Tiếng Đồng Hồ Dài Như 1 Thế Kỷ…24 Tiếng Đồng Hồ Cô Độc Khi Xung Quanh Tôi Không Còn Bố


Người đăng: thanhkienquagioi@

24 tiếng đồng hồ dài như 1 thế kỷ…24 tiếng đồng hồ cô độc khi xung quanh tôi
không còn bố, mẹ, không còn em, không còn bạn bè…không còn lại gì. Chỉ còn lại
là một mớ kiến thức hỗn độn, một nỗi nhớ, và biết bao kỉ niệm về em…Tôi mang
theo tất cả những nỗi buồn đó, những suy tư về tình yêu của em và tôi…Tôi đặt
chân lên đất nước Cường quốc của thế giới, USA.

Tôi hạ cánh xuống sân bay Seattle. Mọi thứ quá đỗi hoành tráng, ngoài sức
tưởng tượng của tôi. Có rất nhiều con người, sắc tộc, tôi chưa bao giờ được
thấy. Đúng là cường quốc. Tôi hơi hoang mang và lo sợ khi lần đầu tiên đặt
chân tới một đất nước khác. Ước gì bên cạnh tôi là em…tôi sẽ tự tin hơn biết
chừng nào.

Cô ba ra đón tôi. Cô là em ruột của mẹ. Cô ba cũng khá thương tôi vì hồi nhỏ
tôi bám cô riết. Cô ba lấy chồng là việt kiều nên cả nhà cô ba đều ở Mỹ hết

- ‘Kiên Kiên ơi’ cô ba kêu tôi khi vừa thấy tôi bước ra khỏi cổng.

- ‘ah, cô ba’ tôi lật đật kéo vali tới chỗ cô hai.

- ‘Khiếp cái thằng này, mới mấy năm cô không gặp mà dạo này mày lớn quá. Thôi
lên xe rồi về nhà con’ cô ba kéo phụ tôi một cái vali.

Cô ba dắt tôi tới chỗ chồng cô đang đậu xe đợi tôi và cô. Chồng cô là chủ một
nhà hàng ở Little Saigon, ông nhìn cũng ra dáng ăn chơi và phớt đời lắm. Nhưng
sau một thời gian sống ở đây thì tôi thấy ông rất thương cô và con. Cũng đáng
mừng cho cô ba.

- ‘Thằng Kiên, con của chị hai em đó anh. Hồi nhỏ nó bám em ghê lắm. Suốt
ngày cứ cô ba ơi cô ba ơi’ cô ba vui vẻ giới thiệu tôi cho chồng cô.

- ‘Dạ con chào chú’

- ‘Oh con…bay có mệt không con? Chắc lần đầu ngồi máy bay lâu như vậy phải
không…Bay đi đâu thì bay chứ bay qua Mỹ là oải lắm’ chú hỏi thăm tôi.

- ‘Dạ cũng bình thường chú…không mệt lắm…bị cái là con…nhớ nhà’

- ‘Cái thằng…nhớ nhà hay nhớ bồ’ cô ba bay vô châm chọc.

- ‘Dạ…cả hai’ tôi khẽ lặng đi. Ngước nhìn lên bầu trời cao, không biết ở bên
kia em đang làm gì…Cảm giác nhớ em lúc đó nó khiến đôi mắt của một thằng con
trai như tôi hoen hoen ướt…nhưng tôi không khóc.

Tôi về nhà cô ba…Cô ba xếp cho tôi một phòng nhỏ để ở. Phòng này trước đây là
của đứa con 4 tuổi của cô ba ở, nhưng do tôi tới nên cô ba để nó ở chung phòng
với cô ba, còn phòng này để cho tôi. Tôi cất dọn hành lý đồ đạc, và việc đầu
tiên tôi nhờ cô ba là…dẫn tôi đi mua sims điện thoại và thẻ gọi về VN.

