noi lao
, mặt vo biểu tinh hồi đap :" ta la người Đại Ha Quốc. "

người phụ nữ kia lắc đầu một cai, noi :" chưa nghe noi qua bao h ……"

Mạc Sơn Sơn chỉ vao Ninh Khuyết noi :" hắn la Đường nhan, ta nghĩ ngươi cũng
nghe noi qua . "

Ninh Khuyết thầm nghĩ rắc rối rồi, ngan năm trước chinh la đại Đường đế quốc
đem hoang nhan chạy tới bắc han vực tận cung, giữa song phương co thể noi la
thu sau như biển, nay hoang nhan phụ nữ biết minh la Đường nhan, lam sao co
thể ko nổi giận ?

tay phải đang nắm chuoi đao của hắn hơi căng thẳng, chuẩn bị gianh ở phụ nhan
động thủ trước chem lật đối phương :

vậy ma ngoai ý liệu la, người phụ nữ kia nghe được Đường nhan hai chữ đo ,
chẳng qua la hơi ngẩn ra, cũng khong co phản ứng gi kịch liệt, ngược lại tam
tinh trở nen ổn định xuống, noi :" Đường nhan ta nghe noi qua :"

Ninh Khuyết cau may hỏi :" nghe noi qua ? "

" ừ. " phụ nhan dung khẩu am vo cung đặc biệt của nang noi :" trong bộ lạc ất
cả mọi người biết, rất nhiều năm trước cũng la bởi vi tổ tien đanh khong lại
cac ngươi, chung ta mới phải đi . "

Ninh Khuyết cang cảm thấy khong hiểu, hỏi :" vậy ngươi biết ta la Đường nhan
, tại sao khong tức giận ? "

phụ nhan thu hồi mủi ten, mặt vo biểu tinh noi :" đanh khong lại sẽ phải nhận
thua, nay co gi phải tức giận ? "

Ninh Khuyết gai gai đầu, noi :" đung thật …… noi như vậy cũng co đạo lý . "

Đay la Ninh Khuyết cung Mạc Sơn Sơn lần đầu tien nhin thấy hoang nhan, thong
qua ngắn ngủi tiếp xuc cung đối thoại, hai người phat hiện hoang nhan cũng
khong phải giống như trong tin đồn những thứ kia quai vật ba đầu sau tay, ma
cũng giống như người binh thường, cũng co thể noi chuyện tan phet với nhau ,
cũng mặc y phục, cũng cần đi săn thu, ngay ngay vi cuộc sống bon ba, binh
thường như khong thể binh thường them nữa:

Người phụ nữ hoang nhan kia khong để ý tới nữa hai người bọn họ nữa, rut ra
mũi ten từ tren người tuyết thỏ, tỉ mỉ quan sat hư hỏng tren than ten, sau đo
nắm len một vốc tuyết, đem tren mau dinh tren người thỏ lau kho sạch, rồi nem
vao trong một cai tui đeo ở sau lưng.

Mạc Sơn Sơn lẳng lặng nhin nang, chợt mở miệng hỏi :" cac ngươi tại sao muốn
tiến xuống phia nam ? "

luc nay đến phien Ninh Khuyết nhin nang một cai.

hắn đi đến cai xứ hoang vu bị hoang nhan chiếm cứ nay mục tieu rất ro rang ,
khong phải la vi thần điện, cũng khong phải la vi cai gi hoa binh cho cac
nước Trung Nguyen, hắn phải đi tim thien thư, dĩ nhien khong muốn giao thiệp
cung với những hoang nhan khong dễ chọc nay.

Hoang nhan phụ nữ nhin nang một cai, noi :" tại sao khong thể xuống ? "

Mạc Sơn Sơn noi :" đay la chỗ của người khac . "

phụ nhan noi :" rất nhiều năm trước nơi nay chinh la que hương của chung ta ,
chỉ la chung ta sau khi rời đi, mới bị những kẻ đang chết kia chiếm, chung
ta tại sao khong thể trở về ? "

Mạc Sơn Sơn nhin nang rất nghiem tuc địa thỉnh giao đạo :" nhưng thảo nguyen
nhan ở nơi nay đa sinh sống nhiều năm như vậy, đa qua bao đời, bay giờ cac
ngươi đem thổ địa bọn họ chiếm, bọn họ lam thế nao ma sống ? "

Ninh Khuyết nhin nang, nghĩ thầm mặc du ngươi la tu đạo thien tai thư si ,
nhưng tại sao co thể hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy ?

hoang nhan phụ nữ nhin Mạc Sơn Sơn với vẻ mặt giống như nhin một đứa ngốc, noi
:" khong đoạt lại, chung ta sống thế nao đi xuống ? "

Ninh Khuyết nhịn khong đc phọt ra một tiếng cười.

