30


Người đăng: thanhkienquagioi@

Mùng 4 tết, 3 năm sau ngày chia tay P.Anh…

Đây là lúc tôi về nước để nghỉ ngơi khi vừa kết thúc một khoá học dài. Lúc này
tôi đã có người yêu mới, cô ta do vướng lịch học nên không thể về nước cùng
với tôi, tôi sẽ kể về cô ta trong những phần tiếp theo của câu chuyện.

Hôm đó là ngày mùng 4 tết, tôi xách xe đi lang thang cái mảnh đất SG này…tôi
nhớ hương vị của SG…nhớ cảnh sắc của SG…nhớ con người của SG…tôi nhớ tất cả…SG
mùa lễ tết thật yên tĩnh, nó mất đi cái sự nhộn nhịp thường có…Cũng nên như
thế, con người ở đất SG này đã sống trong sự bận rộn, tấp nập, đấu đá, ganh
ghét nhau suốt cả một năm…thì dịp lễ tết là cái dịp để cho con người ta ngồi
lại, bỏ qua hết những cái bận rộn của năm cũ để tận hưởng một mùa lễ tết thật
an lành.

Nhắc sơ lại về cái lúc mà tôi chia tay P.Anh xong…một thời gian sau đó tôi đã
hoàn toàn gục ngã…tôi sống trong sự đau khổ khi mất đi một tình yêu đầu …tôi
buông xuôi mọi thứ, từ học hành, cuộc sống…Rồi cái gì đến cũng đến, tôi bị
đuổi về nước vì điểm học quá kém. Khi tôi trở về nước, tôi đã đi tìm P.Anh,
nhưng Long nói P.Anh đã chuyển nhà, và cắt đứt mọi liên lạc với Long cũng như
mọi người khác có liên quan đến tôi…Có lẽ em đã âm thầm lặng lẽ tự biến mất
khỏi cuộc sống của tôi.

Tôi về nước được 1 năm rưỡi, tôi lại tiếp tục du học, lần này đích đến là
Brisbane, Úc. Cái này thì tôi sẽ kể rõ hơn trong những phần sau của câu
truyện. Và tết năm ngoái, tôi trở về nước…Và các bạn biết không, tôi đã gặp
lại em, P.Anh của tôi ngày nào.

Sáng mùng 4, tôi thức dậy vào lúc tầm giữa trưa, lúc đó cũng chẳng có ai ở
nhà. Tôi chán quá không có gì làm, xách xe đi chùa Vĩnh Nghiêm. Tôi ít khi đi
chùa do không có thời gian, nhưng đầu năm thì chắc chắn phải đi. Tôi đi thắp
hương các nơi trong chùa, thành tâm cầu nguyện cho gia đình, bản thân, cho tất
cả các ex của tôi (đoạn này thì hơi tham ) một năm mới đầy sức khoẻ, vui vẻ,
và hạnh phúc. Tôi thành tâm cầu khẩn, tôi nhắm mắt để hoà vào từng lời cầu
nguyện của tôi, và có lẽ như cái mảnh đất SG này quá ư là nhỏ bé hay sao, hay
là do chúng tôi có duyên gặp lại với nhau…Tôi không rõ. Nhưng khi tôi vừa mở
mắt ra và vái lạy trước tượng Quan Âm Bồ Tát, thì người cũng đang nhắm mắt cầu
nguyện kế bên tôi là em…P.Anh của tôi.

Biết bao nhiêu những cảm xúc, biết bao nhiêu những kỉ niệm buồn vui, những lời
nói, những hình ảnh, quá khứ…tất cả ùa về chỉ trong tích tắc. Tim tôi bỗng
loạn nhịp nơi chốn thanh tịnh này…Tôi quá xúc động khi tôi gặp lại em, sau 3
năm xa cách, và tưởng chừng như cả đời sẽ không còn gặp lại em.

- ‘Phương…Phương Anh’ tôi lắp bắp kêu tên em…3 năm gặp lại em và cảm giác của
tôi là run và hồi hộp đến ngợp thở.

- ‘Anh….Anh Kiên sao’ em dụi mắt…mặt em lộ rõ vẻ ngạc nhiên đến cùng cực.
Cũng phải, làm sao mà không ngạc nhiên được chứ, ai mà có thể tin tôi và em
lại có thể gặp lại nhau như thế này.

- ‘Trời ơi P.Anh…em…em lớn quá’ một phút định hình tôi nhìn lại em. Em cao
hơn trước rất nhiều, thân hình thì ngày càng phát triển, quyến rũ hơn. Tóc em
bây giờ dài, uốn gợn sóng, nhuộm màu nâu trông rất là đẹp và gợi cảm. Khuôn
mặt em thì vẫn còn nét đẹp, duyên dáng như ngày nào.

