Người đăng: thanhkienquagioi@
Sân trường trung học 1 ngày trưa nắng, giờ ra chơi…
- ‘K, ra đây đá banh mày !’ – thằng B bạn thân tôi hét to.
- ‘Thôi, mày đá đi, tao đá dở lắm.’ tôi thoái thác rồi kiếm 1 góc nhỏ ngồi
nhìn bọn bạn đang chạy hì hục như trâu giữa trời nắng nóng.
- ‘Bọn tâm thần, nắng thế này đi đá banh’ tôi nghĩ.
Lý do là lý do thế thôi, chứ thực sự thì tôi đá banh dở thiệt hay nói đúng hơn
thì tôi chẳng có gì gọi là giỏi. Thể thao cái gì tôi cũng chơi, nhưng chẳng có
cái gì ra hồn. Học hành thì tôi chỉ giỏi được mỗi môn Toán, còn lại thì…bét
nhè. À mà tôi còn giỏi 1 thứ nữa, đó là giỏi “bị từ chối” . Chẳng hiểu sao,
tôi chỉ vừa hơi thích ai thì cũng đều bị từ chối ngay 1 cách thẳng thừng, nào
là “Chúng ta là bạn thì hợp hơn”, nào là “Mình nghĩ mình với bạn không hợp
nhau”. …bla bla bla …. Quái lạ, mà mình đâu đến nỗi nào cơ chứ Tôi tả về tôi
lúc đó tí xíu cho các bạn dễ hình dung nhé tóc cắt cao như các chiến sĩ công
an, quần áo đóng thùng, kéo cao gọn gàng…nặng 68kg, cao 1m68 Đấy các bạn thấy
chưa, đẹp trai thư sinh thế còn gì, vậy mà ế mãi, thây thật khổ Đang ngồi tự
sướng về bản thân thì bốp… thằng nào con nào đánh đầu bố ???
- ‘Làm gì ngồi đây mơ màng đó K?’ – ra là T, lớp trưởng của lớp tôi.
- ‘À…à …. Đâu có đâu T, đang ngồi nhìn tụi thằng B đá banh thôi. Hôm nay chân
K bị đau, không đá được’ tôi cười với lý do vừa nghĩ ra của mình.
T là lớp trưởng của lớp tôi, T khá xinh và dễ thương, đặc biệt là có giọng hát
‘nghe là ghiền’ tôi thì, haizzz, thấy gái đẹp + có tài thì mê thôi, con trai
mà, khổ nỗi tôi không có tài nói chuyện trước mặt con gái, thế nên tự hiểu,
rút kinh nghiệm không mơ mộng đi xa hơn. Cho nên tới giờ thì tôi với T cũng
chỉ là bạn thôi.
- ‘Đau chân àh ? Sao sáng nay T thấy K đi bình thường mà?’ T nhìn tôi vẻ
không tin.
- ‘ờ…không…nãy K đang đi xuống cầu thang thì bước hụt nên bị trật chân’ phóng
lao rồi thì phải theo lao thôi.
- ‘Vậy có đi vô lớp được k?’ T hỏi.
- ‘không đi được, T đỡ K đi vô hả ?’ tôi chọc ngay 1 câu.
- ‘Mơ đi, tướng ông vậy ai đỡ cho nổi…’ T kết 1 câu làm con tim tôi…tan nát
Bốp…..cái gì đó đập vào má tôi 1 cái rõ đau điếng…Mả cha nó hôm nay ngày gì mà
thương tích đầy mình thế này…
- ‘Ê, xin lỗi nha ku! Ái chà, hoá ra không ra đá banh là để ngồi đây tán gái
đúng không ?’ ra là thằng B.
- ‘tán cái đầu mày, nãy tao té trật chân mà’ nháy nháy mắt xi nhan với nó
không thì nhục lắm.
- ‘ờ quên, thôi bố dìu mày lên lớp coi như xin lỗi nhé’ ‘Hello T’ vừa nói với
tôi vừa quay qua chào T, cái thằng này cũng rõ mê gái
- ‘Hì hì’ T nhìn cả 2 rồi cười nhẹ. ‘thôi vô lớp đi 2 ông, trống vào lớp
rồi’.
- ‘Ờ, thôi đi vô’ B kéo tôi vô lớp.
3 tiết học buồn ngủ nữa trôi qua, không có gì thú vị. Rồi trống tan trường
cũng đến, các bạn học sinh thu xếp ra về.
- ‘Dìu tao về mày B’ tôi đóng kịch thì đóng kịch cho trót.
- ‘Chân mày có bị ….’ Thằng B chưa nói hết câu thì phải im lặng trước cái
lườm của tôi’
- ‘Chú mà không dìu anh là không xong với anh đâu. Có cần anh kể cho T nghe
là …. ?’ tôi rõ gian manh
- ‘Suỵt, im mày, dìu thì dìu’ thằng ku chặn họng tôi, xuống nước ngay.
Thế là nó dìu tôi xuống nhà xe, chợt nhớ ra hôm nay không đi xe mà là mẹ chở
đi, sáng mẹ có dặn chiều mẹ không đón được, đi xe ôm mà về, mẹ cho 50k đi xe
ôm. Tôi nghĩ đi xe ôm thì phí quá, thế là tôi quay sang thằng B.
- ‘Ê ku, đi ăn phở rồi đi net không? Hôm nay anh bao. Cơ mà chú phải chở anh
về nhà thì mới được.’ tôi nói
- ‘Áh đù, sộp bây. Không thành vấn đề’ mắt thằng B sáng rực.
- ‘Thế đi lẹ’ tôi hối.
Thế là nó đèo tôi đi. Mục tiêu là quán phở bà Lệ gần trường, phở bà ấy bán
ngon cực mà lại rẻ nữa. Từ trường đạp tới đó khá xa, những ….700m.
Thằng B đang đạp khí thế, cái thằng, được bao ăn thì tử tế hẳn ra. Có 700m
thôi mà, đạp từ từ thì 5 phút cũng tới thôi vội làm gì. Tôi lắc đầu cười.
- ‘Tí tao ăn 2 tô nha con’ – thằng B quay xuống mặt cười nham nhở.
- ‘Ờ, mày ăn luôn cả nhà tao cũng được con ’ – tôi đáp.
- ‘Ê…Ê mày….coi chừng….Á’ tôi hét lên.
Rầmmmmm…..Vù…….Cái quái gì xảy ra thế này….:( Hôm nay thương tích đầy mình
thật sao trời….