- ‘Làm gì mà không nghỉ ngơi đi đã mà đi mua liền thẻ gọi về VN vậy con’

- Con gọi về cho bố mẹ an tâm…’

- ‘Trời bây giờ bên đó 12h đêm mà con. Để tối rồi hãy gọi’ tôi quên mất là
đang ở Mỹ, bên tôi đang là ban ngày nhưng ở VN bây giờ là đêm rồi.

- ‘Dạ…nhưng mà con muốn mua…con gọi về cho bạn’

- ‘Oh thôi cái thằng này lì thiệt…thôi thay đồ đi rồi cô chở đi ăn rồi đi mua
luôn’

Rồi cô ba chở tôi ra nhà hàng của chồng cô ăn…Mấy món ăn bên này hương vị
không được như ở VN…mấy quán lề đường VN ăn còn ngon hơn …hix tôi nhớ SG quá

Rồi cô ba chở tôi đi mua thẻ gọi về VN. Về nhà, tôi liền chui vào phòng rồi
gọi cho…em. Tôi đoán là giờ này em chưa ngủ.

- ‘Alo’ em nghe máy…tôi nghe giọng em có vẻ mệt mỏi…có lẽ em đã quá buồn
phiền mấy ngày nay.

- ‘A…Anh đây’ tôi ngập ngừng, pha lẫn chút vui mừng khi lại được nghe giọng
nói của em…dù là qua chiếc điện thoại.

- ‘Anh …tới rồi đó hả…em nhớ anh lắm có biết ko…’ rồi em khóc.

- ‘Thôi nín đi…nhớ anh mà khóc hoài…muốn anh cúp máy không?’

- ‘Thôi…thôi đừng…em không khóc nữa…anh bay có mệt ko?’

- ‘Anh mệt…nhưng nghe giọng em là khoẻ rồi’

- ‘Hihi…giờ khoẻ rồi đúng ko…em đợi anh mãi…em nằm mãi mà không ngủ được nè…’
giọng em đáng yêu trở lại rồi.

- ‘Uh…mà hôm qua…anh cứ sợ sẽ không được gặp em lần cuối’

- ‘Em…xin lỗi…em giận anh lắm có biết ko…nhưng rồi em không thể nào không
tới…em cũng sợ sẽ không được gặp anh nữa…’ tôi nghe mà thấy thương em quá.

- ‘Thôi đừng buồn mà…anh sẽ gọi điện mỗi ngày cho em…nếu rảnh thì lên mạng
chat, vẫn gặp được nhau mỗi ngày mà…rồi anh sẽ cố về sớm với em…’

- ‘Uh …Kiên ơi…em muốn ôm anh ngủ’ tôi nghe em nhõng nhẽo

- ‘Thôi…em đừng nói nữa… anh không kìm được bây giờ…thôi cũng khuya rồi…em
ngủ đi. Ôm gấu mà ngủ, coi như đó là anh đi’

- ‘Vâng…em đi ngủ…Yêu anh’ hình như tôi nghe giọng em khẽ nghẹn lại.

- ‘Anh cấm em khóc đó…đi ngủ đi…anh mà biết em khóc thì từ mai anh không gọi
nữa luôn đó’

- ‘Em biết rồi…em ngủ đây. Anh giữ sức khoẻ’

Tôi cúp máy khẽ lặng im suy nghĩ vài phút. Nghĩ về hoàn cảnh của tôi và em lúc
này…sao nó cứ trớ trêu quá. Cách xa nhau như thế này, còn đâu cái cảm giác
quan tâm, chăm sóc, âu yếm nhau mỗi ngày chứ …Thà là đừng có những khoảnh khắc
đó, có lẽ cả hai sẽ không đau như thế này

Tôi thu xếp đồ trong vali ra cất vào phòng…từng thứ một. Nào là quần…nào là
áo…sách, vở…vài cuốn truyện…cái ipod…con gấu bông của em…và hũ hạc giấy 1000
con của em. Tôi cẩn thận đặt nó lên trên bàn, nhìn nó và khẽ cười. 1000 con,
nghĩ tới cảnh em ngồi cắm cúi tỉ mỉ, gấp từng con một từng con một cho tôi,
tôi cười, nhưng lòng buồn lắm.