- ‘Anh…anh làm gì ở đây?’ mặt em đỏ lên khi gặp lại tôi. Cảm giác như đã có
một bức tường vô hình chắn giữa 2 chúng tôi sau 3 năm không gặp.

- Anh đi chùa cầu nguyện…Anh vừa về nước tuần trước…2 năm trước…anh về nhưng
không gặp em…Long bảo em chuyển nhà rồi’

- ‘Uh...Thôi…mình đi chỗ khác nói chuyện đi anh’

Thấm thoát 1 năm trôi wa

có biết bao nhiêu là điều mới lạ

có biết bao nhiêu đổi thay xung quanh chúng ta

từ khi mà ta chia xa

đã có gì vui chưa em

sau tháng năm ta từ nhưng đứa trẻ

chỉ biết hận thù hờn ghen rong chơi khắp phương trời

bỏ quên những năm tháng ấy

để rồi khi đôi ta cách xa

mọi thứ xung quanh đã vội thay đổi

để rồi khi anh chợt thấy rằng

hình bóng em vẫn ở trong lòng

thì anh mới biết bao nhiêu ngày wa anh đã sai lầm

rồi bao đêm thức trắng

để nhớ về em tiếng khóc âm thầm

rồi nhiều khi anh biết

nước mắt tiếng khóc em rơi là vì ai

lòng anh sao tê tái buốt giá nhức nhối

bên trong tiếng thở dài

từng ngày wa cứ ngỡ

khi xa cách anh rồi em sẽ được vui mới

đến lúc đấy mới biết, lúc đấy mới thấu

suy nghĩ anh là sai

dù tìh yêu có lớn cách mấy

cũng sẽ chẳng ngăn được thời gian

vài năm tháng xa cách

cũng đã đủ khiến yêu đương phải phai tàn

rồi 1 mai khi 2 ta có vô tình đi về chung lối

chắc có lẽ chỉ dám đến nói với nhau câu xin chào

đã lâu không gặp

- ‘Em đi bằng gì tới đây?’

- ‘Em đi taxi…mình đi kiếm quán café ngồi nói chuyện đi. Anh đi xe chứ?’

- ‘Uh anh đi xe…’

- ‘Chở em đi’ em nở một nụ cười, nụ cười của 3 năm về trước

Tôi chở em ra một quán café ở Q1 và tìm cho tôi và em một góc ngồi yên tĩnh.

- ‘Em…vẫn khoẻ chứ?’

- ‘Em bình thường…còn anh?’ cảm giác như bây giờ, cuộc nói chuyện chỉ dừng
lại ở mức…những người bạn

- ‘Anh khoẻ…Bây giờ em ở đâu?’

- ‘Em chuyển nhà lên Q3 rồi.’

- ‘Uhm…cũng tốt cho em. Thế còn…’

- ‘việc học đúng ko?’ em đánh mắt nhìn tôi, cười lém lỉnh. Tôi nhớ nụ cười ấy
biết đến chừng nào.

- ‘Em vẫn còn hiểu anh như ngày nào nhỉ?’ tôi chỉ biết nói và cười đáp lại
em, tay cứ khuấy ly cà phê đến mức đá muốn tan ra.

- ‘Em mà…những thứ về anh làm sao em quên được’ em cười rồi nói tiếp ‘Từ cái
hôm đó, em đi học lại, em cố gắng học vì lời hứa với anh, và em đã hoàn thành
xong. Bây giờ ra trường, em đi làm người mẫu ảnh’

- ‘Wow…P.Anh giỏi thật…’

- ‘Lời hứa với anh là động lực giúp em vượt qua đấy…’

- ‘Anh với em có duyên gặp lại nhau nhỉ…anh cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp
lại em nữa’

- ‘Duyên là trời cho…có duyên thì tự gặp lại nhau thôi anh àh’ câu nói này
của em, tôi nhớ mãi.

- ‘Uhm…em bây giờ xinh thế…chắc lắm anh theo đúng ko?’

- ‘Em có người yêu rồi’ tôi hơi khẽ chạnh lòng khi nghe câu nói ấy dù gì thì
em cũng là người con gái tôi từng yêu tha thiết…là mối tình đầu của tôi mà

Rồi em kể cho tôi nghe tình yêu hiện giờ của em. Anh ta hơn em 4 tuổi, đang đi
làm cho một công ty thời trang…Em quen anh ta đã được gần hơn một năm…Cả 2
cũng hạnh phúc lắm…Theo lời kể của em thì là thế…Cũng hay, tôi mừng vì em đã
có được một người tốt ở bên cạnh, chăm sóc cho em.

