16


Người đăng: thanhkienquagioi@

Tôi nghiêng đầu, đôi môi tôi chạm vào môi em. Thực sự lúc đó, tôi không biết
phải làm như thế nào thì em mới chịu thôi không khóc nữa…Thế là tôi suy nghĩ,
chặn lại thì sẽ không khóc được nữa thôi. Tôi làm liều luôn, không biết tôi
lấy đâu ra can đảm đó nữa.

Môi của em…thật êm và ngọt ngào. Tôi không biết diễn tả gì hơn nữa. Lần đầu
tiên tôi được chạm vào đôi môi của một người con gái.

Ngay giờ phút này…tôi bỗng ước rằng, giá như em là của tôi. Tôi sẽ không để em
phải khóc như thế này. Ít nhất thì tôi sẽ không giống như cái thằng nào đó đã
làm em phải buồn và đau khổ như thế này.

- ‘Bốp’ một cái tát đau điếng.

- ‘K…anh dám làm thế àh?’ e cay nghiến tôi trong từng câu chữ hoà theo những
giọt nước mắt. Kiên…em gọi tôi bằng tên…chắc em đang tức giận lắm.

- ‘Anh xin lỗi…nhưng mà… huề nhé. Huề vụ hồi sáng…Mà em đừng khóc nữa có được
k…Em cứ khóc vậy, chắc anh chết luôn quá’ tôi nhìn em năn nỉ…mặt tôi ỉu xìu
như cọng bún thiu. Cũng phải tôi có lỗi lầm gì đâu cơ chứ.

Bỗng em đứng, trơ ra, em đứng nhìn thẳng vào tôi. Bầu không khí lúc bấy giờ
thật nặng nề và im ắng. Tôi nhìn em nhưng không dám nói thêm câu gì nữa, tưởng
tượng rằng đôi mắt sắc như dao nhọn kia chuẩn bị nuốt sống tôi vậy.

- ‘Haha…anh thật là’ bỗng em phá lên cười, e lấy tay quẹt những giọt nước
mắt. Hình như em đã ngừng khóc. Tôi thành công rồi, giỏi chưa cơ mà phải ăn
tát đau điếng.

Em đứng dựa vào xe tôi. Lúc này em đã ngừng khóc rồi. Tôi cũng cảm thấy bớt lo
hơn một chút. Nhưng bầu không khí vẫn còn im lặng lắm. Tôi không biết nói gì
nữa với em ngay lúc này, còn em thì đang đưa đôi mắt thả hồn vào bầu trời đen
xa xăm kia…

Tôi nhìn kĩ em. Tôi gặp em 2 lần, và mỗi lần là 2 con người hoàn toàn khác
nhau. Em A hát hay tôi biết, là một cô gái dễ thương, nhỏ nhắn, nụ cười luôn
nở trên môi, với giọng hát làm tôi ngất ngây. Còn A bây giờ, trông em thật
đáng thương. Nụ cười đc thay đi bằng những giọt nước mắt., những tiếng nấc
nghẹn ngào. Một cô bé mới chỉ 15 tuổi nhưng chắc đã phải trải qua chuyện gì đó
rất đau khổ…Nói thật, tôi không muốn thấy em như thế này một chút nào cả.

- ‘Hôm nay…là tròn một năm…anh ta bỏ rơi em’ bỗng nhiên em lên tiếng. Em
không nhìn tôi, em vẫn đưa đôi mắt lên bầu trời cao kia.

- ‘Anh giống anh ta lắm. Nhất là giọng nói và chút gì đó…em không diễn tả
được. Anh ta cũng tên Kiên’. Ra là tình đầu của em cũng có tên giống như tôi.
Vậy hồi nãy, em ám chỉ tôi hay anh ta ?

- ‘Một năm trước, em là một cô bé nhút nhát và cô độc. Không ai hiểu được em
cần gì và muốn gì…’

- ‘Ba mẹ em li dị từ khi còn nhỏ… em sống với mẹ và dượng. Trong nhà, họ
chẳng coi em ra gì cả, em như một con người ở…Em không có niềm vui’

- ‘Anh ta là anh trai của một bạn trong lớp em. Anh ta hơn em 3 tuổi. Em gặp
anh ta trong một lần tới nhà bạn ấy chơi.’

- ‘Rồi anh ta làm quen em, nói chuyện. Anh ta bảo không muốn thấy em lúc nào
cũng buồn bã như thế. Anh ta chọc em cười, lúc nào cũng có thể chọc em cười
được. Dần dần…em thấy vui…và rồi em biết em đã yêu anh ta’

- ‘Anh ta khuyên em nên hát, hát có thể giúp em vui hơn. Anh ta bảo giọng em
rất hay…Anh cũng như thế’ cũng như thế? ...em ám chỉ điều gì từ tôi ?

- ‘Anh ta đàn, em hát. Ban đầu, em cũng không biết hát gì. Rồi anh ta chỉ em,
chỉnh sửa em từng chút một. Anh ta ân cần lắm. Và có lẽ anh ta nói đúng…khi
hát, em cảm thấy vui hơn. Em không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, hoà
mình vào bài hát…nó làm em thấy thư giãn hơn.’

- ‘Anh ta luôn ở bên em, dành thời gian cho em, những lúc em cần. Luôn động
viên em, giúp em vui. Đối với em, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất em có
được.’

- ‘Mọi thứ cứ hạnh phúc như thế….cho đến một ngày.’

- ‘Ngày sinh nhật của em…anh ta đã làm em cảm động…và rồi, cái gì đến rồi
cũng đến’ em cười nhạt. Và tôi hiểu em đang nói gì.

- ‘Sau hôm đó…. anh ta bắt đầu thay đổi. Anh ta dành ít thời gian cho em hơn.
Lúc nào anh ta cũng bảo bận. Anh ta chỉ tìm đến em khi anh ta cần…chuyện đó’
mẹ…thằng khốn nạn.

- ‘Em yêu anh ta, lúc đó, em không suy nghĩ gì nhiều cả’.

- ‘Rồi ngày đó đến. Sau khi thoả mãn, anh ta nói với em…’

Mình tả lại đoạn nói chuyện của 2 người hồi đó, để trong ngoặc và chữ xéo cho
mấy bạn dễ đọc + hình dung.

( - ‘Anh nghĩ, từ hôm nay chúng ta không nên gặp nhau nữa.’

- ‘Anh này, cứ đùa suốt’.

- ‘Anh không đùa.’

- ‘Anh…đừng có đùa nữa mà.’

- ‘Tôi thấy cô cũng ổn rồi. Từ nay, đừng tìm gặp tôi nữa’

- ‘Nhưng…tại sao? Anh bị sao vậy…Anh đang mệt àh? Đừng đùa nữa mà.’

Anh ta không trả lời, không nói gì nữa. Lẳng lặng bước ra khỏi cửa phòng…Mặc
cho người con gái kia, là em, bắt đầu bật khóc.

- ‘Chúng ta…chỉ là người tình mà thôi’

- ‘Anh……………..’

Rầm. Cánh cửa đóng lại. Mọi thứ như đổ sập xuống trước mắt em.)


Tuổi 16 Tình Yêu - Chương #16