Người đăng: thanhkienquagioi@
- ‘Em hát….hay thật’ tôi giờ mới bừng tỉnh sau khi nghe em hát
- ‘em tặng anh đó…’
- ‘Tặng anh àh? ’ Tôi thấy giống như em tặng cho người cũ của em hơn.
- ‘uhm’
- ‘Tặng thì anh nhận...’
- ‘Anh ơi…em đi ngủ trước đây’
- ‘Đi ôm gấu ngủ nữa àh…’ tôi chọc
- ‘Giờ ôm gấu…sau này ôm anh…haha’
- ‘Thôi em ngủ đây…anh ngủ ngon nhé’ nói xung em cúp máy luôn.
Tôi thì đang đứng trơ ra như tượng vì cái câu …”sau này ôm anh” của em em có ý
gì đây…Cơ mà được ôm em ngủ thì …chết cũng cam lòng
- ‘Người và gấu ngủ ngon…’ tôi chúc em. Rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, mọi việc cũng bình thường. Tôi đi học, nhắn tin qua lại với em
cho đến chiều. Tôi lướt qua không kể ra nhiều vì hơi dài dòng.
- ‘Àh, tí nữa anh đi gặp Long…người đi với em hôm bữa đó’ tôi nghĩ cũng nên
báo cho em về quyết định của mình.
- ‘Anh quyết định đi gặp àh? Mà em cũng k biết Long đòi gặp anh để làm gì
nữa.’
- ‘Anh cũng không biết, anh cũng tò mò nên quyết định là đi. Tí nữa đi xong
có gì anh nhắn tin cho em biết. Bây giờ anh đi đây.’
- ‘Uhm nhớ đấy. Em chờ. Anh chạy xe cẩn thận’
Tôi từ nhà chạy ra Soho, nơi mà Long hẹn gặp tôi (lúc này là đi học về rồi nhé
). Tôi bước lên tầng 2, thì thấy Long đang ngồi ở góc, vừa gặp tôi, nó ngoắc
tôi vào, không ngờ là nó đã ngồi đợi trước từ lâu. Nó ngồi có một mình, và
thái độ thấy cũng không quá đến nỗi căng thẳng…tôi cũng bớt lo. Cứ sợ là nó
thịt tôi vì dạo này tôi hay nhắn tin cho em thôi.
- ‘Cuối cùng mày cũng quyết định tới. Ngồi đi.’ nó mở đầu bằng câu nói nhát
gừng.
- ‘Tao tới vì thắc mắc xem tại sao mày muốn gặp tao.’
- ‘Ngồi đi, cứ từ từ. Uống gì không?’
- ‘Cho tao café sữa đá được rồi’
- ‘Tao tên Long…mày tên Kiên đúng không?’ giờ tôi biết tên nó là Long…còn có
lẽ nó biết tên tôi từ hôm bữa ở chỗ café lúc lên hát với em.
- ‘Uh’ tôi đáp.
- ‘Tao gọi mày ra đây là để thương lượng 2 vấn đề’
- ‘Vấn đề gì?’
- ‘Hôm bữa, ở quán café, tao thấy mày hát được, có tiềm năng đấy’
- ‘Oh …tao hát vì bị ép…Mà chuyện đó thì sao?’
- ‘Tao có một nhóm nhạc, tao muốn mày hát chính’
- ‘Ý mày là tao tham gia nhóm nhạc của mày?’
- ‘Chính xác’
- ‘Xin lỗi, tao từ chối’ tôi nói ngay không cần suy nghĩ.
- ‘Sao chưa gì đã nhất quyết thế ?’
- ‘Tao không hứng thú gì, với cả tao chả thấy tao có khả năng’
- ‘Mày chắc là mày không hứng thú? Hôm bữa đấy tao thấy mày có hồn lắm mà’
- ‘Uh …thì…’ lúc này tự nhiên bị nó phủ đầu.
- ‘Mày không muốn hát cho P.Anh nghe sao ?’ bỗng nó nhắc tới P.Anh
- ‘Chẳng liên quan gì’
- ‘Nếu mày đồng ý, tao sẽ giúp mày viết những bài hát dành tặng cho P.Anh’
- ‘Tao…’
- ‘Thôi cái này mày cứ từ từ suy nghĩ…thực sự là còn chuyện này…nó liên quan
tới P.Anh’
- ‘Tao biết mày thích P.Anh…và tao biết chỉ có mày giúp được P.Anh lúc này’
nó nói tiếp
- ‘Giúp …giúp cái gì ?’ tôi ngạc nhiên không biết nó nói về chuyện gì.
