Người đăng: thanhkienquagioi@
- ‘Alo’ tôi nghe máy
- ‘Hai người hạnh phúc ghê nhỉ?’
- ‘Việc đó liên quan gì đến em? Trang àh, anh nể em là em họ của P.Anh anh
không nói thẳng, nhưng em đừng làm phiền anh nữa được k vậy?’ tôi khá là bực
mình.
- ‘Haha…anh đâu có quyền cấm em làm phiền anh. Em thích làm gì em làm'
- ‘Vậy kệ em. Rõ vớ vẩn’ tôi cúp máy luôn.
Không ngờ em có cô em họ rắc rối như thế…Rõ ràng tôi đã có người yêu là P.Anh
rồi, vậy mà cứ không ngừng làm phiền tôi…Thật là bực mình.
Tôi bực dọc lái xe về nhà…chui đầu vào phòng tắm và xả nước thật mạnh lên đầu
mình…tôi muốn cuốn trôi đi mấy chuyện bực mình không đáng có. Điều duy nhất
tôi muốn lúc này chỉ có một…là em, P.Anh của tôi mà thôi.
Vài ngày sau, Trang vẫn cứ nhắn tin làm phiền và nói đủ thứ chuyện trên trời
như là anh mà không thích em thì cũng không có được P.Anh đâu…mẹ nó chứ, lần
đầu tiên tôi thấy một đứa con gái như thế…Tôi đâu phải đẹp trai gì, mà em cũng
đâu có xấu…vậy làm cái quái gì mà cứ suốt ngày bám theo tôi như thế. Ban đầu
tôi còn trả lời em do phép lịch sự, nhưng càng ngày tôi càng thấy phiền, đâm
ra tôi không thèm trả lời luôn.
Phần tôi với P.Anh thì vẫn thường xuyên gặp nhau, bọn tôi sinh ra thì cứ như
là dành cho nhau vậy…tôi rất hiểu em, em cũng thế. Tôi đi học ban ngày, buổi
tối những ngày rảnh và cuối tuần tôi thường dành thời gian để bên em.
Rồi một ngày nọ…
- ‘alo Kiên àh.’ Long gọi tôi.
- ‘Uh sao mày?’
- ‘Mai nhóm liên hoan…mày nhớ đi đấy. Rủ cả P.Anh đi’
- ‘Ờh biết rồi’
Tôi gọi cho em.
- ‘Tình yêu của anh nghe máy’ em tinh nghịch
- ‘Mai đi ăn nhé em, thằng Long nó bảo liên hoan cái gì đấy.’
- ‘Uh anh. Em dắt Trang theo nhé, nó nói nó cũng thích nhóm nhạc lắm’ lại
Trang.
- ‘Ah uh…cũng được…vậy em tự đi lên với Trang àh?’
- ‘Uh…mai anh cứ đi với nhóm đi rồi tụi em lên’
Tôi hơi buồn rầu, cúp máy. Kể từ ngày Trang xuất hiện, tôi đi đâu với em Trang
cũng góp mặt…cứ như là một cái bóng. Một cái bóng đúng nghĩa, chẳng có cách
nào mà đuổi đi được.
Hôm sau, tôi cùng nhóm tới nơi liên hoan…gọi là liên hoan cho nó nguy hiểm chứ
thực ra là cái cớ để thằng Long tổ chức ăn nhậu Bọn tôi tới chọn bàn trước,
một lúc sau thì em và Trang tới.
Em ngồi kế tôi trong bàn tiệc, còn Trang ngồi kế bên em. Bữa tiệc chính thức
bắt đầu.
Các món ăn được kêu ra, nào là dzú dzê nướng lẩu dzê, dzê tứ tung vài két bia
cũng được đồng chí Long huy động lên…thằng này nhậu khủng khiếp. Tôi thì bản
tính cha sinh mẹ đẻ ra là không biết uống bia, rượu thì chơi được chứ bia thì
không…Nhưng mà hôm đó vui nên cũng ráng vài chai với anh em…Người cũng hơi bắt
đầu tê tê nhưng cũng còn làm chủ được. Em thì không uống bia, tôi không cho,
tôi kêu cho em nước ngọt để uống. Em dễ thương và nghe lời tôi lắm. Còn Trang
thì lúc đó tôi chẳng để ý mấy.
