Người đăng: thanhkienquagioi@
(Xã hội này đang dần phát triển hơn, đâm ra mọi thứ không còn đi theo quỹ đạo
đơn giãn như hồi xưa. Trong truyện này có nhiều chi tiết khá phũ, nhưng là sự
thật, mình không thêm thắt vào. Mình muốn cho các bạn thấy 1 phần cuộc sống
bây giờ của các trụ cột tương lai đất nước (9x đời đầu, giữa) nó đã và đang
“đơn giản hoá” như thế nào, mình chỉ nói là 1 phần chứ không phải tất cả, nên
bạn nào không phải như thế thì đừng gạch mình nhé tội nghiệp)
- ‘Con ơi dậy đi học’ tiếng mẹ đánh thức tôi, mẹ luôn là đồng hồ đánh thức
chuẩn nhất của tôi.
- ‘Con dậy ngay mẹ ơi’ chẳng hiểu sao hôm nay mẹ kêu cái là tôi lại dậy ngay
được, mắt tỉnh bơ. Chẳng bù cho mọi hôm, giờ này tôi vẫn còn đang lăn lăn trên
giường chưa chịu dậy.
Thức dậy, đánh rang rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi mặc đồ đi học vào.
Tập vở thì vẫn y nguyên trong cặp, xách đi luôn. Tôi chẳng bao giờ học bài ở
nhà cả, toàn lên lớp rồi mới học thôi, tính tôi là nước tới chân mới nhảy, thế
mà vẫn lên lớp phà phà
- ‘Hôm nay con lấy xe đi học hay mẹ đưa con đi ?’ tôi hỏi mẹ. Thường thì nếu
mẹ tôi có công việc cần đi đâu trong ngày thì mẹ đưa tôi đi rồi chạy xe về.
Còn nếu không đi đâu thì mẹ đưa xe tôi tự đi học luôn.
- ‘Hôm nay mẹ không đi đâu hết, con lấy xe đi học đi. Chạy cẩn thận đấy’ mẹ
dặn dò.
- ‘Ok mẹ, con biết rồi. Chào mẹ con đi học’. Tôi chào mẹ rồi đi học.
Xe bon bon trên đường, tôi thì đang thả hồn vào chuyện ngày hôm qua. Mọi
khoảnh khắc của ngày hôm qua tôi vẫn còn nhớ như in, mà mãi tới tận bây giờ
tôi vẫn không thể nào quên được. Bỗng chuông điện thoại rung, tôi lấy ra xem,
ra là thằng B gọi.
- ‘Sao đó mày?’ tôi hỏi
- ‘Mày đi học chưa? Hôm nay có đi xe không?’
- ‘Tao vừa ra khỏi nhà, tao đang chạy xe đây. Sao thế?’
- ‘Mày qua đón tao đi học với, xe đạp tao bị hư mất cái thắng từ sau hôm bữa
rồi, giờ chạy thì nguy hiểm quá. Bố mẹ tao hôm nay họp, phải đi sớm nên không
đưa tao đi học được, gọi mày cầu cứu đây này’ nó nài nỉ.
- ‘ờh, may cho mày là tao chưa đi xa. Đợi đi tao qua’
May mắn cho nó, nó mà gọi trễ hơn 1 phút nữa là tôi khỏi đón nó luôn. Nhà nó
và trường học là nằm ở 2 hướng đối diện nhau của 1 bùng binh lớn. Mà đường lên
trường đang bắt đầu kẹt xe, lúc nãy tôi mà quẹo vào là giờ khỏi ra đón nó rồi.
Tôi vòng xe qua hướng nhà nó rồi chạy nhanh cho kịp giờ đi học. Trời sài gòn
sáng sớm mùa thu hơi hơi se se lạnh, tạo cho tôi một cảm giác khá dễ chịu. Tôi
khoái lạnh, chứ nóng thì tôi chịu không nổi, chết luôn chứ chẳng đùa. ở nhà
lúc nào tôi cũng phải bật điều hoà, những ngày nhà cúp điện thì thôi khỏi nói
đi, tôi phóng ngay ra mấy quán café có máy lạnh ngồi đó tới khi nhà có điện
mới về.
Àh mà không biết giờ này A đang làm gì nhỉ? Tôi tự hỏi. Nhìn A có lẽ nhỏ hơn
tôi, tôi đoán thế, nên chắc là giờ này em ấy cũng lục đục chuẩn bị đi học rồi.
Không biết nhìn em trong tà áo dài trắng thì sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là đẹp
lắm. Tôi mong sẽ được gặp lại em lần nữa, có lẽ tôi hơi ‘cảm nắng’ em rồi. Tôi
muốn được nói chuyện với em, gián tiếp cũng được.
‘Hay mình nhắn tin chúc buổi sáng em nhỉ?’. Vừa nghĩ là tôi làm ngay…Khi đang
thích một ai đó thì người ta hay làm những chuyện điên rồ lắm Tay phải tôi vẫn
đang cầm lái, tay trái bắt đầu bấm tin nhắn. Hồi đó chưa có iphone I phở này
nọ, tôi vẫn đang xài 1 em Sony walkman nên nhắn tin chẳng cần phải nhìn.
- ‘Chúc em một ngày mới vui vẻ nhé.’