- ‘Tao nghĩ P.Anh đã kể mày nghe rồi, chuyện của P.Anh và anh Kiên’ bỗng
thằng Long nhắc tới Kiên, người yêu đầu của P.Anh.
- ‘Uh thì sao?’
- ‘Thực sự mọi chuyện không hẳn là như P.Anh vẫn nghĩ’
- ‘anh Kiên chơi thân với tao từ nhỏ, anh ấy cũng từng trong nhóm nhạc của
tao. Bọn tao như anh em ruột thịt vậy.’
- ‘Mọi chuyện bắt nguồn từ năm anh Kiên 14 tuổi…anh ta gặp một tai nạn xe và
bị chấn thương ở đầu’
- ‘Lúc đó không có gì xảy ra, chụp kiểm tra cũng không có gì…nên mọi chuyện
tưởng chừng như xong’ nói tới đây, nó ngưng lại. Nó uống 1 ngụm café, rồi lấy
ra 1 điếu thuốc hút.
- ‘Hút ko?’ nó mời
- ‘Ko…tao ko biết hút. Nói tiếp đi’ tôi bắt đầu nôn nao, lại chuyện gì về
người này nữa đây…thật là nhiều khúc mắc.
- ‘Rồi anh Kiên quen được P.Anh. Anh ta yêu P.Anh lắm’ yêu cái ngưỡng gì thứ
như nó chứ. Tôi nghĩ thầm trong bụng.
- ‘Anh ta bảo P.Anh thật đặc biệt. Tuy còn nhỏ nhưng P.Anh rất sâu sắc. Anh
Kiên còn bảo sau này sẽ cưới P.Anh. Lúc đó nhìn anh ta như thằng khờ đang mơ’
cưới P.Anh? nói miệng cho cố rồi cuối cùng cũng bỏ cuộc chơi. Chẳng đáng mặt
đàn ông.
- ‘Mọi thứ đáng lẽ bình yên như thế…cho đến một ngày’
- ‘Bọn tao đang tập nhạc, thì bỗng anh Kiên ngất xỉu…hoảng hồn bọn tao đưa
anh ta tới bệnh viện’
- ‘Ở đó…bác sĩ cho anh Kiên biết 1 tin…mà từ đó, nó kéo theo những hậu quả mà
anh Kiên cũng như tao không thể ngờ tới’ nó nói tới đây thì tôi lại thêm tò
mò.
- ‘Bác sĩ bảo, sau vụ va chạm ở đầu lúc nhỏ, hệ thần kinh của anh Kiên bị ảnh
hưởng, anh Kiên sẽ bị mù và mất trí nhớ trong thời gian không xa’ tôi bỗng nổi
gai ốc khi nghe những gì Long vừa nói.
- ‘Lúc đó, mọi thứ như đổ sập trước mắt anh Kiên. Đêm hôm đó, anh ta đã uống
rất nhiều. Anh Kiên khóc như một thằng con nít.’
- ‘Rồi anh ta quyết định…một quyết định điên rồ và ngu xuẩn. Theo tao là như
vậy’ nó rít hơi thuốc rồi trầm tư nói tiếp.
- ‘Anh ta nói rằng…thà là làm cho P.Anh đau khổ một lần…Còn hơn để sau này
P.Anh thấy anh mù loà …rồi lại còn không nhớ ra P.Anh là ai…lúc đó thì còn đau
khổ hơn nhiều’
- ‘Anh ta nói là làm…không ai ngăn cản được’
- ‘Hôm đó…anh ta đã làm những trò tàn nhẫn nhất trước mặt P.Anh….chỉ mong
P.Anh hãy thù ghét anh ta mà quên anh ta đi’
- ‘Rồi anh Kiên dặn em gái rằng hãy nói với P.Anh là anh ta quay lại với
người yêu cũ…mặc dù thật sự k có’ mọi chuyện dần rõ ra.
