Người đăng: hieugskm
“Qua ngàn năm thì những tâm pháp tốt sẽ nổi lên. Những cái xấu sẽ chết đi. Đơn
giản vậy thôi.” Ông Trương giải thích.
“Vậy là chỉ thử đi thử lại ý ạ? Thế thì có khác gì mò mẫm ạ?” Quang nghiêng
đầu hỏi.
“Đúng, chẳng khác gì mò mẫm cả. Cứ mò thế cả mấy ngàn năm, người nào may mắn
mò trúng thì được tôn làm tông sư, người nào xấu xố thì chết mà chẳng ai nhớ
đến. Điều ta thấy lạ là có vẻ như chỉ có văn hóa Châu Á làm điều này. Lò dò mò
mẫm kinh mạch, huyệt đạo suốt ngàn năm. Trong khi các văn hóa khác chỉ dừng
lại ở tìm hiểu y học và chữa bệnh rồi nghiên cứu vũ khí đạn dược, chúng ta lại
say mê nghiên cứu cách đào bới sức mạnh trong cơ thể.”
“Hai bên đều có cái hay mà bác?”
“Đúng. Hai bên đều hay.” Ông Trương gật gật. “Phương Tây phát triển mạnh mẽ về
công nghệ, còn phương Đông chúng ta lại nổi trội hơn về phương diện tinh thần
và thân thể. Giờ đây, người phương Tây thi nhau đi học ‘công phu’, học thiền,
rồi học yoga trong khi mấy nước phương Đông chúng ta vẫn đang cố thúc đẩy công
nghệ.”
Ông thở dài một hơi, rồi tiếp tục.
“Nói lạc đề thế đủ rồi. Giờ ta phải dạy cho cháu về huyệt đạo và kinh mạch.
Cháu phải nhớ hết những thứ này thì lần sau ta mới dạy tâm pháp cho cháu
được.”
Ông búng ngón tay gọi Kevin tới. Con gia tinh trẻ nhanh nhẹn bê tới một cái
mộc nhân lớn hơn cả người nó chằng chịt đường gân và điểm nối. Kevin đặt xuống
giữa sân rồi đi mất. Ông Trương đặt tay vào cái mộc nhân vuốt vuốt rồi nói.
“Hồi bé bố ta cũng dùng một cái y hệt như thế này. Từ lúc ta năm tuổi ông đã
dạy cho ta từng kinh mạch, từng huyệt đạo. Hơn một tháng trời, ta chỉ học
những thứ này. Nào, lại đây, chúng ta bắt đầu. Có mang bút và vở không? Mang
ra mà chép. Sẽ dài đấy.”
Ông chỉ tay vào cái mộc nhân rồi bắt đầu điểm từng huyệt đạo đọc tên từng cái.
“Đây là Bách Hội, đánh vào sẽ choáng.” Ông chỉ vào điểm giữa đỉnh đầu.
“Đây là Thần Đỉnh, đánh vào cũng choáng.” Ông chuyển sang chỉ lên trên trán.
“Đây là Thái Dương. Ù tai, mắt tối, choáng.”
“Nhĩ Môn. Ù tai, choáng.”
“Tinh Minh. Hôn mê.”
“Nhân Trung. Hoa mắt.”
“Á Môn…”
“Phong Trì…”
“Nhân Nghênh…”
Cả buổi sáng hôm đó, ông đọc hết cho nó 365 huyệt đạo, 12 chính kinh và 2 mạch
Nhâm Đốc. Quang thì ngồi đó, vừa chép vừa cố gắng ghi nhớ hết những điểm mà
ông Trương chỉ.
“Bác có quyển sách nào vẽ mấy điểm huyệt đạo này không ạ? Để cháu học cho dễ
nhớ. Cứ thế này thì mãi cháu sẽ chẳng nhớ được.”
“Không. Nhà ta không thích dùng sách để vẽ huyệt đạo. Vừa nhỏ vừa dễ nhầm. Lại
đây.” Ông vẫy tay gọi nó lại.
Quang bước lại gần cái mộc nhân, đứng ngay trước mặt.
“Rồi, chỉ vào huyệt Thần Đỉnh.” Nó đưa tay lên chỉ lên trên trán.
