Người đăng: thanhkienquagioi@
Vậy là em chính thức trở thành người yêu của tôi…Àh mà, không biết có phải
không nữa. Em không cho tôi nói ra 3 chữ ấy, và em cũng không nói ra. Em bảo
rằng, giấu trong lòng là được rồi…thể hiện bằng sự quan tâm, tình cảm cho nhau
tốt hơn là lời nói. Tôi hiểu, tôi hiểu lý do tại sao em lại như vậy.
Thấm thoát 3 tuần trôi qua kể từ khi tôi có em. Mọi thứ dường như trở nên thật
đẹp đẽ. Tôi và em đang rất hạnh phúc, tôi thấy thế. Tôi và em nhắn tin + gọi
điện thoại cho nhau mỗi ngày. Buổi tối tôi thường chở e đi dạo chơi, đi ăn,
uống trà sữa, sinh tố. Cuối tuần thì đi xem phim, đi karaoke, đi các khu vui
chơi, đi lượn shop…nói chung là từ lúc chính thức quen nhau, tôi với em dính
nhau như hình với bóng. Nghĩ lại cũng thật hay…từ ngày đó tới nay thoáng cái
đã 3 tuần. Thế mà tôi cứ có cảm giác như chỉ mới hôm qua đó thôi vậy.
Và vấn đề tôi sắp đề cập tới ở đây...là chuyện tuần sau là kỉ niệm một tháng
tôi và em quen nhau. Tôi quyết định phải tặng em một món quà gì đó thật đặc
biệt và bất ngờ. Mà tôi suy nghĩ mãi không biết phải tặng em cái gì…vì đó giờ
có bao giờ tôi tặng đồ cho con gái đâu
Tôi nghĩ con gái thì hay thích gấu bông, quần áo, những thứ đại loại như nhìn
dễ thương và trẻ con. Ấy thế mà có hôm tôi dắt em đi dạo shop vòng vòng, tôi
hỏi em có thích gấu bông không? Em liền trả lời ngay ‘Em ghét nhất mấy thứ
nhìn dễ thương’ Thế có khổ không cơ chứ? Em ơi em tự ghét chính mình àh
Suy đi nghĩ lại đã mấy ngày nay mà chẳng biết làm gì để gây bất ngờ cho em vào
ngày đó…tôi nghĩ mình vô dụng thật. Chẳng lẽ lại nhắn tin hỏi xem em muốn gì
lúc đó thì còn gì là bất ngờ nữa.
- ‘K khùng ơiiiiiiiii :x’ đang nghĩ về em là em nhắn tin, linh thật
- ‘khùng cái đầu em chứ khùng…:-w’
- ‘đầu em không khùng, anh khùng thì có. Anh đang làm gì thế?’
- ‘Anh đang suy nghĩ ít chuyện…àh em này, T7 tuần tới mình đi chơi nhé’
- ‘Gớm, ngày nào cũng gặp em rồi, làm gì mà nói nghe bí mật thế’
- ‘Uh thì anh nói trước thôi, lỡ em mà có chuyện gì bận’ tôi giấu em về cái
vụ kỉ niệm một tháng này, bởi tôi không biết chắc em có ấn tượng tốt hay xấu
về nó.
- ‘Bày đặt, muốn gì thì nói đại đi…bộ tưởng em không biết ngày đó là ngày gì
sao :-< ‘
- ‘Ngày gì…’
- ‘Thì là ngày cuối tuần…K được gặp em nhiều hơn, nên nôn chứ gì…haha =)) ‘
ôi dào cái cô này =.=
- ‘Ờh ờh, đúng rồi đó…em giỏi thiệt =.=’
- ‘Àh, hôm qua Long có gọi cho em, hỏi thăm em này nọ. Lâu quá em cũng không
gặp Long’
Àh quên nhắc về Long. Từ sau hôm tôi gặp nó ở Soho về thì tới nay tôi không
liên lạc gì với nó nữa. Duy chỉ có một lần tôi gặp nó và nói về vấn đề tôi
chính thức quen P.Anh. Nó bảo nó tin tưởng vào tôi, đừng để nó thất vọng. Xong
nó hỏi tôi về vụ tham gia nhóm nhạc của nó, tôi nghĩ sao rồi, dĩ nhiên là tôi
vẫn từ chối. Tôi đã có em rồi, tôi chẳng quan tâm ba cái chuyện đó làm gì nữa.