Đêm hôm đó…tôi nằm mãi mà không ngủ được. Tôi lạ giường, lạ giờ giấc, lạ mọi
thứ…Rồi cuối cùng nỗi nhớ em là liều thuốc giúp tôi chìm vào giấc ngủ…Phải đến
mấy hôm liền như vậy tôi mới quen được giờ giấc và cách sinh hoạt bên này.

Tôi vẫn giữ liên lạc bình thường với em…tôi vẫn gọi điện thường xuyên và chat
thì hầu như là hằng ngày. Đây là nguồn động lực duy nhất vào lúc này giúp cho
tôi có thể sống qua ngày.

Một hôm tôi chat và nói chuyện với em, tôi nhớ lúc đó là tầm tháng 8.

- ‘Cũng sắp tới lúc nhập học rồi, em có đi học lại ko?’

- ‘Em không đi học lại đâu…em chán lắm. Em lại sợ một mình một thân trong
trường’

- ‘Thì em kiếm thêm bạn bè mà chơi, có sao đâu…Chứ giờ ko có anh ở bên, chẳng
lẽ em cứ một mình như vậy suốt’

- ‘Kệ em…em không thích đi học. Đừng có ép em.’

Rồi em offline. Tôi hơi đỗi ngạc nhiên trước thái độ bực tức có phần thái quá
này của em…không hiểu tại sao em lại không chịu đi học đến như thế chứ…chẵng
lẽ em cứ tính suốt đời sẽ như thế này.

Sau hôm đó, em rất ít khi lên mạng. Tôi gọi điện thì em nghe máy nhưng thường
xuyên bảo bận. Tôi đâm ra lo, và người tôi nhờ cậy lúc này là Long.

- ‘Long àh…dạo này P.A lạ lắm. Mày có biết tại sao ko?’

- ‘Lạ là lạ thế nào?’

- ‘Hôm bữa tao bảo P.A đi học đi…P.A không chịu. Rồi kể từ hôm đó tao thấy
P.A cứ như không muốn nói chuyện với tao nữa. Tao gọi thì nghe máy 1 lát xong
là lại bảo bận.’

- ‘Có chuyện đó àh…được rồi. Để tao xem tình hình thế nào giúp mày’

Tôi yên tâm giao cho Long để xem tình hình em như thế nào…Vài ngày sau, những
gì Long nói làm tôi chết lặng.

- ‘Mày nên bình tĩnh trước khi nghe tao nói’ nó đã báo hiệu trước

- ‘Mày…mày nói đi’

- ‘P.A đi làm gì ở bar, tao không rõ. Tao chỉ biết là ngày nào cũng đi tới
sáng mới về’

Câu nói của Long làm tôi như không tin vào những gì tôi vừa nghe thấy…Em làm
gì ở bar mà ngày nào cũng tới sáng mới về…Em có biết đó là nơi rất nguy hiểm
hay ko…Em đã sa chân vào đó một lần rồi, bây giờ lại tới những chỗ như thế để
làm gì…Em không coi tôi ra cái gì hay sao...ngay lập tức tôi gọi cho em.

- ‘Alo’ em nghe máy

- ‘Em đang ở đâu?’

- ‘Em đang đi…công chuyện…Có chuyện gì sao anh?’

- ‘Anh hỏi là em đang ở đâu?’ tôi nạt

- ‘Em đang bận…anh hỏi gì kĩ thế’

- ‘Anh muốn nói chuyện đàng hoàng với em. Em làm gì làm đi. Khi nào xong, gọi
anh, rồi anh gọi lại’ tôi cúp máy cái rụp…không kịp nghe em nói gì nữa.

Tôi ngồi đợi em trong sự lo lắng, xen lẫn một chút bực bội. Tại sao em đến
những chỗ như thế…tôi bực mình quá…ngồi đợi em mà tôi đốt hết 1 bao thuốc.