Lúc bấy giờ là ai cũng bê hết rồi, mặt thằng nào thằng nấy đỏ như trái gấc…một
vài cuộc hội thoại được đưa ra…từ ai đó tôi không nhớ…và có vài câu nói đáng
lẽ không nên nói ra…
- ‘Giá như có thằng Kiên ở đây thì vui nhỉ’ một anh trong nhóm phát biểu
- ‘Uh…lúc đó là nhóm có tới hai thằng Kiên…Kiên anh Kiên em…haha’ một vị sư
huynh lên tiếng tiếp theo.
Tôi lúc này đã ngừng uống, nói chung là chưa say, mới hơi đỏ đỏ thôi…Vừa nghe
nhắc tới Kiên là tôi chột dạ liền…mấy sư huynh này hết chuyện để nói rồi hay
sao thế. Tôi khẽ quay qua nhìn em…tôi thấy sắc mặt em bỗng sầm lại, đôi mắt
vừa vui cười đấy thôi nay đã khẽ đậm buồn.
- ‘Mấy anh biết mẹ gì mà nói…anh Kiên chết rồi còn …’ bỗng thằng Long lên
tiếng…vừa thấy có biến tôi liền hành động theo phản xạ.
- ‘Long, mày xỉn rồi…đi theo tao’ tôi đứng dậy kéo tay nó đi ngay ra nhà vệ
sinh….tránh những điều không nên nói tiếp tục tuôn ra…Vừa nghe Long nói xong,
tôi đã thấy em đánh rơi đôi đũa.
Tôi kéo thằng Long đi xa khỏi bàn nhậu.
- ‘Mẹ mày Long, mày có biết vừa nói gì không?’ tôi bực mình chửi nó
- ‘Thì tao nói là anh Kiên chết rồi…chết lâu rồi…đợi làm cái con m. gì’ ngôn
ngữ của người say nó là thế.
- ‘Thì tao biết là anh Kiên như thế…nhưng mà P.Anh đang ở đây cơ mà…mày làm
sao thế hả…Bộ tính để cho P.Anh biết chuyện hay sao.’
- ‘P.Anh biết thì sao chứ? Nếu anh Kiên không bị cái tai nạn về thần kinh đó
thì…’ nó bỗng hét to
- ‘M. mày im coi’ tôi lấy tay bịt miệng nó lại…tôi sợ có người khác nghe
được.
Và nỗi sợ của tôi không phải là không có lý do…Ở đằng sau góc khuất của bức
tường gần chỗ tôi với Long đứng...có một người đã nghe được cuộc hội thoại của
bọn tôi.
Tôi kiếm cớ viện lý do thằng Long xỉn quá, tôi đưa nó về trước. Tôi bảo em
ngồi đó đợi, xíu nữa tôi lên đưa em về Trang về. Nhưng khi tôi về tới chỗ đó
thì mấy anh kia bảo em với Trang tự về rồi. Tôi đành chạy về nhà một mình,
trong lòng mang máng nỗi lo sợ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Tối đến, tôi có tin nhắn, của cả em và Trang.
- ‘Anh…anh giấu em chuyện gì…có đúng không?’ em nhắn.
- ‘Anh đâu có giấu em chuyện gì? Bộ em không tin anh àh?’
- ‘Lúc nãy…em nghe Long nói…anh Hải chết gì đó’
- ‘Nó xỉn nó nói vớ vẩn đấy…anh cũng có biết gì đâu. Mà em đang là người yêu
của anh, quan tâm chuyện cũ làm gì’ tôi hơi hoang mang nên nhắn có phần không
đúng…
- ‘Em xin lỗi…chỉ là…bỗng chốc nhắc đến anh ta…’ tôi hiểu…trong lòng em…anh
ta là một vết đau không bao giờ lành.
