Đi Đón Harry (3)


Người đăng: hieugskm

Ăn uống xong xuôi Fred đặt dao nĩa xuống và ngáp:

“Mệt quá. Con đi ngủ đây…”

Bà Weasley nói ngay:

“Không được đi ngủ. Ra vườn dọn dẹp ma lùn đi. Để đó từ mấy tuần trước rồi.”

“Ơ, mẹ…”

Bà quay sang nói với Quang, George và Ron.

“Cả ba đứa ăn xong rồi thì cũng đi ra làm đi. Quang, mẹ bảo không bón nó nữa,
để nó tự ăn.”

“Ơ, con có tội gì đâu? Sao mẹ lại phạt con?” George phản kháng.

“Tội biết chuyện mà không chịu nói. Đi đi.” Bà đáp rồi quay sang Harry nói.
“Con đi ngủ đi, Harry. Chắc con mệt lắm rồi.”

“Dạ bác, để con giúp Ron với mấy anh. Con chưa thấy ma lùn sống bao giờ.”

“Ừm, vậy tùy con. Nhưng mà nếu thấy mệt thì cứ đi ngủ đi, kệ tụi nó.” Bà gật
rồi quay ra nạt. “Tụi bây làm cho cẩn thận, còn thừa con nào thì nhịn cơm
tối.”

“Vâng…” Bốn đứa vâng một cách ỉu xìu.

Mấy đứa trẻ dọn một hồi thì cũng hết, mệt nhưng mà lại chẳng được đi ngủ nên
tụi nó cũng chẳng hăng hái cho lắm, làm khoảng gần tiếng mới xong. Tuy xong
việc, bọn nó vẫn đứng lởn vởn ngoài sân vì biết thừa giờ mà vào nhà là sẽ lại
bị mẹ giao thêm việc vặt. Rồi bỗng dưng có tiếng Ginny trong nhà kêu:

“Bố về! Bố đã về!”

Tụi nó nghe vậy cũng ồ vào nhà theo. Ông Weasley đang ngồi trên một cái ghế ở
nhà bếp, cặp kính đã gỡ ra, hai mắt nhắm nghiền thưởng thức tách trà nóng bà
Weasley vừa đưa cho. Ông lầm bẩm:

“Thật là một đêm khủng khiếp!”

Mọi người bắt đầu quây quần xung quanh.

“Chín cuộc khám xét. Chín! Lão Fletcher còn thử ếm bùa linh tinh…”

Ông nhớp miếng trà, thở dài.

“Có tìm được gì hay không bố?” Quang hỏi rất hăng hái.

“Chỉ tịch thu được vài cái chìa khóa co rút với một cái ấm hay cắn người. Cũng
khá bình thường.” Ông ngáp đầy mệt mỏi. “Có một vài vụ khá bê bối, nhưng may
mà không phải sở của bố…”

“Ai mất công ếm bùa mấy thứ linh tinh vậy hả bác?” Harry hỏi.

Cũng chẳng nhận ra người hỏi là Harry, ông cứ trả lời. “Chẳng qua là mấy người
chán chẳng có gì làm đi trêu Muggle thôi. Nếu không thì cũng là tìm cách lừa
tiền. Nhiều người rảnh rỗi lắm, cháu không tin được đâu. Ếm đủ thứ linh tinh.”

Bà Weasley bỗng dưng nói.

“Như xe hơi chẳng hạn.”

“Xe… xe hả, em yêu?” Mắt ông mở bừng ra, nhìn vợ đầy vẻ tội lỗi.

“Ừ, xe, anh Arthur.”

“Thử tưởng tượng một phù thủy mua một chiếc xe hơi cũ kỹ rỉ sét, xong nói với
vợ là ông chỉ muốn tháo nó ra xem nó hoạt động như thế nào, trong khi thực ra
ông ấy ếm bùa cho nó bay.”

Ông Weasley chớp chớp mắt.