5 tiếng sau em mới gọi lại cho tôi…Tôi gọi lại cho em…Và tôi đã có hành động
dại dột nhất cuộc đời mình.

- ‘Alo’

- ‘Em vừa làm gì xong?’

- ‘Em nói là em đi công chuyện mà..anh không tin em sao’

- ‘Công chuyện? công chuyện gì ở bar. Công chuyện gì mà ngày nào cũng đi…em
nói anh nghe xem’ lúc đó tôi bực quá không giữ được bình tĩnh nữa.

- ‘Tại…tại sao anh biết?’

- ‘Tại sao àh? Em không cần biết. Trả lời anh, em đi làm gì ở bar?’

- ‘Em…em…đi làm’

- ‘Làm cái gì?’

- ‘Em làm…PR’

- ‘PR? Em điên rồi hả P.Anh? Em có coi anh là người yêu em không vậy hả?’

- ‘Em…’

- ‘Em có biết những nơi như vậy rất nguy hiểm không, sao lại còn cắm đầu
vào…Tại sao không đi học? Em không biết anh lo cho em như thế nào sao? Em có
biết anh như thế nào khi hay ngày nào em cũng đi bar đến sáng mới về không
hả?’ những câu nói tức giận cứ thế mà tuôn ra.

- ‘Em…’ tôi nghe thấy em bắt đầu khóc

- ‘Thôi…dẹp đi…chia tay đi’ đây là sự ngu dốt nhất của tôi

- ‘Anh…anh…tại sao…không…đừng thế mà’ em khóc lớn hơn

- ‘Anh chán rồi’

- ‘Anh đừng thế mà…nếu anh không thích…em sẽ nghỉ mà’

- ‘Dẹp đi…tôi không thể chấp nhận người yêu mình nghỉ học rồi đi làm những
chuyện như thế. Từ giờ em tự mà lo giữ sức khoẻ’ tôi cúp máy.

Rầm…cái điện thoại bay thẳng vào tường, vỡ tứ tung. Tôi khóc rồi…đây là lần
đầu tiên tôi khóc vì em. P.Anh àh…anh xin lỗi…anh không cố ý nói ra như
thế…anh đau lắm chứ…Nhưng anh không muốn thấy em như thế…anh không muốn em
ngày càng lún sâu vào…P.Anh àh…hận anh đi cũng được…Nhưng em phải sống tốt
hơn…em đừng như thế nữa.

Tôi khóc…hôm đó tôi khóc nhiều lắm…tôi khóc như một thằng trẻ con bị lạc mất
đi người thân…Đúng, tôi là một thằng nhóc vừa đánh mất đi người mình yêu…Do
chính tay tôi tự kết thúc…Hôm đó tôi vừa khóc, vừa đập phá mọi thứ…Căn phòng
của tôi lúc đó, mảnh vỡ gương, ly, điện thoại, quần áo, tất cả …tôi đập phá
tất cả…chỉ trừ lại hộp hạc giấy.

- ‘Hạc àh…nếu mày có thật thì làm ơn...giúp tao hãy làm cho P.Anh thoát khỏi
cái nơi nguy hiểm đó...tao xin mày’ tôi khóc và hét trong vô vọng….tôi ôm cái
bình hạc ấy vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi trên bàn, khi dưới đất, xung quanh
là bãi chiến trường do tôi gây ra.

Tôi cứ thiếp đi trong giấc ngủ dài…có lẽ do tôi đã quá mệt khi khóc quá
nhiều…là một thằng con trai mà khóc như thế, chắc ai cũng nghĩ tôi yếu
đuối…Yếu đuối cũng được, tôi khóc vì tôi đã làm tổn thương em đến như thế…Tôi
không xứng với em…Tôi đã không giữ được lời hứa sẽ không bao giờ làm em buồn….

Tôi bị đánh thức bởi tiếng báo có email tới của cái laptop…Tôi vội vàng mở ra,
là email của em.

“Kiên àh.

Em xin lỗi anh về tất cả. Khi em làm chuyện đó, em đã không nghĩ tới anh. Thực
sự em đã sai…hôm qua anh mắng em như thế là đúng lắm.