- ‘Anh Kiên giấu cả nhà về chuyện anh bị bệnh…chỉ có tụi tao biết…rồi anh bỏ
nhà đi về ở cùng với một thằng trong nhóm tao’
Tôi nuốt một hơi nước bọt…nếu những gì nó vừa kể là thật…chẳng lẽ là P.Anh đã
hiểu lầm anh Kiên rồi sao??? chuyện này…thật khó mà ngờ tới.
- ‘Rồi khi anh Kiên biết rằng vì anh mà P.Anh ngày càng suy sụp và xa vào
những thứ không hay…anh ta mới nhận ra rằng mình đã sai’
- ‘Đến một ngày…anh Kiên nhờ tao một chuyện…anh nói rằng anh không thể nhìn
P.Anh như vậy ngày nào nữa, anh nhờ tao cứu P.Anh, ít nhất là làm gì đó để
P.Anh đừng như thế này nữa. Tao đồng ý’
- ‘Ngày hôm sau anh ta bỏ đi…và bây giờ không còn ai biết anh Kiên như thế
nào nữa…còn sống hay đã chết’ nó trầm ngâm…lại rút 1 điếu thuốc ra hút. tội
nghiệp...1 kẽ ngu ngốc, khờ, thật lòng trong tình yêu...nhưng không chiến
thắng được ý trời.
- ‘Lúc đó, tao mới đi tìm P.Anh. Tao thấy P.Anh ở một quán bar…lúc đó nhìn em
nó…tao chỉ muốn đập vào mặt anh Kiên một cái …vì cái suy nghĩ ngu xuẩn của anh
ta’ tôi cũng muốn đập anh ta…nhưng là trước khi nghe được câu chuyện này.
- ‘Tao vờ cua P.Anh, rồi sau đó kéo em ra khỏi những vũng lầy đó…Ít nhất thì
để em kế bên tao thì sẽ yên tâm hơn là cứ để em như thế’ nó nói phải.
- ‘Ít nhất thì tao cũng thực hiện được việc tao đã hứa với anh ta. Còn P.Anh,
tao k có cảm tình…tao chỉ coi P.Anh như em gái thôi.’
- ‘Mọi chuyện thật khó tin đúng ko? Nhưng tao muốn ko tin cũng không được.
Ông trời không để yên cho người tốt sống.’ nghe câu này tôi thấy sao đau
nhói...hơi tàn nhẫn, nhưng là sự thật
- ‘P.Anh bây giờ thì đã tạm ổn…Nhưng mà…chuyện này sẽ không kéo dài được lâu.
Và tao biết, chỉ có mày là có thể giúp được P.Anh’ tôi ư? Tại sao lại là tôi.
- ‘Mày có gì đó giống anh Kiên. Và tao biết mày cũng thích P.Anh.’
- ‘Mày nên suy nghĩ đi…chẳng lẽ mày để một cô gái như thế lại sống kiểu này
ngày qua ngày hay sao…’
- ‘Bây giờ, chỉ có tình yêu thật lòng, sự quan tâm chân thành, mới có thể cứu
được P.Anh mà thôi.’
- ‘Tao…’ tôi đơ ra sau những gì vừa nghe.
- ‘Suy nghĩ kĩ đi. Tao về đây. Có gì gọi tao’ nói rồi nó đứng dậy, trả tiền
rồi bước ra về.
- ‘Ê này Long…’ tôi gọi nó lại
- ‘Gì?’
- ‘Những gì mày vừa kể…P.Anh không biết chứ ?’
- ‘Dĩ nhiên là không…thế nhé. Chào’
Nó đi khỏi…tôi vẫn ngồi thất thần ở đó…Hoá ra, em đã hiểu lầm anh Hải rồi. Anh
ta thật đáng thương, nhưng cũng thật đáng trách…Bỏ rơi P.Anh như thế, anh ta
không nghĩ đến cảm giác của P.Anh sao…cho dù anh ta bị gì đi chăng nữa, thì
cũng phải cho P.Anh biết chứ…ít nhất thì P.Anh cũng yêu anh ta, P.Anh sẽ không
bỏ rơi anh ta…rồi cuộc đời của P.Anh sẽ không phải như thế này. Một
kẻ…tốt…nhưng ngu xuẩn.
Thật là…chuyện tình yêu trên đời này…sao quá phức tạp và rắc rối. Tôi lắc đầu
ngán ngẩm rồi bước ra về.
Tôi sẽ đối mặt với P.Anh như thế nào sau khi biết được câu chuyện này?