“Chà, êm yêu, anh nghĩ em sẽ nhận thấy rằng ông ta làm chuyện đó hoàn toàn hợp
pháp. Ngay cả nếu như… ơ… nếu ông ta được nói thật với vợ thì ổng có thể đã
làm tốt hơn… Em sẽ thấy trong luật có chỗ sơ hở… Nếu ông ta không có ý định
lái chiếc xe bay, thì việc trong nhà có một chiếc xe biết bay cũng không…”

Bà Weasley la lên:

“Anh Arthur, khi anh viết cái luật đó, chắc anh đã chủ tâm chừa ra kẻ hở phải
không? Có vậy anh mới có thể thực hiện được chuyện chắp vá ba mớ rác rưởi
Muggle trong nhà kho của anh. Và xin thông báo cho anh hay, Harry đã đến đây,
hồi sáng này, trên chính chiếc xe mà anh không có ý định bay ấy!”

Ông Weasley ngơ ngác:

“Harry? Harry nào?”

Ông nhìn quanh, thấy Harry, và nhảy dựng lên.

“Quỷ thần ơi! là Harry Potter hả? Rất mừng được gặp con. Ron đã kể cho gia
đình bác nghe rất nhiều về…”

Bà Weasley vẫn tiếp tục hét:

“Mấy đứa con trai anh lái chiếc xe bay ấy đến nhà Harry rồi trở về tối hôm qua
đó! Anh nói sao về chuyện đó chứ hả?”

Ông Weasley háo hức:

“Thực hả? Nó bay tốt không? Ách… Ý bố là… là…

Ông lắp bắp khi mắt bà Weasley phát ra những tia sáng giận dữ.

“Là… là làm vậy là rất bậy, các con à… đúng là bậy quá…”

Ông liếc nhìn bà Molly như thể cố đoán xem ý bà là gì.

“Phải phạt… Đúng rồi, phải phạt. Fred và George chắc chắn là hai đứa đầu têu,
phạt dọn nhà và trang trại 1 tháng, không được đi đâu. Còn Quang thì phải làm
hết bài tập về nhà hè trong hai tuần. Ron cũng thế.”

Nhìn bà Molly hơi hài lòng, ông mới thở ra quát nạt.

“Thôi, đi đi, làm gì thì làm, giải tán.”

----------

Cả bọn về phòng ngủ thẳng tới chiều tối. Lúc nó dậy, đi ra khỏi phòng thì bất
ngờ thấy Cho Chang đã ngồi trong phòng khách chơi với mẹ nó. Hai người nói
chuyện có vẻ rất vui vẻ.

“Quang. Bạn đến chơi này.”

Cho Chang mỉm cười vẫy tay chào nó. Nó cũng cười đáp lại.

“Chờ tớ tí nhé. Để tớ gọi bọn nó dậy hết rồi tụi mình đi chơi.”

Nó nhanh nhẹn đi từng phòng gọi hết cả bọn dậy, rủ hết mọi người ra sân chơi.
Chiều hôm đó tụi nó chơi hết Quidditch đến đá bóng rồi trốn tìm. Cho Chang còn
ở lại ăn tối luôn.

Cô bé bị hai anh em sinh đôi trêu mãi cũng thành quen, không đỏ mặt như xưa
nữa mà thỉnh thoảng còn đốp chát lại rất tự nhiên.

“Hôm nay tớ vui lắm. Cám ơn cậu nhé!”

“Ừ, có gì đâu. Lúc nào chán thì cứ tới chơi.”

“Ừ, cậu nhớ nhá. Đừng để lúc tớ tới lại không tiếp.”

“Nhớ mà.”

“Hì.” Cô bé cười. “À, bố tớ bảo cậu sáng sớm mai tới học võ tiếp đấy.”

“A… ừ, vậy sáng mai tớ tới.”

“Ừm, vậy thôi, tớ về nhé.”

“Ừ, bye, mai gặp lại.”


Tuệ Thần - Chương #59