Anh có biết lý do tại sao em đi làm PR ko? Em muốn tiết kiệm một khoảng tiền,
để nếu có thể có điều kiện, em có thể qua đó thăm anh…Em con nít quá đúng
không anh? Em suy nghĩ nông cạn quá…Vậy mà em vẫn cứ làm…em vẫn cứ bám vào cái
hi vọng nhỏ nhoi đó…Em hi vọng sẽ có một ngày lại được gặp anh…Em cứ hi vọng
như thế, em cứ làm mà không nghĩ tới tâm trạng của anh…Em sai quá đúng không
anh?

Anh àh, anh có biết tại sao trước khi anh đi em không gặp anh không? Em giận
anh, em nói anh nghe rồi. Nhưng thực sự, em sợ mình không cầm lòng được, khi ở
bên anh, mà phải đếm từng ngày, từng phút, đợi cái ngày anh đi xa em như
thế…Em không cầm lòng được…Đêm nào em cũng khóc…Nhưng em giấu anh…vì thà là em
khóc một mình, còn hơn là em làm cho anh lo lắng vì em… Em biết lúc đó anh sắp
đi, anh còn nhiều việc phải lo…Em thì là cái gì đâu chứ anh nhỉ?

Anh có biết tại sao em yêu anh không? Anh quá thật thà và quá đáng yêu đi. Cái
hôm đầu tiên em gặp anh, em thấy được hình bóng của anh ta trong anh. Em lúc
đó nghĩ rằng, em sẽ quen anh để trả thù anh ta. Lúc đó suy nghĩ của em thật
nông cạn. Nhưng cái hôm mà anh ôm em khi em khóc về anh ta…cái hôm mà anh dùng
nụ hôn của anh để chặn những dòng nước mắt của em…Lúc đó là lúc em thay đổi
suy nghĩ hoàn toàn về anh…Và lúc đó là lúc em biết là em đã yêu anh thật rồi.

Có lẽ hoàn cảnh của em và anh đến bây giờ thì chắc em không cần nói ra nữa…Em
hiểu quyết định của anh. Có lẽ chúng ta chỉ có duyên tới đây thôi. Anh nói
đúng, làm sao anh có thể quen một con nhỏ học hành không tới nơi tới chốn như
em chứ. Không xứng, anh nhỉ.

Điều duy nhất bây giờ, em có thể làm, coi như là hoàn thành nguyện vọng cuối
cùng của anh…Em không muốn anh buồn và thất vọng về em…người anh từng yêu. Em
sẽ đi học lại, em đã đi đăng ký. Em muốn rằng, sau này nếu như em và anh có cơ
hội gặp lại, em có thể tự tin nói với anh rằng, em đã tốt nghiệp rồi. Lúc đó
chắc anh vui lắm đúng không anh?

Em nói có lẽ hơi nhiều rồi…em khóc cũng quá nhiều rồi…mắt em mờ đi rồi. Chắc
em ngưng tại đây. Anh àh, sau này nếu gặp lại, hãy chào em một tiếng nhé, đừng
bỏ đi như cơn gió. Em sẽ mãi không bao giờ quên anh đâu. Nếu có kiếp sau,
người em yêu cũng sẽ lại là anh.

Em yêu anh.”

Lá thư em kết thúc, cũng là lúc những giọt nước mắt của tôi lại tiếp tục
rơi…rơi ướt đẫm bàn phím của tôi…Cảm ơn 1000 con hạc giấy, đã giúp tao hoàn
thành điều ước đó…Cảm ơn em…người anh từng yêu.

Em àh…sau này, nếu anh và em gặp lại nhau…chắc chắn anh sẽ chào em…anh sẽ ôm
em…anh sẽ nắm lại đôi tay đó của em… Anh sẽ không buông nó ra. Bởi vì anh yêu
em.

Phương Anh àh…Anh xin lỗi !


Tuổi 16 Tình Yêu - Chương #29