- ‘Thế còn anh thì sao rồi?’ em hỏi tôi sau khi kể xong về người yêu của
mình.

- ‘Uh…thì anh bình thường thôi…Người yêu anh ở Úc, không về cùng anh’

- ‘Uhm…’ em khẽ im lặng…tôi cũng không biết nói gì.

- ‘Mình đi chơi với nhau cả ngày hôm nay nhé…Người yêu em hôm nay anh ấy bận
việc với gia đình rồi.’ em đề xuất

- ‘Uhm được thôi…anh cũng rảnh mà…’

- ‘Thế đi thôi anh’ em đứng dậy, mắt em long lanh lên.

Tôi với em sau 3 năm gặp lại…đã không còn được như ngày nào. Mọi thứ đã thay
đổi quá nhanh…Giờ đây, giữa chúng tôi, đơn thuần chỉ còn lại chút gì đó, gọi
là “bạn cũ”.

Theo lời đề xuất của em, tôi chở em đi dạo vòng vòng Q1 nhìn ngắm đường phố
lúc tết. Bọn tôi vừa đi vừa trò chuyện những thứ về cuộc sống, thời gian qua
sống thế nào… Tôi nhìn thấy em như thế này, tôi cũng vui lắm. Em đã trưởng
thành hơn rất nhiều từ khi rời xa tôi…

- ‘Mình đi karaoke nhé anh? Lâu rồi, em chưa được nghe anh hát’

- ‘Uhm…anh cũng thế. 3 năm qua anh sống mà không có giọng hát của em như ngày
nào…’

- ‘Thôi chuyện cũ rồi…nhắc làm gì. Đi thôi anh’ em kéo tay tôi đi…trong phút
chốc tôi thấy ánh mắt của em thoáng buồn…chắc là tôi làm em không vui.

Bọn tôi chọn một quán karaoke ở Q3. Tôi hát cho em nghe bằng con người của tôi
3 năm trước, bằng những cảm xúc trước đây của tôi…thằng Kiên 3 năm trước đang
hát cho em nghe, chứ không phải là thằng KIên bây giờ. Em chăm chú, lắng nghe
những giai điệu tôi hát, em nhắm mặt, miệng em vẫn cười, có lẽ cảm xúc cũ đang
ùa về trong em…trong chúng tôi.

Rồi em hát cho tôi nghe, giọng em vẫn ngọt như ngày nào…Vẫn cái giọng hát ấy,
giọng hát đã làm cho tôi chìm đắm, giọng hát đã làm tôi yêu em tha thiết…Tôi
như muốn khóc khi nghe em hát, nhưng bản thân kìm lại không cho tôi khóc.

“Nước mắt đàn ông không rơi thành giọt

Nước mắt đàn ông chôn sâu trong lòng…”

- ‘Uhm…anh cũng thế. 3 năm qua anh sống mà không có giọng hát của em như ngày
nào…’

- ‘Thôi chuyện cũ rồi…nhắc làm gì. Đi thôi anh’ em kéo tay tôi đi…trong phút
chốc tôi thấy ánh mắt của em thoáng buồn…chắc là tôi làm em không vui.

Bọn tôi chọn một quán karaoke ở Q3. Tôi hát cho em nghe bằng con người của tôi
3 năm trước, bằng những cảm xúc trước đây của tôi…thằng Hải 3 năm trước đang
hát cho em nghe, chứ không phải là thằng Hải bây giờ. Em chăm chú, lắng nghe
những giai điệu tôi hát, em nhắm mặt, miệng em vẫn cười, có lẽ cảm xúc cũ đang
ùa về trong em…trong chúng tôi.

Rồi em hát cho tôi nghe, giọng em vẫn ngọt như ngày nào…Vẫn cái giọng hát ấy,
giọng hát đã làm cho tôi chìm đắm, giọng hát đã làm tôi yêu em tha thiết…Tôi
như muốn khóc khi nghe em hát, nhưng bản thân kìm lại không cho tôi khóc.

“Nước mắt đàn ông không rơi thành giọt

Nước mắt đàn ông chôn sâu trong lòng…”

2 đứa hát một hồi cũng thấm mệt, tôi với em ngồi nghỉ một chút.

- ‘Anh uống bia chứ? Em biết anh không uống được, nhưng uống với em hôm nay
được k?’