“Chuyển sang Thái Dương.” Nó chuyển tay.
“Nhĩ Môn.” Nó định di chuyển thì ông Trương ngừng nó lại.
“Không phải như thế, bước cả chân theo. Như thế này.” Ông đá chân nó qua, xếp
thành một đường chéo. “Đúng, thế.”
“Tinh Minh.”
“Nhân Trung.”
“…”
Sau một lượt chạy qua cả 365 huyệt đạo, ông dừng lại hỏi.
“Thế nào? Có hiểu ra gì không?”
Quang hơi nhíu mày nghĩ ngợi rồi mắt nó bừng sáng. Bước đi… động tác di
chuyển…
“Đây là một bài quyền ạ?”
“Chính xác.” Ông Trương cười gật đầu. “Đây là một bài quyền do ông tổ sáng
tạo, là bài quyền nhập môn của Võ Đang Phái. Tuy nó không nổi tiếng như Thái
Cực Quyền nhưng tầm quan trọng của nó đối với võ sư phái ta cũng ngang bằng
Thái Cực Quyền.”
“Cháu tưởng bác không được phép dạy cháu võ công chính tông ạ?”
“Yên tâm, bài quyền này phổ biến khắp nơi rồi, cũng không có sao cả. Tác dụng
chính của nó là để học huyệt đạo, kinh mạch chứ không phải là võ công nên
chúng ta cũng không bảo mật làm gì.”
Thật là thiên tài. Quang nghĩ ngợi. Phương pháp học này bao gồm cả ba phần
quan trọng trong giáo dục hiện đại: bộ nhớ cơ thể, bộ nhớ âm thanh và bộ nhớ
hình ảnh. Từ đọc huyệt đạo, cho đến bước đi, rồi cảm giác khi gõ vào mộc nhân.
Đánh giá theo tiêu chuẩn giáo dục hiện đại thì phương pháp này đã vô cùng hoàn
hảo rồi. Nếu viết thành thơ hay bài hát thì còn tốt hơn nhưng mà phương pháp
từ mấy ngàn năm trước được thế này là tốt lắm rồi.
Cả buồi chiều hôm đó, nó tập bài quyền trong sự giám sát của ông Trương. Ông
chỉnh từng động tác chân tay của nó, thêm cả việc căng cơ nào dãn cơ nào ông
cũng nói. Đến gần tối, hai người mới dừng lại.
“Bác này, có bộ quyền này thì sao lại cần cả tháng mới học được hết huyệt đạo
và kinh mạch ạ? Cháu thấy chỉ cần tầm hơn tuần là cháu sẽ nhớ được hết rồi.”
Ông Trương cười.
“Đừng có nóng, tiểu tử. Đây chỉ là huyệt đạo chết thôi. Cái ta cần cháu thuộc
là huyệt đạo sống cơ.”
“Huyệt đạo sống ý ạ?” Nó ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, huyệt đạo sống.” Ông gật. “Vật sống ý. Cháu thử nói ta xem huyệt Thần Đỉnh
ở chỗ nào trên cái mộc nhân kia?”
“Khoảng 5cm trên trán ạ?”
“Ừ, vậy ta hỏi thử cháu. Đối với một người cao một mét tám, và một người cao
một mét năm, hai người này có vị trí huyệt Thần Đỉnh có giống nhau hay không?”
“Chắc là… không ạ?” Nó chần chừ.
“Ừ, đúng, vị trí huyệt của họ sẽ khác nhau. Và đấy huyệt đạo sống. Huyệt đạo
sống ý là mỗi một cá thể sẽ có vị trí huyệt đạo hơi khác nhau một chút. Ta
muốn cháu tập luyện tìm huyệt đạo sống trên người thật rồi mới bắt đầu luyện
nội công. Căn bản là quan trọng. Đợt đó, ta phải thực tập trên một ngàn người
khác nhau mới được phép học tiếp.”
Quang gật đầu lặng lẽ. Hai ông sư phụ của nó đều có vẻ nặng căn bản hơi quá.
Ông Olivander thì vẫn chưa chịu dạy nó tí nào về làm đũa, còn ông Trương giờ
lại bắt nó thực tập trên ngàn người. Tối về mình phải tìm cách đẩy nhanh tiến
độ mới được.