Thể Chất


Người đăng: monstergra4

"Sau khi giới thiệu bản thân với nhau, Kì Lân ( tên hiện giờ của nó nha) và
Diệp Lục đang tìm cách thoát khỏi cái hang động này, Diệp Lục hỏi :

-Lão có cách này thoát ra khỏi chỗ này hay không?

Kì lân nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói:

-Thoát ra khỏi đây thì có 2 cách,nhưng mà hỏi khó khăn chút.

-Hửm,lão thử nói nghe thử coi.

-Thứ 1 là dùng sức mạnh phá vỡ vách đá này thế nhưng với 1 người đến trói gà không chặt như cậu thì thôi khỏi nghĩ đến.Cách thứ 2 là lặn xuống đáy cái hồ này xem có thông ra ngoài hay không.

- Lão cũng có tí sức mạnh nào đâu mà nói.

DIệp lục nghe thấy lão kì lân chê mình yếu thì nhăn mặt,bĩu môi cãi lại.

"Tiểu tử ngươi không biết kính trọng người lớn tuổi à" Kì Lân gầm lên. Dường
như lời Diệp Lục đã đụng đến nỗi đau nào đó của Kì Lân.

"Ta bình thường vẫn luôn tôn kính người già nhưng với cái loại cậy già lên mắt
thì đừng mong ta cho mặt mũi".

"Hừ! Lão tử nhịn, đợi ta phục hồi được sức mạnh thì lúc đấy ngươi sẽ biết Kì
Lân đại nhân ta là như thế nào" Kì Lân trên khuôn mặt tức giận dầm dầm hiện
lên nự cười nham hiểm khiến Diệp Lục bỗng dưng cảm thấy lạnh cả sống lưng."

Thế sao lão không dùng sức mạnh của mình mà thoát khỏi đây? Lục hỏi.

- Lúc trước khi ngủ say,ta chỉ cần 1 móng tay cũng phá nát nơi này chứ đừng
nói phải dùng tới sức mạnh.Bây giờ mới tỉnh dậy nên chưa thức tỉnh được sức
mạnh thôi.

Kì lân nhìn Diệp lục với con mắt " coi thường " nói.

- Nói tới cách thứ 2,ta thấy hơi khó khăn đấy.Theo ta nghĩ,phía dước chắc
chắn có điều gì đó bất thường hoặc là sâu không thấy đáy."

-Diệp Lục nói với Lân:’Thì cứ liều mạng thử xem, dẫu sao thì có đường thoát khỏi đây là được rồi’

-Được rồi, vậy thì đi thôi, nói rồi Lân và Diệp Lục bắt đầu lặn xuống hồ nước, sau một hồi loanh quanh tìm lối thoát thì bất ngờ 1 đồ vật hấp dẫn Diệp Lục, nó có hình dáng là một khối đá trông rất giống với những viên đá ở đây là nó tỏa sáng và có màu hơi tim tím, nên tiện tay cậu cầm nó và bơi theo Lân, sau một hồi bơi thì cuối cùng họ cũng đã phát hiện ra một tia sáng nhỏ ở trước mặt, sau một vài khắc thì cuối cùng họ cũng đã bơi vào bơi vào cửa hang kia.

-‘Cuối cùng ,cũng tìm đươc cửa thoát mệt thiệt đó nha’ Lục nói

-Trước tiên là ngồi đây nghĩ ngơi xíu đã rồi đi tiếp, Lân nói.

-À mà cho tôi hỏi viên đá này là cái gì vậy? nói rồi Lục lấy ra viên đá màu tím hồi nãy cậu nhặt được ở trong lòng hồ đấy.

-Một lúc quan sát viên đá thì Lân cũng lắc đầu mà nói:’Ta cũng chưa từng thấy viên đá nào như thế nào trước đây cả?’.

-Vậy sao, nói như thế nhưng Lục lại cảm giác rằng viên đá này có một thứ gì đó rất là hấp dẫn cậu nên cậu quyết định cất nó vào trong lồng ngực của mình.

