Người đăng: thanhkienquagioi@
Bất thình lình…em hôn vào má tôi…
- ‘Cảm ơn …và xin lỗi anh’ em cười, sau đó leo lên.
Hix, ai mà thấy tôi lúc này chắc tôi chết vì nhục mất… Mặt tôi đỏ ửng lên sau
khi được em hôn.
- ‘Này, lần đầu được con gái hôn sao.’ Em chọc tôi. Có vẻ như em đã bớt buồn
rồi.
- ‘Uh …Uh’ tôi lúng túng không biết nói gì.
- ‘Anh giống con nít thế…đáng yêu thật’ em nhéo 2 bên má tôi …tôi phải phì
cười vì hành động của em.
Tôi chở em về nhà của em. Lúc này tôi thấy nhẹ lòng hơn khi em đã bình thường
lại. Nhưng mà tôi vẫn thấy sock vì những gì mà em vừa kể tôi nghe. Quả là quá
sức chịu đựng…tôi cũng không quá là bất ngờ khi biết em nhìn đời như thế…Con
người mà, sau cú sock lớn như thế, ai mà chịu cho được.
- ‘Hồi sáng, em thức cả đêm không ngủ. Em đã khóc suốt đêm…Không hiểu sao, em
lại nhắn tin cho anh vào buổi sáng. Em cũng không biết, chỉ là…em cảm thấy
…anh có thế nói chuyện được.’ em kể tiếp
- ‘Rồi khi mà anh nói rằng anh sợ em bị cảm lạnh…viêm họng…sẽ không hát được
cho người khác nghe…em đã không kìm được’
- ‘Hồi xưa…anh ta cũng từng nói như thế…’ ra là vậy….tôi đã biết được lý do
bỗng nhiên em lại kì lạ như sáng nay.
- ‘…anh cũng không biết nói gì…chuyện quá khứ của em, anh không thể tham gia
vào hay can thiệp vào…Bây giờ, anh chỉ mong là em đừng buồn như thế nữa…Em
khóc, nhìn xấu lắm đó biết k…’ tôi cố an ủi em, tôi mong em sẽ nở nụ cười thật
sự, và cố vượt qua chuyện này…không phải là nụ cười giả tạo như em đã từng
nói.
- ‘Em biết rồi…cảm ơn anh.’ em cười.
Xe chạy tới nhà em, em leo xuống rồi quay qua chào tôi.
- ‘Anh về đi…chạy xe cẩn thận.’
- ‘Uh anh biết rồi…em vào nhà đi …đừng buồn nữa nhé’ tôi tạm biệt em.
Tôi toan chạy xe đi thì bỗng em hét kêu tôi lại.
- ‘Àh, anh này…’
- ‘Cảm ơn anh…về tất cả ’. Tôi chỉ cười đáp lại em rồi tôi chạy đi thẳng.
Trên đời này sao lại tồn tại cái thứ như thế chứ? Tôi mạnh mồm chửi thằng đó.
‘Làm nhục hết mấy người tên K như tao’…Mà….tôi suy nghĩ…Tôi đã được em dạy cho
một bài học về cuộc đời…Đúng là cuộc đời khó suy, lòng người khó đoán. Bỗng
nhiên tôi được quen biết em…chắc là sự sắp đặt của ông trời.
Tôi về tới nhà, chào bố mẹ rồi leo vào phòng tắm, xối nước xả thật mạnh. Vết
tay em tát tôi vẫn còn trên má…nó hằn đỏ…may mà khi nãy tôi kịp che lại rồi
chuồn lên phòng luôn nên bố mẹ không thấy…Lãnh một cái tát, được em hôn
lại...thôi coi như không xui cho lắm. Trong cái rủi có cái may.
Àh mà…em nói tôi thích em…có thật không nhỉ? Tôi không biết. Tôi thích em từ
giọng hát của em…ban đầu tôi nghĩ đơn thuần là thế. Nhưng sao lúc gặp em, tôi
lại thấy rất hồi hộp…tôi run và loạn nhịp suy nghĩ. Tôi thích em, hay là tôi
đang thương hại em…Tôi không thể phân biệt được vào lúc này.