- ‘P.Anh…em phải tin anh….không có chuyện gì cả. Được chưa?’
- ‘Em biết rồi…em xin lỗi…’
- ‘Em đi nằm nghỉ đi…em đừng suy nghĩ lung tung nữa đó biết chưa hả’
- ‘Em biết rồi’
Haizz…thiệt là nhức cái đầu…rượu vào lời ra là y như rằng có chuyện
- ‘Anh. Mai anh rảnh chứ, có thể gặp em được không?’ là tin nhắn của Trang
- ‘Anh không có chuyện gì để gặp em cả’
- ‘Anh mà không đi là sẽ hối hận cả đời đấy’
- ‘Em…em tính làm gì?’
- ‘Em không nói…nếu mai anh không đến thì chắc chắn anh sẽ hối hận. Ngày mai
2h trưa em đợi anh ở ks….’
Tôi im lặng, không trả lời. Lại một quỷ kế mưu mô gì từ Trang? Tôi thầm tự
hỏi…Nếu không đi thì sẽ hối hận cả đời? Không biết là trò gì đây. Tôi cũng hơi
lo sợ, vì có lần em nói với tôi rằng Trang là một con người rất khó đoán.
Hôm sau, tôi quyết định đi gặp Trang, dù rằng không muốn đi tí nào. Nhưng tôi
linh cảm nếu không đi sẽ có chuyện gì lớn hơn đang chờ tôi.
Tôi tới nơi, lên phòng theo Trang chỉ. Tôi thấy Trang đang ngồi sẵn ở trên
giường.
- ‘Anh ngồi đi’ Trang chỉ xuống giường nói.
- ‘Anh đứng được rồi. Em nói gì thì nói lẹ đi’
- ‘Giờ anh không ngồi thì em không nói’ Trang cười nhìn tôi thật ranh mãnh.
- ‘Anh thật sự không hiểu em muốn gì nữa Trang àh. Ngồi thì ngồi, nói gì thì
nói lẹ đi’ tôi bực dọc ngồi xuống.
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, Trang liền quay qua tôi, rồi đè lên người
tôi…Trang toan hôn tôi thì tôi lập tức đẩy ra.
- ‘Em làm cái quái gì vậy?’ tôi bực dọc.
- ‘Em thích anh mà…anh không thể chiều em được sao…Em không nói cho chị P.Anh
biết đâu’ tôi nghe Trang xuống giọng, lần đầu tiên tôi thấy Trang xuống giọng.
- ‘Dẹp đi…anh đã nói không được. Em không biết suy nghĩ hả Trang. P.Anh là
chị họ của em đó’
- ‘Chị họ thì sao chứ? Hai người dù gì cũng chỉ mới là người yêu.’ Trang bỗng
lớn giọng hét lên.
- ‘Anh xin lỗi, nhưng không là không. Em mất bình tĩnh quá rồi. Anh chỉ yêu
mỗi P.Anh thôi. Anh đi về đây’ tôi đi ra cửa.
- ‘Rồi anh sẽ phải hối hận cho xem’ Trang nói làm tôi đâm lo sợ…Nhưng tôi vẫn
ra về.
Suốt quảng đường về nhà…tôi đặt ra nhiều giả thuyết, suy nghĩ Trang sẽ làm gì
tôi và P.Anh…Nhưng không lâu sau đó Trang đã cho tôi luôn câu trả lời.
- ‘Anh sẽ phải hối hận…nếu muốn biết chuyện gì xảy ra thì đến quán café …’
một tin nhắn ngắn gọn từ Trang.
Tôi phóng xe như bay từ nhà ra cái địa điểm chết tiệt mà Trang gửi cho tôi.
Quán lúc này hơi vắng người, tôi chỉ thấy có vài bàn là có người ngồi. Và
trong góc là Trang và em.
Và tôi khẽ khựng người lại, khi quan cảnh tôi nhìn thấy lúc đó là…Nụ cười tinh
ranh của Trang và…những giọt nước mắt của em…Trang đã làm gì ???