Người đăng: thanhkienquagioi@
Sáng hôm sau, thức giấc đi học, tôi ngạc nhiên khi thấy 3 tin nhắn của em.
- ‘Anh làm sao thế…sao tự nhiên lại dậy sớm thế…mới 2h khuya mà… Có chuyện gì
àh…mà sao lại nhắn như thế…em đang ngủ thì thấy tin nhắn của anh tới.’ có vẻ
em lo lắng khi thấy tôi nhắn cho em vào 2h sáng.
- ‘Anh này…anh sao thế…anh ngủ lại rồi àh…’ tin này tới sau 5 phút.
- ‘Em đợi anh nãy h mà k thấy anh trả lời …chắc anh ngủ lại rồi nhỉ…tự nhiên
2h sáng thức dậy…nhắn gì đâu….Thôi ngủ đi…mai em phạt’ tin này tới sau 45
phút.
Em đợi tôi gần 1 tiếng sau khi tôi nhắn tin cho em như thế thì mất bà nó giấc
ngủ rồi còn gì. Tôi sai thật, làm mất giấc ngủ của em…Ai mà biết được em dễ
thức như thế chứ. Haizzz. Tôi lò mò bấm tin trả lời lại cho em.
- ‘Anh xin lỗi…anh không biết là lại đánh thức em dậy như thế…Chỉ là hôm qua
anh mơ thấy ác mộng…giật mình dậy. Anh sợ em cũng mơ thấy chuyện không hay
nên…nhắn tin nhắn …hi vọng bảo vệ em, giúp em ngủ ngon. :(’
Tôi lật đật dậy đi học vì cũng sắp trễ rồi…vừa đi vừa tự trách mình…lãng mạn
không đúng lúc =.=
Tôi chưa tới trường thì đã nhận được tin trả lời của em…không hiểu sao em dậy
sớm thế.
- ‘Không sao đâu…em chỉ sợ anh bị ma kéo đi rồi…mà anh gặp ác mộng gì thế?’
- ‘Anh thì ma nào kéo đi nổi…ác mộng, chuyện k hay, anh không muốn nhắc tới
làm gì’
- ‘Uh thế thôi…xuỳ xuỳ…ác mộng biến đi nhé :-w để cho Kiên mập ngủ ngon‘ haha
phải công nhận em ngày càng đáng yêu.
- ‘Mà sao em dậy sớm thế?’
- ‘Thì em dậy lúc anh nhắn cho em…chờ mãi anh không trả lời, em ngủ quên mà
cứ lo lo…không ngủ ngon được…bắt đền anh đó’
- ‘Oh…đền gì giờ…’
- ‘Cho anh tự suy nghĩ’
- ‘Anh không biết…đi uống nước nhé’
- ‘Ít quá, chưa đủ’
- ‘vậy uống xong thì đi ăn :-< ‘
- ‘Còn ít, chưa đủ’
- ‘Ăn xong thì rồi…đi coi film….đc chưaaa :-< ‘
- ‘Hùm…tạm được :x’
- ‘Em lắm trò thật :-< ‘
- ‘Kệ em…thế khi nào thi hành án phạt đâyyyyy’
- ‘Hôm nay thứ 6 rồi, ngày mai nhé’
- ‘Ngày mai cũng được…mai em không làm gì’
- ‘Uhm…thôi….em ngủ bù đi…sáng thức thế chắc chưa đủ giấc phải ko…’
- ‘Em biết rồi. Em ngủ đây. Anh lo học đi :x học ngoan’
- ‘uh em ngủ ngon’
Tôi vào lớp học, còn em thì ngủ tiếp. Mọi việc diễn ra vui vẻ và bình thường.
Tới tối, mọi chuyện cũng vui vẻ như thế, tôi và em nhắn tin qua lại, rồi hát
qua lại cho nhau nghe, rồi cả 2 đi ngủ. Có vẻ như tôi đã dần hình thành thói
quen về việc có em xuất hiện trong cuộc sống của tôi mỗi ngày rồi.
Chiều hôm sau, tôi chạy xe tới đón em như đã hẹn. Tôi đón em vào lúc 6h chiều.
Hôm nay em mặc 1 chiếc quần sort ngắn, đi giày cao gót, mặc một cái áo sơ mi
trắng rộng và dài…em make up nhẹ. Trông em hôm nay….thật quyến rũ. Tôi lại
được chiêm ngưỡng một nét đẹp khác của em. Em hôm nay trông lớn hơn
nhiều…nhưng vẫn đẹp lắm…chỉ là, đẹp theo một cách khác.
- ‘Làm gì nhìn em ghê thế? Lần đầu thấy gái đẹp àh?’ em leo lên xe là đã chọc
tôi.
- ‘Àh ko…hôm nay anh thấy…em đẹp lạ’
- ‘Đẹp lạ là sao?’
- ‘Vì trông em hôm nay khác với mọi ngày…make up nữa chứ’
- ‘Vì em muốn …anh được đi kế người đẹp. haha’ em cười tự tin chưa
- ‘Thôi cho anh xin…xuống giùm đi. Mà giờ em muốn đi đâu trước?’