Còn thằng L…nó không phải người yêu của em. Thế thực sự tại sao nó muốn gặp
tôi? Rõ rang, tôi chẳng biết nó là thằng quái nào, ngoại trừ lần chạm mặt nó ở
quán café, mà lúc đó, tôi với nó cũng chẳng chào hỏi gì nhau…Nhưng nó nói nếu
tôi đi nó sẽ nói them chuyện về em…Chuyện gì nhỉ? Tôi vừa được nghe em kể quá
nhiều chuyện rồi…Có nên biết thêm hay k? Vì dù gì, tôi cũng k có lý do và cái
quyền để xen vào quá nhiều.
‘Thôi để mai suy nghĩ lại, gặp nó chắc cũng k mất mát gì. Hơn nữa ở soho, quán
này ở trong nhà và có bảo vệ, an toàn, chắc cũng k sao’. Tôi kết thúc những
luồng suy nghĩ, tắt vòi nước rồi ra mặc đồ, chuẩn bị đi ngủ.
- ‘Anh về nhà chưa?’ em nhắn cho tôi.
- ‘Anh vừa về này. Hì’
- ‘Thế àh… thế em an tâm rồi. Anh đang làm gì thế?’
- ‘Anh mới tắm xong thôi…Mà em lo cho anh đấy àh'
- ‘Sau những chuyện xảy ra ngày hôm nay…em cảm thấy phải có tí trách
nhiệm….em đánh anh một cái rõ đau còn gì’
- ‘Nếu chỉ là trách nhiệm thì…anh không cần đâu’
- ‘Thế chứ anh muốn là gì?’
- ‘Em đánh anh như thế, gây tổn hại nghiêm trọng đến khuôn mặt đẹp đẽ này của
anh…hủy hoại tinh thần ngây thơ của anh… Đã vậy còn cướp đi nụ hôn đầu đời của
anh…Phạt em phải có trách nhiệm cả đời’
- ‘Này nhé…em chưa tính sổ đấy nhé…em cướp đi hồi nào…Chính anh…còn gì’
- ‘Oh thì…nói tóm lại là cũng cướp…Thế giờ tính trốn tránh trách nhiệm àh’
- ‘Không trốn…Nhưng…’
- ‘Thôi anh chọc em đấy …dễ chọc thế không biết :-“ …’
- ‘anh thật là…’
- ‘Àh anh này…anh hát em nghe có được k’
- ‘Anh áh :| anh không biết hát…anh nói thật mà…hôm bữa anh bị thằng bạn nó
chơi một vố bắt buộc anh phải hát đấy chứ…’
- ‘Hát cho em nghe cũng không được àh?’
- ‘Không phải là không được…’
- ‘Thế giờ có hát k? Hay muốn em buồn nữa…’
- ‘Oh thôi thôi…đừng buồn nữa…thôi được rồi, để anh hát…’
- ‘Phải thế chứ...call em nhé’
Hix…tự nhiên chuốc họa vào thân rồi…Mà họa này…khó dứt mới chết chứ.
Tôi gọi cho em…đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau qua điện
thoại.
- ‘Hát cái gì đây… :-< ‘ tôi uể oải
- ‘Anh hát cái gì cũng được…hihi’
- ‘Một con vịt xòe ra 2 cái cánh…nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp
cạp………………………………………’
- ‘Em có còn con nít nữa đâu mà hát bài này. Đổi điiii’ tôi nghe giọng em thì
thấy, có vẻ như em đã vui trở lại. Tôi cũng lấy thế mà vui lây…tôi muốn em vui
hơn, em xứng đáng nhận được nhiều hơn những gì em đang có.
- ‘Thế giờ hát gì :-< anh chịu k biết hát gì hết :-< ‘
- ‘Ánh sáng của đời tôi đi…anh biết k?’
- ‘Uhm đc rồi…’
- ‘Khi em đã bước đi chẳng quay trở về…nghe như trong lòng anh bang giá, tái
tê…anh mới hay rằng trái tim đã hiến dâng người, đời anh vô nghĩa khi lìa xa,
người hỡi…..Cơn giông tố nhỏ nhoi rồi sẽ phai tàn…xin bao dung để tình yêu mãi
chứa chan…Cõi thiên đường sẽ hoang tàn nếu vắng em…Ngàn trăng sao nhớ em đêm
đêm…..’- ‘Hix, rồi đấy…’
- ‘….’