Mạc Sơn Sơn mặt lạnh tanh liếc hắn một cai, sau đo dắt tảo hồng ma, đi theo
cai đo hoang nhan phụ nữ lướt qua tuyết xu lằn ranh, hướng sườn nui phia dưới
đi tới.

Ninh Khuyết ngẩn người, vội đuổi theo sat.

đại hắc ma sửng sốt nửa ngay, phat hiện khong người nao them để ý đến minh ,
cư nhien tất cả đều chạy, đanh buồn bực cất vo lam bắn tung bong tuyết từ mặt
đất, chở theo hanh lý nặng nề, bam sat theo sau.

Sau một hồi noi chuyện vừa rồi, Ninh Khuyết cảm thấy hoang nhan quả thật rất
thu vị, hơn nữa tinh tinh so với Đường nhan thi dễ gần hơn rất nhiều, nhưng
hắn như cũ khong chuẩn bị cung hoang nhan tiếp xuc, khong ngờ tới Mạc Sơn Sơn
lại co ý nghĩ khac.

Mạc Sơn Sơn nhin người hoang nhan phụ nữ đeo cung đang đi trước mặt, thấp
giọng noi với hắn :" đầu mua xuan sang năm muốn cung hoang nhan tac chiến, dĩ
nhien phải hiểu tinh huống thật của một cai hoang nhan bộ tộc, thần điện để
cho chung ta tới điều tra địch tinh, nay hoang nhan phụ nữ đối với chung ta
vừa khong co hoai nghi, chẳng phải la cơ hội tốt nhất ? "

Ninh Khuyết lắc đầu một cai, nghĩ thầm Thần điện muốn cung hoang nhan đanh
nhau, lien quan gi tới minh ? Nếu Mạc Sơn Sơn kien tri muốn đem lần vo tinh
gặp gỡ nay thanh một lần đi thực tế, hắn cũng khong co phản đối.

Từ nơi hai người dừng chan đi về hướng đong them một đoạn khong xa, liền thấy
một cai lều đơn độc ,mặt ngoai lều phủ một loại chất liệu gần như bun đen,
nhin bộ dang cũng co thể giup chống chịu gio lạnh, chẳng qua ro rang la
khoảng cach từ nơi nay đến chỗ dựng trại của hoang nhan bộ tộc con rất xa,
khong biết vị hoang nhan phụ nữ kia tại sao phải ở sống chỗ nay? :

hoang nhan phụ nữ cũng khong co đem bọn họ lam khach, nhưng cũng khong co đối
với bọn họ toat ra địch ý ro rang, mặc cho bọn họ đi theo vao lều, nem qua
thải một khối lớn thịt kho một cach khong nhiệt tinh, lại rot cho bọn hắn hai
chen nước nong.

Trong thịt kho khong co qua nhiều muối, mặc du nhai rất nhạt nhẽo, nhưng nếu
như lẫn vao nước miếng đa lau, la sẽ tản ra một mui thơm tho lệ nguyen thủy ,
Ninh Khuyết kể từ luc rời đi vị thanh, liền co rất it cơ hội tiếp xuc thứ đồ
loại nay, khong khỏi nếm được một chut bồi hồi, vi vậy căn bản khong ngồi tiếp
chuyện được.

Mạc Sơn Sơn hướng hoang nhan phụ nữ kia bay tỏ long cam ơn, xe hai thớ thịt bỏ
vao mồm chậm rai nhai, nhin vẻ mặt của nang cũng chịu khong đoan đc cảm thấy
la kho ăn hay la ăn ngon.

hoang nhan phụ nữ cui đầu xử lý một khối da thu, cũng khong co để ý tới bọn
họ.

ben trong lều du khong phải la khong co tiếng động, cũng tự dưng trở nen trầm
mặc.

Ninh Khuyết cảm thấy khong khi quai dị, khong nhịn được ngẩng đầu nhin Mạc
Sơn Sơn một cai, nghĩ thầm ngươi khong phải nổi hứng lam mật vụ noi muốn do
địch tinh, tra xet tinh huống thật của hoang nhan bộ lạc, chẳng lẽ khi cam
cũng co thể tra được vấn đề ?


Tướng Dạ - Chương #242