Hồn


Người đăng: thanhkienquagioi@

Tôi thả hồn theo những giai điệu nhạc mà em hát. Bài nào cũng mang một tâm
trạng buồn da diết,

- ‘Anh nghe rồi. Em hát hay thật. Nhưng sao…toàn nhạc buồn thế?’

- ‘Vì cuộc đời của em hầu như là buồn mà anh ‘

- ‘Sao em bi quan thế…Hôm bữa anh thấy em hay cười mà.’

- ‘Haha, nhìn trộm em àh. Cười giả tạo thôi anh àh.’

- ‘…’ tôi chẳng biết nói gì

- ‘Anh không hiểu đâu. Anh ngây thơ lắm. Lâu rồi em mới gặp một người ngây
thơ đáng yêu như anh vậy. Haha’ thấy em nói thế, tôi cảm thấy có chút gì đó
trải đời từ em, một cô bé chỉ mới 15 tuổi.

- ‘Anh….đáng yêu áh :| ‘ tôi tỏ thái độ ngạc nhiên

- ‘Uh, haha. Em nói thì không có sai đâu’

- ‘…’ tôi lại im lặng

- ‘Thôi khuya rồi. Anh ngủ đi, mai còn đi học’ em tỏ ra quan tâm

- ‘Uh. Em cũng đi ngủ àh?’

- ‘Không anh. Em không hay ngủ sớm. Anh đi ngủ đi’

- ‘Uh thế thôi. Anh đi ngủ. Chào em. G9 em nhé. Hi vọng em không buồn như
những bài hát mà em hát nữa…’ tôi tạm biệt em.

- ‘Cảm ơn anh. E đâu có buồn...Hì...^_^ Thôi G9 anh.’

Tôi out yahoo rồi cũng leo lên giường luôn. Tôi tính đi ngủ, nhưng trăn trở
mãi mà không ngủ được. Nằm gác tay lên trán, tôi suy nghĩ về em. Những gì mà
em nói, nó không giống như tôi tưởng tượng về em sau lần đầu gặp mặt. Nó không
phù hợp với một cô bé 15 tuổi, hay nói đúng hơn là tôi không nghĩ rằng "Em"
hôm tôi gặp hôm trước lại có nhiều ưu buồn và uẩn khúc như thế... Tôi thấy
…hình như em trải đời hơn con số 15 này nhiều.

Có lẽ mỗi người một hoàn cảnh, tôi không thể biết cũng như hiểu hết được.

Nằm suy nghĩ rồi tôi thiếp đi luôn lúc nào không hay….Cho tới sáng mai…

- ‘Dậy đi học con ơi’ mẹ lại đánh thức tôi như mọi ngày.

- ‘Dạ’ tôi thức giấc. Tôi tìm chiếc điện thoại theo thói quen để xem giờ vả
kiểm tra xem có SMS không.Không có gì…Cũng phải, đó giờ vốn đã vậy, tôi chẳng
lấy gì làm ngạc nhiên.

‘Thôi thức dậy đi học’ tôi tự nhủ rồi leo xuống giường. Chui vào phòng tắm
đánh răng rửa mặt.

‘Tít tít tít’ tiếng chuông tin nhắn.

Ai nhắn mình giờ này vậy ta? Tôi lật đật chạy ra xem, tôi đoán chắc lại là
vinaphone

- ‘Chúc anh buổi sáng vui vẻ nhé. Một ngày bình yên’

Không phải, là tin nhắn của em A. Tôi vui vui, lần đầu tiên có người nhắn tin
chúc tôi như thế vào buổi sáng. Tôi trả lời em ngay

- ‘ Cảm ơn em, em cũng thế nhé. Mà sao em dậy sớm thế, em đâu phải đi học?’

- ‘Em đâu có ngủ đâu mà dậy. Haha’

- ‘Không ngủ là sao? Em thức từ tối hôm qua tới giờ àh?’

- ‘Đúng rồi.’

- ‘Sao thức thế…Không tốt cho sức khoẻ đâu…’

- ‘Anh quan tâm em đấy àh ?’

- ‘Ah uh…anh chỉ sợ em thức như thế… bị cảm lạnh, viêm họng…không hát được
cho người khác nghe’ tôi chống chế.

- ‘hát...lúc nào cũng là hát’ bỗng nhiên em thay đổi thái độ tôi không hiểu
chuyện gì.

- ‘…’ em làm tôi cứng họng rồi. Tôi vốn đã nhát từ trước tới giờ, gặp tình
huống này thì thật không biết làm gì nữa.

- ‘Em xin lỗi.... Em đang mệt. Em đi ngủ đây. Xin lỗi anh nhé... em không cố
ý.’ Em trả lời.

- ‘uh … không sao. Anh không nghĩ gì đâu. Thôi em ngủ đi. Ngủ ngon nhé’

Em không trả lời nữa. Và tôi cũng không dám làm phiền em lúc này nữa......


Tuổi 16 Tình Yêu - Chương #12