- ‘Em…em đâu rồi’
Bỗng nhiên em im lặng….tôi nghe thấy tiếng nấc…hình như em lại khóc.
- ‘Anh àh, anh hát cho em nghe mỗi ngày có được k?’ em hạ giọng
- ‘Được, nhưng phải với 2 điều kiện’
- ‘Điều kiện gì?’
- ‘1 là em phải hát lại cho anh nghe.’
- ‘Uhm…’
- ‘2 là không được để anh biết là em khóc thêm lần nào nữa’
- ‘Chỉ thế thôi àh ?’
- ‘Uh…anh không muốn thấy em khóc nữa’
- ‘Nếu thế thôi thì được…Em khóc, không cho anh biết là được thôi chứ gì ‘
- Thế thì thôi, miễn’ tôi gằn giọng tỏ vẻ k đồng ý
- ‘Haha…em đùa đấy. Được rồi mà…em đồng ý’
- ‘Nói thì giữ lời đấy nhé’
- ‘Biết rồi…nhưng nếu…anh không hát cho em nghe nữa thì sao?’ đây là lần đầu
tiên tôi thấy em hạ giọng nhõng nhẽo như con nít…cũng phải thôi…dù em có bị
tổn thương sâu sắc hay như thế nào đi chăng nữa thì thực sự em cũng chỉ là một
cô bé 15 tuổi.
- ‘Không có chuyện đó đâu…Quân tử nhất ngôn, nói ra là phải giữ’ tôi mạnh
miệng... Lúc này tôi có nào suy nghĩ gì nhiều đâu…
- ‘Chà…anh mạnh miệng dữ. Thế thì em cũng phải cố gắng thôi’
- ‘Uhm….mà thôi…em đi ngủ sớm đi. Hôm nay, anh thấy em mệt rồi’
- ‘Uhm …thế thôi em ngủ sớm, k phiền anh nữa’
- ‘Uhm…em ngủ ngon.’
- ‘Anh cũng thế, anh ngủ ngon’
Tôi để em cúp máy rồi cũng cúp theo. Lúc này mới ngồi suy nghĩ lại, hồi nãy
mình mạnh mồm quá, đồng ý hát cho em nghe mỗi ngày…Thế có chết không cơ chứ…
Tôi lục đục chuẩn bị leo lên giường ngủ, mắt tôi sắp mở hết lên rồi, thì tôi
lại nhận được tin nhắn từ em.
- ‘Anh này, anh ngủ chưa?’
- ‘Anh chưa…sao em lại chưa ngủ?’
- ‘Anh mở inbox mail yh của anh ra mà xem nhé. Em nhắn anh thế thôi. Em đi
ngủ đây. Anh ngủ ngoan ^_^ ‘
Nghe em nói thế tôi lật đật ngồi dậy mở cái computer yêu dấu của mình lên…Em
gửi gì trong mail của tôi hay sao mà bảo tôi mở ra xem nhỉ…Mà máy tính hôm nay
mở lâu phết :-< đợi sốt cả ruột gan.
Tôi mở mail lên, thấy được ngay email của em. Tôi mở ra xem thì thấy…
Một tấm hình, có lẽ như em vừa mới chụp xong…Trong tấm hình là một cô bé dễ
thương, đang nhắm mắt vờ như là ngủ, nụ cười nở trên môi…Em trông dễ thương và
đáng iu thật…tôi nói…Và trên tay em đang ôm là…con gấu bông hôm bữa tôi đưa
cho em . Em ôm nó ngủ sao? Ôi thật k biết phải diễn tả làm sao nữa…Ước gì tôi
là chú gấu bông ấy.
Tôi lưu hình về rồi tắt máy. Tôi đang vui. Vui khi thấy em như thế, vui khi
thấy em nở nụ cười, vui vì biết rằng ngày mai sắp tới, và mọi chuyện tốt lành
hơn sẽ tới với em…Tôi leo lên giường nằm, đắp chăn, để con gấu em đưa cho tôi
sang cạnh bên gối, nhìn nó rồi cười.
- ‘Ngủ ngon nhé, cả người lẫn gấu :-“ ‘.
Tôi nhắn cho em rồi chìm sâu vào giấc ngủ.