- ‘Đi ăn đi anh…rồi đi xem phim’ em đáp khá nhanh
- ‘Thế cũng được. Em thích ăn gì?’
- ‘Hủ tiếu, phở, bún bò…em dễ nuôi. Anh cho em ăn gì cũng được’ em cười tinh
nghịch.
- ‘Uh vậy đi ăn bún bò’ tôi nói xong liền rồ ga đi.
Tôi chở em ra một quán bún bò ở Q.3. Quán này tôi hay ăn, nói chung thì cũng
tạm được…không tới nỗi quá dở…Tôi ngồi nhìn em ăn…phải công nhận, em ăn ít
thật. Ăn có nửa tô đã kêu no. Hèn gì tướng của em đẹp như vậy.
Ăn uống no nê, tôi chở em ra rạp phim mua vé xem phim. Tôi với em xem một phim
hài. Suốt buổi xem, em cười suốt. Nhìn em thật hồn nhiên và vui tươi…tôi ước
gì lúc nào cũng được thấy em như thế.
Phim chiếu xong thì vẫn còn sớm chán, tôi với em quyết định tản bộ dọc đường
Q7.
- ‘Có bao giờ…anh đi bộ với ai như thế này chưa?’ em suy tư hỏi.
Em là thế…luôn luôn khó đoán, vừa vui đó thì giờ có thể buồn ngay được. Tôi
luôn cảm giác rằng, em rất con nít, em rất vui tươi…nhưng có lẽ nó luôn chỉ là
vỏ bọc để che đậy cái nỗi buồn mãi không thể xoá nhoà trong em. Có những lúc,
kỉ niệm của em ùa về, là em lại buồn. Tôi hiểu, tình đầu mà…Ai mà quên cho
được.
- ‘Anh chưa…em là người đầu tiên’ tôi đáp
- ‘Hồi xưa, anh ta cũng hỏi em như thế…em cũng đáp giống anh vậy’ mắt em đẫm
buồn…nhưng tôi biết em không khóc. Không hiểu sao, tôi tin vậy.
- ‘Em này…quá khứ luôn còn ở đó…đó là sự thật. Cho dù ta có cố gắng làm gì đi
chăng nữa, nó cũng không biến mất. Em luôn đau buồn vì chuyện quá khứ, anh
biết. Nhưng em không thể cứ thế này mãi được’
- ‘Em hiểu…em cố gắng không nghĩ tới chứ…chỉ là nó cứ tự ùa về’
- ‘Nếu có một người làm cho em vui mỗi ngày, em sẽ vui hơn chứ…? Sẽ quên đi
chuyện buồn chứ...?’
- ‘Em nghĩ thế…nếu người đó thực sự bên em mỗi ngày…giống như anh vậy’ có lẽ
em đang mở đường cho tôi.
- ‘Rồi em sẽ tìm được người đó...’ tôi ngu dốt hay mẹ quên cho I ốt vào canh
thế này em đã mở đường mà…chốt hạ một câu chẳng liên quan
- ‘Anh ngốc thật’ em cười nhẹ rồi bỗng bước nhanh.
Tôi khẽ rớt lại đằng sau em…tôi nhìn em từ đằng sau…Bóng hình người con gái
ấy, tôi mãi không thể quên được. Em nhỏ bé, mỏng manh, tổn thương, yếu đuối
nhưng cũng rất mạnh mẽ và hồn nhiên. Ở em như hội tụ đủ những gì đẹp đẽ nhất
và cũng…đớn đau nhất.
Ngay lúc này đây, tôi quyết định rằng…mình cần phải làm gì đó…vì nếu không…có
thể tôi sẽ hối tiếc mãi mãi……
Tôi chạy lại em từ phía sau, tôi kéo em xoay lại và…hôn em.
Nụ hôn lần này …không như nụ hôn lần trước. Tôi biết, vì lần này không có
những giọt nước mắt đau khổ của em. Đây là nụ hôn của tôi dành cho em…thay như
lời tỏ tình. Một nụ hôn của tình yêu, chứ không phải nụ hôn của sự đau khổ.
Em không chống trả. Em khẽ luồn tay qua, ôm eo tôi. Hai đôi môi hoà quyện vào
nhau… như hai con tim khát khao được yêu từ rất lâu vậy. Tôi và em cứ thế…đứng
hôn nhau thật lâu mà quên đi hết mọi thứ, mọi buồn phiền trên đời này. Còn gì
đẹp bằng khoảnh khắc này chứ.
Một lát sau…tôi buông em ra, lấy hết can đảm, tôi nói với em.
- ‘Em àh…anh không biết nói như thế nào…chỉ là’
Tôi chưa kịp dứt lời thì em kéo tôi lại, hôn nhẹ vào môi tôi một cái rồi nói.
- ‘Anh…em hiểu anh muốn nói gì’ em cười thật hiền
- ‘Em đồng ý chứ?’ tôi thu hết can đảm hỏi lại.
- ‘Vừa trả lời rồi đấy’ em cười tinh nghịch…rồi em khoác tay tôi kéo đi.
Vậy là từ đây…trên đất Sài Gòn nhỏ bé này…có hai con người đã thuộc về nhau.