-Sau khi nghĩ ngơi xong và họ cũng tìm đường ra khỏi cái hang động này, nhưng bỗng nhiên một tiếng gầm rú rất lớn hấp dẫn bọn họ, họ bước ra của hang và trên mặt họ khuôn mặt họ co giật liên hồi, họ nói:

-Cái đéo gì thế này ,sao mà xui thế mới ra mà gặp được một con yêu thú rồi, trước mặt họ là một con yêu thú, Lục nhìn con yêu thú ấy và mặt cậu bỗng nhiên biến sắc và nói :

-Chạy mau nó...nó.....nó là Hỏa Viêm Sư cấp 5 đấy, nói rồi cậu ôm Lân chạy một mạch ra khỏi hang, nhưng con Hỏa Viêm Sư này đâu dễ dàng tha cho con mồi mà nó mới tìm thấy được, nhưng nó không vội giết nó cứ vờn qua vờn lại vờn tới vờn lui vờn xuôi vờn ngược, Lục thấy thế nên ức chế chửi con con yêu thú đấy :

’Tổ sư ông bà già yêu thú nhà mày, mày rãnh quá hay sao mà múa trước mặt tao
thế, có bị chấn động não hay không hay là lâu ngày chưa bú sữa mẹ nên điên
rồi’.

Bị Lục chửi một cách xúc phạm như thế ,con Hỏa Sư tức giận gầm rú như điên và
nhảy vồ tới bên cạnh Lục, Lục hoảng sợ và cố gắng né những móng vuốt mà hỏa sư
vồ tới nhưng với một con người không có sức mạnh thì cậu cũng không thể tránh
được khỏi mỏng vuốt của nó.

Cậu bị nó cào một phát vào lồng ngực, máu chảy đầm đìa, nhưng bất ngờ ở chỗ
là những vết máu của cậu không chảy xuống dưới đất mà lại bị viên đá mà cậu đã
nhặt dưới cái hồ khi nãy, khi ý thức của cậu dần dần mất đi, viên đá tím đó
bất ngờ hóa thành một tia sáng và nhập vào người cậu và cậu bỗng nhiên mở mắt
ra nhưng mái tóc màu tím của cậu lại chuyển sang màu trắng và đôi mắt màu đen
của cậu thì lại biến thành một màu đỏ thẳm, cậu ngắm nghía bản thân của mình
, cười to như điên và nói:

-‘Ha ha cuối cùng, cuối cùng ,ta cũng đã thức tỉnh’, nói rồi thì hắn( tính cách khác của main xuất hiện rồi) nhìn con hỏa sư và nói :’Chỉ có một con chó lửa mà cũng đòi giết ta à, không làm gì ngươi thì người không sợ đúng không?’ Nói rồi, hắn tỏa ra khí thế rất ác liệt rồi nhìn chằm chằm con hỏa sư đó.

-Nó cảm thấy rất sợ hãi, đúng rất sợ hãi vì nó sợ không phải bởi vì hắn là con người mà nhìn hắn giống như một con yêu thú khát máu vậy? Biết là không chơi được với hắn con yêu thú bỗng dưng quay đầu và chạy, nhưng hắn đâu có dễ dàng tha cho con yêu thú đấy chỉ thấy hắn nhảy lên trên thân con hỏa sư và làm một động tác gì đó rất kì lạ chỉ thấy hắn dùng cả bàn tay áp lên trên đầu con hỏa sư và cái đầu của con Hỏa Sư lại rớt xuống, nhìn khuôn mặt của con Hỏa Sư giống như nó không hiểu vì sao nó lại chết và không biết chết bằng cách nào.

Sau khi giết xong con Hỏa Sư thì hắn cũng ngã lăn ra đất và xỉu, Lân ở bên
ngoài quan sát, trên khuôn mặt đầy kinh ngạc của Lân, Lân thầm nghĩ :

’Không ngờ ở đây lại xuất hiện Thể Chất vô song Song Sinh Thiện Ác, hèn gì
mình cảm giác thể chất bất phàm, nhưng tại sao nó lại được thức tỉnh ,mình nhớ
rằng muốn thức tỉnh thể chất này cần có một loại đá Âm Kích Thần Thạch mà ,
chẳng lẽ viên đá đó là………..?


Tung Hoành Dị Giới Cùng Kì Lân - Chương #3