Ấy…bỗng nhiên em nhắc về Long, làm đầu tôi loé lên một suy nghĩ…tại sao tôi
không sáng tác tặng riêng em một bài nhạc vào hôm đó…Một bài nhạc thật
vui…đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra sớm hơn chứ? Tôi chắc chắn là em sẽ
thích, vì em luôn muốn tôi hát em nghe mỗi ngày mà. Ây da, nghĩ tới đây là tôi
đã thấy nôn nao rồi…món quà này chắc chắn sẽ hết sức bất ngờ và thú vị đối với
em cho xem.
Tại sao tôi lại nhắc về Long ở đây…bởi vì cái lần gặp ở quán café nó đã hứa sẽ
sáng tác nhạc cho tôi để tôi hát tặng cho P.Anh. Tôi thì không biết sáng tác,
mà hát bài của người khác thì bình thường quá, ngày nào cũng hát rồi. Chắc
chắn bây giờ, người có thể giúp tôi được chỉ có thể là Long.
Tôi tính toán kĩ, tôi sẽ vờ tham gia vào nhóm nhạc của nó, để nó giúp tôi. Một
thời gian sau, tôi vờ cáo lý do hát không hay, viêm họng, gia đình không cho,
vướng việc học…nói chung cả đống lý do…Rồi xong rút lui…thế là xong. Tôi thông
minh thật.
- ‘uh, Long có hỏi gì nhiều ko?’ tôi quay trở lại trả lời tiếp cho em.
- ‘Cũng không anh àh. Àh anh này, hôm nay em không đi chơi được nhé. Hôm nay
em phải đi với mẹ đón đứa em họ em ở dưới Đồng Nai lên đây chơi. Có gì sau này
có dịp anh sẽ được gặp’ Sau này mình sẽ nhắc tới con này sau.
- ‘Uhm vậy thôi, em đi đi. Anh không sao đâu. Thế đi bây giờ luôn àh?’
- ‘Em đi bây giờ luôn…anh ở nhà ngoan nhé về em mua cho bình sữa bò Long
Thành uống =)) ‘
- ‘Ai mà thèm =.= thôi đi lẹ đi…ở đây nói nhiều quá’ quê rồi
- ‘Nhớ nha…đuổi nha…đi đây. Về em nhắn tin cho ’
Em đi rồi, tôi bắt đầu cái kế hoạch ở trên. Tôi gọi điện thoại hẹn gặp Long
trong hôm nay luôn. Vì chỉ còn một tuần, tôi sợ chuẩn bị không kịp.
- ‘Long, tao Hải đây. Hôm nay gặp nói chuyện được chứ?’
- ‘Được, tao đang rảnh. Gặp chỗ cũ nhé’
- ‘Ok, nửa tiếng nữa tao tới.’ vậy là Soho. Chắc chỗ đó gần nhà nó, thấy nó
toàn hẹn ra đó.
Tôi vội vàng thay đồ rồi xách xe đi ngay. Tới quán thì nó đã đợi sẵn…công nhận
thằng này đúng giờ thật.
- ‘Ngồi đi’ nó mời
- ‘Ờh cảm ơn’
- ‘Sao, hôm nay gặp tao có chuyện gì? Mà mày vẫn bình thường với P.Anh đấy
chứ?’
- ‘Yên tâm…tao không phải hạng người đó…hôm nay tao gặp mày cũng vì…P.Anh’
- ‘Thế là chuyện gì?’ nó móc 1 điếu thuốc ra hút.
- ‘Tao…đồng ý tham gia nhóm nhạc của mày’
- ‘Suy nghĩ kĩ rôi àh?’ nó vẫn bình thản
- ‘Nhưng với điều kiện là mày phải viết cho tao 1 bài nhạc…tao tặng cho
P.Anh... mày đã từng nói rồi đó’ đi năn nỉ nó thì kể cũng hơi nhục...Nhưng mà
không có cách nào khác.
- ‘Tao nhớ…không thành vấn đề’
- ‘Vậy, khi nào thì được?’
- ‘Để xem….Thứ 4 đi.’
- ‘Được…cảm ơn mày. Vậy nha, tao về đây’ tôi đứng lên đi về.
- ‘Về đi. Thứ 4 tao gọi’
Vậy là xong…quá đơn giản… mọi chuyện thật hoàn hảo. Tôi sắp sửa có một buổi kỉ
niệm đáng nhớ dành cho em.
Buổi kỉ niệm anniversary đó liệu có thành công như mong đợi hay không? Em họ
của P.Anh có liên quan gì tới mà tôi nói sẽ đề cập đến sau này…Vài chục hồi
sau sẽ rõ.
Mình bị nhiễm cái kiểu nhử mồi này của phim hoạt hình Conan