- ‘Với tư cách là gì?’

- ‘Những người bạn..lâu ngày gặp lại’ uh, chỉ là những người bạn cũ

- ‘Được thôi…anh chiều em’

Bọn tôi, mỗi người cầm 1 chai bia, uống. Rồi lại thêm 1 chai, 1 chai nữa…Tôi
thấy mặt em đã thấm đỏ và say, tôi thì cũng hơi lâng lâng rồi, tôi uống bia
không giỏi…

- ‘Tại sao…lúc đó…em không nói rõ cho anh biết ngay từ đầu?’

- ‘Em không thể…em sợ anh sẽ lo lắng cho em’

- ‘Em biết anh lo lắng cho em…vậy mà em lại làm thế…’

- ‘Em suy nghĩ kĩ, em biết em đã sai…đó là lý do em thấy mình không xứng với
anh.’

- ‘Lúc đó anh đau lòng lắm…anh ước gì có thể quay lại như từ đầu, nhưng rồi
anh phải chấp nhận’

- ‘Cũng là quá khứ rồi…chúng ta bây giờ đều đã ổn…’

- ‘Nếu được chọn lại từ đầu, em có còn chọn anh không?’

- ‘Có…nếu được chọn lại, ngừoi em chọn vẫn là anh’

- ‘Anh hiểu rồi’ tôi trầm ngâm, nốc thêm một miếng bia nữa.

- ‘Nhưng em hiểu anh, lúc đó, anh sẽ không nói quay lại với em…vì anh sợ em
sẽ lại tiếp tục làm việc đó’ đúng…em nói đúng như những gì tôi nghĩ 3 năm
trước…Có lẽ chúng tôi đã quá hiểu nhau.

- ‘Em vẫn hiểu anh quá P.Anh nhỉ…nhưng chỉ có anh là không hiểu em…chỉ có anh
là người không chịu suy nghĩ kĩ mọi chuyện thôi…’

- ‘Anh đừng nói thế…nếu anh không làm thế, thì chắc gì em đã được như ngày
hôm nay…’

- ‘Uhm…cũng phải…chỉ là…’

- ‘Chỉ là giữa chúng ta vẫn còn tồn tại một cái gì đó, đúng ko?’ em luôn đi
guốc trong bụng tôi như thế.

- ‘Anh nghĩ là thế…’

Em không nói gì, em nhẹ nhàng tựa đầu em vào vai tôi. Tay em vòng qua ôm eo
tôi. Bọn tôi cứ ngồi như thế…không nói gì nữa.

Cảm xúc được ngồi gần em như thế, sau một quãng thời gian dài, nó kích thích
tôi…nó khiến tôi không làm chủ được. Tôi vòng tay qua ôm em, tôi khẽ quay
người em qua…và có lẽ lại một lần nữa, em hiểu tôi muốn làm gì…Em nhắm đôi mắt
lại, và tôi với em từ từ chạm môi nhau…Nụ hôn của mối tình đầu…nụ hôn để xoá
tan đi những gì còn đọng lại trong tôi và em…nụ hôn để kết thúc những việc mà
tôi với em chưa kịp trao cho nhau 3 năm về trước…

Tôi với em không thể đi xa hơn nữa ngoài nụ hôn…Tôi tôn trọng em và vì thế tôi
không thể đi xa hơn…Một nụ hôn, gợi lại cho chúng tôi những hạnh phúc cũ, là
đã quá đủ…tôi không cần gì hơn thế.

- ‘Anh àh…đừng buồn nữa…nếu có kiếp sau, em sẽ lại là người yêu của anh mà’

- ‘Yêu suốt đời nhé?’ tôi cười chọc em…trao cho em một nụ hôn lên trán.

- ‘Uh…yêu suốt đời…’

Tôi với em ngồi nán lại như thế với nhau một lát nữa…rồi tôi đưa em về nhà.

- ‘Anh đi về cẩn thận nhé’ em chào tôi.

- ‘P.Anh àh…chúng ta liệu có thể gặp lại nhau không?’

- ‘Có duyên thì tự gặp lại nhau thôi anh àh…’ em cười, lại câu nói hồi
chiều…và tôi hiểu.

- ‘Uhm chào em…em giữ sức khoẻ nhé’

Và rồi cứ thế, tôi phóng xe lao đi…để lại sau lưng là những cảm xúc còn lại
của 3 năm về trước…và em. Mối tình đầu của tôi.

Phương Anh…nếu có kiếp sau, người anh yêu lại cũng sẽ là em.

Hết Phần 1.


Tuổi 16 Tình Yêu - Chương #30