15


Người đăng: thanhkienquagioi@

Trà sữa được mang ra. Em cầm lên, uống 1 ít, không quên dặn tôi cũng uống đi.

- ‘Ngon chứ anh.’ Em hỏi

- ‘uh, ngon lắm. Mà món này là món tủ của em àh?’

- ‘Sao a biết ?’

- ‘A đoán thôi. Vì a thấy em kêu ngay lập tức mà không hề suy nghĩ.’

- ‘Trà sữa đào mật ong.’ Bỗng tôi thấy em khẽ khựng lại, cười mỉm. ‘Nhẹ
nhàng, thanh tịnh, nhưng mật ngọt tới chết người’. Em lại khẽ cười.

- ‘Gì mà…nhẹ nhàng, thanh tịnh rồi chết người nữa…Anh …không hiểu?’ tôi nhìn
em bày tỏ sự thắc mắc.

- ‘Anh không nên hiểu đâu…Hì’

- ‘Em mời anh uống nước xin lỗi chuyện hồi sáng. Thế này là hoà rồi nhé’

- ‘Hoà đâu mà hoà, anh nói là không đủ mà” tôi cười nhìn em.

- ‘Thế anh muốn thế nào?’

- ‘Anh sẽ nói sau. Giờ thì thôi, tạm chấp nhận thế này là hoà. Mà này, em đi
như thế mà không sợ người yêu ghen àh?’

- ‘Người yêu? Haha. Người yêu nào cơ?’ Bỗng nhiên em phá lên cười lớn, tôi
giật cả mình

- ‘Thì…hôm bữa đi chung với em đấy. Anh thấy hai người còn nắm tay và nói
chuyện tình tứ mà’.

- ‘Không phải đâu’ em lắc đầu ngay . Tự nhiên tôi suy nghĩ, hay là thằng khốn
nạn kia vừa đá em nên bỗng nhiên em có thái độ kì lạ như sáng nay. Bố cái
thằng, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

- ‘Chỉ là …người tình thôi. Người tình…anh hiểu không?’ …trong phút chốc tôi
thấy khuôn mặt xinh đẹp kia bỗng sầm lại, đôi mắt ngân ngân lệ.

- ‘Anh…không’ tôi chẳng biết nói gì cả. Nhìn em như thế này tôi bỗng thấy lo
sợ.

- ‘Người tình…Chỉ như một cơn gió thoảng qua thôi . Người tình không cần sự
quan tâm, chăm sóc. Đến với nhau khi cần rồi lại ra đi như chưa từng tồn tại,
cho nhau những gì đối phương cần, để rồi khi tiệc tàn, họ lại quay về với
người yêu của họ.’ em khẽ nhìn tôi cười, nhưng sao tôi thấy những giọt lệ bắt
đầu tuôn trên má em.

- ‘Anh muốn biết tại sao em lại có thái độ như sáng nay không?’

- ‘Anh đã bảo rồi, anh không bận tâm đâu mà. Anh biết con người phải có lúc
này lúc nọ chứ…Vả lại, anh với em có là gì đâu mà …’ tôi nói nhưng cảm thấy
thật khó chịu.

- ‘Anh thật giống anh ta.’ E cười nhạt ngay sau câu nói của tôi.

- ‘Anh ta?’

- ‘Người đầu tiên em yêu. Hôm nay…là ngày anh ta bỏ rơi em. Khốn nạn’ em hét
lớn lên rồi bật khóc.

- ‘Em….Em …đừng có khóc ở đây chứ’ rồi thôi xong….Bao nhiêu cặp mắt đang đổ
dồn về phía tôi….Nhìn cái giống gì mà nhìn? Tôi còn không biết cái gì đang xảy
ra nữa là mấy người… Thích tò mò àh…Chưa thấy con gái khóc bao giờ àh…

- Cô ơi, cho con tính tiền’ tôi để xuống bàn 10k rồi nắm tay kéo em leo lên
xe. Tôi loạng choạng đưa chia khoà vào, rồ ga rồi chạy đi.

- ‘Em …Sao tự nhiên lại khóc thế này…Đừng có khóc nữa đc k? Anh…vô tội mà’

Rồi…xong luôn. Vừa nói xong em lại càng khóc lớn hơn sao thế này…Sao tôi lại
bị cuốn vào như cái chong chóng thế này. Làm gì đây hả trời?

Tôi hướng ra Q7, kiếm một con đường vắng ngay gần bờ sông rồi đỗ xe ở đó. Tôi
kéo em bước xuống xe.

- ‘Em àh…anh không biết là có chuyện gì….Nhưng mà em có thể nào…không khóc
nữa có được k vậy? Anh sợ thấy con gái khóc lắm’ tôi luýnh quýnh năn nỉ em.
Tôi sợ thấy con gái khóc thật.

Em vẫn khóc, cứ như không nghe tôi nói gì. Thế là…

Tôi kéo em lại vào lòng, 1 tay tôi ôm em, 1 tay tôi để đầu em vào lồng ngực
của mình. Tôi có thể cảm nhận rõ được hơi ấm của em, cũng như từng giọt nước
mắt đang rơi của em. Trong vòng tay tôi, em thật là nhỏ bé. Tôi đoán chắc hẳn
em phải kìm nén chuyện buồn nào đó từ rất lâu.

- ‘Buông ra. Tôi không cần. Để tôi yên’ Em xô tôi ra.

Những giọt nước mắt vẫn cứ rơi…Những tiếc nấc nghẹn ngào….cất thành lời.

- ‘Anh xin lỗi’.


Tuổi 16 Tình Yêu - Chương #15